Văn Bích gật đầu cho Lưu Tiết lui đi, rồi cũng xoay người bước về lại phòng. Lòng không ngừng lo lắng tự trấn an.
"Điện hạ đã đi suốt một mạch về tới, không kịp ăn uống tắm rửa, chắc điện hạ đang rất mệt."
Suy nghĩ xong Văn Bích nhìn sang A Hoa sai phó.
"Ngươi mau cho người đi chuẩn bị nước nóng sẵn cho thái tử, rồi theo ta vào bếp làm vài món nhẹ cho ngài."
A Hoa nhanh chân phân phó rồi chạy theo sau Văn Bích vào bếp.
......
Dương Phủ.
Liêu Nguyệt tới nơi đã nhanh đi thẳng vào phủ vẻ gấp gáp.
Dương Tử trông thấy liền nhanh chân chạy ra hành lễ.
"Thái tử điện hạ."
Liêu Nguyệt không nhìn lấy Dương Tử mà vội bước đi vào trong và nói.
"Đưa ta gặp Tống Phi."
Dương Tử ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh gật đầu, đi trước dẫn đường.
Dương Tử bước vào phòng, Tống Phi nhìn thấy vội ngồi dậy định bước xuống hành lễ, Liêu Sương cũng bước tới định đỡ phò mã xuống giường thì Liêu Nguyệt giơ tay cho ngừng hành lễ.
"Miễn lễ, ngươi không cần hành lễ, cứ nằm yên đó."
Liêu Sương nghe vậy cũng buông tay Tống Phi rồi lui lại.
Tống Phi nhẹ cúi đầu.
"Đa tạ thái tử điện hạ."
Liêu Nguyệt nhìn thẳng vào Tống Phi mà bước thật nhanh tới cạnh giường, rồi đặt ánh mắt lên chỗ vết thương mà thăm hỏi.
"Vết thương của ngươi không sao chứ?"
Liêu Sương và Dương Tử đứng nhìn thấy Liêu Nguyệt quan tâm Tống Phi mà bất ngờ lẫn hoang mang.
Tống Phi chỉ nhẹ gật đầu rồi từ tốn đáp.
"Thần không sao, đã khiến điện hạ bận tâm."
Liêu Nguyệt lúc này mới nhìn sang Liêu Sương rồi đưa mắt nhìn Dương Tử.
Dương Tử bỗng thấy bị nhìn, chợt nhớ ra việc phụ thân nói mà vội quỳ xuống nhận tội.
"Thái tử, vi thần thất trách, không hoàn thành sứ mệnh, không bảo vệ được hoàng thượng. Xin điện hạ trách phạt."
Liêu Nguyệt lắc đầu, điềm đạm nói.
"Không phải do ngươi, ngươi đứng dậy đi."
Xong Liêu Nguyệt nhìn lại Tống Phi hỏi thêm.
"Độc hoàng thượng trúng có thật là của Độc Lang?"
Tống Phi gật đầu, ánh mắt chắc chắn mà đáp lời.
"Thưa thái tử, cách phát tán rất nhanh, và trong đó có thứ mùi rất đặc trưng của phong cách Độc Lang, nên thần đoán chắc là của hắn ta, cái mùi vị của nó không khác mấy với cái mùi vị ở Cấm Tử Thôn khi ấy."
Liêu Nguyệt nhẹ gật đầu, mà hơi suy nghĩ.
Dương Tử nghe vậy cũng mạnh miệng xen vào.
"Tên Độc Lang này thật ác độc, lần trước hại dân lành, lần này là hoàng thượng, rốt cuộc hắn thật không coi ai ra gì mà, trêu đùa mạng sống của người khác, hắn hẳn không còn tính người, là người tình thú, à không là thú không tính người, ủa, mà nói chung loại người đó, thật sự đáng chết."
Liêu Nguyệt bỗng đanh mặt, đứng dậy đi tới trước mặt Dương Tử, ánh mắt như rất tức giận mà nói với thái độ không được vui, hắn như là rặn từng chữ.
"Độc này đúng là của hắn, nhưng không chắc là hắn hạ, ngươi chưa tra rõ, không nên độ oan cho ai, dù hắn ta có là kẻ xấu đáng chết, cũng không vội kết thêm tội cho hắn ta."
Dương Tử bị ánh mắt giận dữ của Liêu Nguyệt cũng làm cho hoảng sợ.
Cảnh này cũng được Dương Yến vừa bước vào mà trông thấy.
Dương Yến nhanh hành lễ, như cứu thoát đệ đệ mình khỏi người trước mặt.
"Thỉnh an thái tử điện hạ."
Liêu Nguyệt nghe giọng nói quen thuộc cất lên, nên cũng giãn cơ mặt ra, lấy lại bình tĩnh rồi lui ra khỏi trước Dương Tử, xoay người nhìn về Liêu Sương.
"Cũng may là Thập công chúa được phò mã và Dương hộ vệ đây bảo vệ, chuyện này ta sẽ sớm cho người điều tra, muội với phò mã có thể vào cung ở tạm vài hôm, ta sẽ cho người tìm một phủ đệ khác cho muội."
Liêu Sương nhẹ gật đầu, nhỏ giọng.
"Đa tạ hoàng huynh."
Nói xong Liêu Nguyệt cũng khẽ cười, rồi xoay người rời đi, ánh mắt vẫn chẳng để tâm đến Dương Yến lần nào.
Dương Yến cũng cảm giác người vừa đi ngang qua, mà nghi ngờ khi cảm thấy có điều lạ toát ra từ hắn, lẫn cái cảm giác xa lạ hơn mỗi khi, thậm chí là hắn hoàn toàn đã bơ nàng qua một góc mà chả thèm nhìn lấy dù một lần.
Dương Tử thấy thái tử đi khỏi mà đưa tay vuốt ngực, từ từ thở ra, nói.
"Thật đáng sợ, mà cũng lạ, sao thái tử lại bênh tên Độc Lang đó chứ, rõ ràng là vậy mà? Cái tên ác độc đó, có nhiêu tội cũng không đủ, nghe nói trước kia đã từng hạ độc gϊếŧ cả một gia tộc lớn, hắn đã cướp đi rất nhiều mạng người rồi, kẻ ác đó đúng là không nên tồn tại trên cõi đời này mà."
Liêu Sương cũng nhìn ra hướng cửa, mà khẽ lắc đầu.
"Chắc thái tử nói đúng đó, mọi việc vẫn chưa điều tra rõ, không thể suy đoán lung tung được."
Cả ba người trong phòng nghi ngờ nhìn Liêu Sương.
Liêu Sương thấy mọi người có vẻ không tin nên cũng vội nói thêm.
"Không phải muội nói nói giúp vì là hoàng huynh của muội đâu, mà là trước khi phụ hoàng mất đã căn dặn muội phải tin tưởng vào huynh ấy."
Cả ba người nghe Liêu Sương nói xong mà ai nấy cũng ngạc nhiên chăm chăm nhìn Liêu Sương.