Hoàng thượng khẽ thở dài, lẩm bẩm.
"Cuối cùng thì, con cũng phải tham gia vào ván cờ này rồi, một người từ nhỏ đã trốn tránh mọi tranh chấp, thế nay lại âm thâm nắm mọi thứ, đây chẳng phải con vốn đã ủ mưu từ lâu sao?"
"Rốt cuộc , vì cái gì mà con lại thay đổi quyết định, đổi lấy cuộc sống tự do vốn có của mình để bước vào con đường mưu quyền này?"
"Con vốn chả cần cái ngai vị này mà, khi nhỏ ta cho con ngồi lên long bào, ta nhớ mãi khi ấy con đã nói một câu, mà chẳng thèm đặt mông lên ghế."
"Mông con rất trắng trẻo, con không muốn mông mình đặt lên cái ghế đầy chông đó đâu, con sợ xấu và phiền phức lắm."
Hoàng thượng nghĩ tới lời của tiểu hoàng tử khi nhỏ, bất giác nở nụ cười, rồi lại rơi vào trầm tư tiếp.
"Không lẽ, vì nàng ta, mà đứa nhóc ngày nào còn chê bai long vị, lại trở nên nguy hiểm như bây giờ. Con cũng thực giống mẫu phi của con, vì chữ tình có thể làm mọi thứ một cách điên rồ. Nhưng mà, con lại mặc thế nhân chọn nàng ta, ắt hẳn con đã dốc tâm có được ta rồi nhỉ, hài nhi của ta, nhưng việc này cũng là điều ta trăn trở nhất."
Hoàng thượng thở ra một hơi dài rồi lại lấy ra một bức tránh, mở ra nhìn một cô gái thật xinh đẹp mà thỏ thẻ tiếp.
"Nguyệt muội, nàng xem Nguyệt nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi. Nàng yên tâm, trước khi ta đến đó cùng nàng, ta đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho hài nhi của muội rồi."
Hoàng thượng như ngấn lệ nhìn bức hoạ trong tay.
"Nguyệt nhi, ta thật ích kỷ khi ép con vào con đường tranh chấp này. Nhưng chỉ có như vậy, chỉ khi con ngồi trên ngai vị, trở thành người đứng đầu con mới thực được bảo toàn, con là một đứa trẻ ngoan, dù ta không phải thực là phụ thân của con, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng con không phải là con của ta."
"Sự thật của con, sẽ nổi lên một sóng gió lớn nhất, và nó cũng sẽ đem lại hàng vạn nguy hiểm đến cho con, nên ta chỉ có thể làm điều cuối cùng, duy nhất có thể làm, là để lại ngai vị này cho con."
"Nguyệt nhi, hy vọng con hiểu nỗi khổ của ta."
******
Thực tại.
Tẩm cung hoàng thượng.
Liêu Sương nhìn Tống Phi bắt mạch cho hoàng thượng mà sốt ruột lo lắng.
Tống Phi bắt mạch xong, liền nhanh quỳ xuống thưa.
"Bệ hạ, vi thần bất tài. Loại độc người trúng phải là độc của Độc Lang, chỉ hắn mới có thể giải được. Vi thần chỉ có thể giúp bệ hạ bớt đau đớn mà thôi."
Lão thái y già đứng bên cạnh hét lớn vào mặt Tống Phi, lớn giọng.
"Ngươi nói cái gì! Là một thái y mà không cứu chữa được bệ hạ, xem ra mạng cuả ngươi cũng không nên giữ."
Liêu Sương liếc mắt nhìn lão thái y đe doạ, lão thái y khẽ giật mình, giữ im lặng.
Hoàng thượng nằm trên giường, cả gương mặt đầy mồ hôi, nhăn nhó đau đớn, mặt cũng dần tái xanh, cố nheo mắt, gượng dậy nhỏ giọng.
"Đây không phải lỗi của ai cả, chỉ là do trẫm chọn."
Tống Phi ngước đầu khó hiểu, nhìn hoàng thượng, ánh mắt lo lắng lẫn tò mò.
"Bệ hạ..."
Hoàng thượng nhìn Liêu Sương gượng cười, nhẹ giọng.
"Sương nhi, con lại đây với trẫm. Những người khác lui xuống hết đi."
Liêu Sương rưng rưng nước mắt đi lại cạnh bên hoàng thượng, những người còn lại cũng lui ra ngoài đợi lệnh.
Hoàng thượng vuốt đầu đứa con gái, ánh mắt trìu mến, gượng nói.
"Sau này con phải nghe lời Cửu hoàng huynh của con. Chỉ có hắn, mới có thể bảo vệ được con. Hãy nhớ một điều, dù hắn có làm gì thì cũng phải đặt lòng tin ở hắn."
Liêu Sương nghẹn ngào gật đầu, nàng vùi đầu vào người hoàng thượng khóc thúc thích.
Hoàng thượng vẫn cố giữ gương mặt bình tĩnh, dù bên trong lòng ngực rất đau vì độc, khiến gương mặt của người không ngừng nhăn lại.
"Hoàng nhi, lớn rồi, trưởng thành rồi. Cũng may là trước khi đi, trẫm đã chọn được một người tốt cho con, trẫm thật yên tâm mà đi gặp mẫu phi cuả con rồi."
Liêu Sương oà khóc như một đứa bé mà nghẹn ngào nói.
"Phụ hoàng, xin người đừng nói vậy. Người cho con biết, là ai hạ độc với người đi, con sẽ đi tìm hắn lấy thuốc giải."
Phụ hoàng lắc đầu, ánh mắt như đang che giấu điều gì đó.
"Hắn là người hạ, nhưng hắn không phải người có thể giải."
Liêu Sương vẫn nước mắt rơi không ngừng mà ôm lấy cánh tay của hoàng thượng.
Hoàng thượng bắt đầu chảy máu ra từ miệng, cả thân người cũng lạnh dần.
Liêu Sương ngốc đầu dậy, nhìn chăm chú hoàng thượng mà đau khổ.
Hoàng thượng cố gắng chòm người ra sau, lấy một thứ được giấu dưới gối trao cho Liêu Sương.
Liêu Sương tay run rẩy vội đưa tay ra nhận lấy vật từ phụ hoàng của mình.
Hoàng thượng mặt nhăn nhó nhưng vẫn gượng cười nhìn Liêu Sương, căn dặn.
"Trong đây là chiếu chỉ truyền ngôi."
Hoàng thượng ho khan, cố lấy giọng nói tiếp.
"Nó rất quan trọng, con tuyệt đối phải giữ thật kỹ không được đợi ai biết."
Hoàng thượng bắt đâu ho ra máu nhiều hơn, tay bắt đầu run rẩy, người cô gắng thỏ thẻ tiếp.
"Đợi cho đến khi Liêu Nguyệt, hoàng huynh của con trở lại, con hãy giao cái này cho hắn và đọc trước tất cả mọi người."
"Hiện tại hắn chưa về, con tuyệt đối không được để một ai biết được việc ta giao thứ này cho con."
"Nếu không, con sẽ gặp nguy hiểm. Con hiểu chưa."