Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 52

Tống Phi lắc đầu rồi cũng mặc kệ tiếp tục đón khách.

Đại hôn diễn ra suông sẻ, Tống Phi có vẻ hơi say đi vào phòng.

Tống Phi nhẹ nhàng lấy chiếc khăn xuống, lộ rõ dung mạo mỹ miều của tiểu công chúa. Tống Phi cứ chăm chú nhìn.

Liêu Sương bị nhìn đến đỏ mặt mà cúi đầu e thẹn nói.

"Chúng ta uống rượu giao bôi thôi."

Tống Phi gật đầu, nhanh tay dìu Liêu Sương đến bàn. Cả hai cùng nhau uống rượu giao bôi.

Ly rượu trên tay vừa được đặt xuống bàn thì Tống Phi bế ngay Liêu Sương đi hướng về giường ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống mà nhẹ giọng nói.

"Từ nay nàng là của ta."

Tống Phi cười tươi, còn Liêu Sương cũng ngượng ngùng đỏ cả mặt mà gật nhẹ đầu.

Đêm động phòng cũng hoan hỉ, một kết thúc mĩ mãn cho đôi nhân tình.

...............

Dương phủ.

Dương Tử đang ngồi uống rượu một mình tại hoa viên.

Lăng Tiêu từ ngoài nhảy lên cành cây rồi nhẹ nhàng đáp xuống, đi tới ngồi đối diện Dương Tử.

"Cho ta uống ké với?"

Dương Tử ngước nhìn Lăng Tiêu vừa cười vừa nói.

"Đại ca, huynh thật không xem Dương phủ ra gì mà. Muốn vào thì vào, muốn ra thì ra."

Lăng Tiêu cũng cười khẩy mà vớ lấy một bình rượu trên bàn nốc một hơi.

Lăng Tiêu nhẹ giọng nói, vẫn đang trong tư thế ngước đầu lên uống rượu.

"Đệ có tâm sự?"

Dương Tử nhìn ly rượu trong tay rồi cười buồn.

Lăng Tiêu đặt bình rượu xuống, như nhìn ra tâm sự của Dương Tử mà nói.

"Nếu không vui, cần gì giả vờ cười."

Dương Tử bật cười lớn.

"Huynh cũng vậy mà, lúc nào cũng cười đó thôi."

Lăng Tiêu vỗ ngực nói.

"Ta khác, đệ khác."

Dương Tử lắc đầu rồi lại uống tiếp.

Lăng Tiêu cũng cầm lấy bình khác uống cạn.

"Tại sao đệ không nói cho muội ấy biết rằng đệ thích muội ấy."

Dương Tử lắc đầu, ánh mắt buồn.

"Là đệ tự đơn phương, với lại ngay từ đầu đệ nhận ra người muội ấy thích là nhị ca."

Lăng Tiêu cũng không còn cười nữa, nét mặt cũng đăm chiêu.

"Là do đệ ngay từ đầu đã muốn buông bỏ."

Dương Tử cũng dần say mà buộc miệng nói.

"Là do đệ là nữ thì sao...?"

Dương Tử nói xong cũng say quá mà gục xuống bàn ngủ mất.

Lăng Tiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói.

"Là nữ thì sao chứ? Ta cũng là nữ, nhưng ta vẫn thích nàng ta."

Lăng Tiêu tự nói rồi lại thở dài, sau đó đỡ lấy Dương Tử đi về phòng ngủ.

Sau khi đặt Dương Tử lên giường của hắn, rồi đắp chăn cho Dương Tử xong Lăng Tiêu cũng bước ra, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi phóng đi mất.

Từ sau một góc tối, Dương Yến đã đứng nhìn từng hành động của Lăng Tiêu. Ánh mắt cứ mãi nhìn về hướng người vừa đi mà không khỏi thở dài mà tự hỏi.

"Ngươi có thật sự yêu ta không?"

Nàng tự hỏi rồi quay bước hướng về phòng của mình.

Từ trong màn đêm đen kịt có một giọng nói nho nhỏ thốt ra. Rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có mỗi người nói nghe được.

"Ta thực sự rất yêu nàng."

Tiếng hồi đáp cũng theo màn đêm mà chìm dần vào giấc ngủ của những kẻ si tình.

Lại một bóng đen khác xuất hiện. Hắn đeo mặt nạ màu vàng, cúi đầu trước Lăng Tiêu đứng trong gốc tối.

"Bẩm chủ tử, mọi chuyện đã gần như xong."

Lăng Tiêu gật đầu, rồi lại nhìn người vừa mới tới, ánh mắt thăm dò.

"Mấy hôm nay ngươi bận gì sao? Ta ít thấy ngươi đến báo cáo."

Người đó chỉ nhẹ gật đầu.

Lăng Tiêu cũng không để tâm nữa mà nhẹ giọng cười rồi xoay đi biến mất cùng màn đêm.

Người đó nhìn chủ tử mình khẽ thở dài như hiểu thấu tâm trạng của chủ tử mình, đồng thời cũng nhóm lên mỗi cõi khó chịu phát ra từ l*иg ngực, nhưng rồi hắn cũng cố gạt đi những suy nghĩ mà nhanh phóng đi mất.

******

Ngoại thành, trước một thời gian, sau cái ngày Liêu Nguyệt tàn sát phủ Liêu Tuấn một hôm.

Phía dưới vách núi, nơi A Kiều rơi xuống.

Một nữ tử lưng đeo giỏ, tay cầm các loại thảo dược khác nhau đang tìm kiếm gì đó ở khe vách núi.

Nữ tử vận y phục sắc tím, trông rất rực rỡ, trông thấy A Kiều toàn thân y phục đen nhưng hơi rách, khắp người toàn vết thương, nhìn sơ đoán chừng là do té từ trên xuống nên tạo ra các vết thương khắp người. Nữ tử áo tím không nghĩ ngợi nhiều mà vội đi tới, nhẹ nhàng đỡ A Kiều về nhà.

Căn nhà của cô cũng khá đơn sơ, xung quanh có đủ các loại thảo dược được sắp xếp gọn gàng và phơi trước sân nhà.

Nữ tử áo tím đó chính là Liễu Giai Kỳ.

Liễu Giai Kỳ chăm sóc rất tỉ mỉ. Hơn cả tuần thì A Kiều mới dần tỉnh dậy.

A Kiều dần hé mở mắt ra như rất lâu rồi không nhìn thấy ánh sáng, nên vừa mở mắt lại ra là đã nheo mắt lại như chưa kịp thích ứng ánh sáng bên ngoài.

Liễu Giai Kỳ mừng rỡ, chăm chú nhìn A Kiều, nhẹ giọng hỏi han.

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

A Kiều nghe giọng nói xa lạ, lại từ từ một lần nữa mở mắt ra. Nhìn khắp bốn phía của căn nhà, xong lại dán chặt vào người vừa nói nhưng cũng bị người đó làm cho mất hồn. Vì nhan sắc người đó thật sự quá thu hút, đến cả bản thân cô là nữ tử vẫn không thể nào kìm chế mà phải khen thầm rằng sao lại có một người đẹp như thế này.