Giáng sinh, đảo Hải Nam.
Khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, mặt trời rực rỡ ló ra khỏi biển mở một ngày mới cho toàn bộ hòn đảo tràn trề sức sống, biển lấp lánh như những ngôi sao sáng khúc xạ ra ánh sáng lung linh.
Mà đánh thức Đàm Tư Cẩm ngoại trừ ánh nắng ấm áp như mùa hè này còn có một cái điều hoà di động khô nóng cạnh thân thể.
Tỉnh lại trong ánh mặt trời buổi sáng mông lung, anh cảm thấy sau gáy có chút ngứa, khó chịu sờ sờ tuyến thể phát hiện miếng dán ngăn cách của mình đã sớm bốc hơi.
Đàm Tư Cẩm đột nhiên tỉnh táo hơn một chút, người ôm anh đang dán sát vào anh ngủ say, hơi thở phà sau gáy, thỉnh thoảng ở trong giấc ngủ hôn hôn liếʍ liếʍ tuyến thể tinh tế của anh, sau đó ôm người chặt hơn một chút.
Toàn thân Đàm Tư Cẩm không mảnh vải che thân, vật nóng như lửa chậm rãi cọ xát ở giữa đùi khiến cho não anh dù là sáng sớm cũng không thể xem nhẹ.
Pheromone mùi rượu còn tràn ngập cả phòng ngủ, toàn thân Đàm Tư Cẩm cũng lên lửa, tuyến thể như không ức chế được bắt đầu phóng thích pheromone hoa hồng, mùi hoa rất nhanh chui vào khoang mũi Trình Khiêm khơi gợi thần kinh đè nén cả đêm, mặt lưỡi thô ráp liếʍ tuyến thể, từng chút từng chút dùng sức đến ướt sũng, cuối cùng biến thành dùng răng tinh tế mài cắn.
Thật muốn cắn nát nơi đó, nuốt máu ngọt, sau đó rót hương vị thuộc về mình vào.
Đàm Tư Cẩm cảm nhận được đôi bàn tay nóng bỏng kia đã bắt đầu bơi trên người mình, anh dần dần tỉnh táo rồi lại rơi vào mê man trong pheromone giao triền, anh cảm nhận được nội tâm bất an với sợ hãi, rồi lại cam chịu như trầm luân trong vũng bùn du͙© vọиɠ.
Phía sau, Trình Khiêm bỗng dưng mở mắt. Hắn khó nhịn mà hôn từng tấc da thịt trên cổ Đàm Tư Cẩm, hơi thở nóng bỏng phun vào tai anh, dùng giọng nói hơi khàn khàn phát ra lời cầu xin cuối cùng: "Thầy, em không nhịn được nữa."
Đàm Tư Cẩm nghe được chữ cấm kỵ như phản bội đạo đức, toàn thân khẽ run lên một chút, nhũ hoa đã cứng lên vừa vặn quét qua ngón tay Trình Khiêm, mang theo một trận run rẩy ngứa ngáy.
Một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ trực tiếp đâm thủng màng nhĩ Trình Khiêm, trong nháy mắt xé nát lý trí của hắn, hắn nhẹ nhàng cắn lên vai Đàm Tư Cẩm phát tiết du͙© vọиɠ muốn cắn tuyến thể, hai tay vòng tới trước ngực Đàm Tư Cẩm mạnh mẽ vuốt ve, kéo kẹp nhũ hoa vểnh lên nhiều lần, lại ấn ngực xoa xoa nắn nắn, Đàm Tư Cẩm bị dày vò thoải mái như điện giật, ưỡn ngực nghênh đón đôi bàn tay nóng bỏng kia, mông cũng bắt đầu hướng về phía sau dính vào vật nóng kia bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát.
Tất cả phản ứng nhỏ đều phóng đại trong cảm giác của Trình Khiêm, bàn tay hắn dán vào thắt lưng Đàm Tư Cẩm chậm rãi trượt xuống cho đến khi cầm lấy thứ nhỏ nhắn phấn nộn kia, ngón cái lướt qua qυყ đầυ, sờ đến phía trên đã phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, mà tay kia thì đi đến phía sau xoa mông mềm mại lại cực kỳ đàn hồi, ngón trỏ tới gần hoa huyệt nhẹ nhàng cạo một cái, nơi đó cũng đã ướt đẫm một mảng.
Xem ra Đàm Tư Cẩm bị pheromone dụ dỗ không kém mình, độ phù hợp cao như vậy đối với bọn họ mà nói có thể ôm nhau qua một đêm đã là cực kỳ không dễ dàng.
Đàm Tư Cẩm vẫn đưa lưng về phía Trình Khiêm, ánh sáng mặt trời bao phủ nửa mặt anh, ngay cả lông tơ nhỏ cũng thấy rõ ràng, lưng anh đang dán vào ngực Trình Khiêm hơi phập phồng như mơ hồ biểu đạt nội tâm giãy giụa của anh.
Nhưng mà tay Trình Khiêm vừa cầm lấy tính khí đã ngẩng đầu thì thân thể anh như bị bật công tắc nhẹ nhàng run rẩy, đầu hơi ngửa ra sau, trong miệng không ngừng thở dốc, một bàn tay khác làm loạn phía sau anh vừa dịu dàng cũng đủ hấp dẫn, vuốt ve đến mức Đàm Tư Cẩm không nhịn được muốn mấy ngón tay dài kia nhanh chóng cắm vào trong cơ thể anh.
Đây là một thân thể dâʍ đãиɠ cỡ nào vậy, Đàm Tư Cẩm không chút lưu tình giáng chính mình vào bụi bặm, trong mắt không khỏi thấm nước mắt.
Mà Trình Khiêm nghiêng mặt nhìn bộ dáng của anh, là mềm mềm đáng thương động lòng người, là khó có thể nhẫn nại sự dụ dỗ, vẻ mặt yếu ớt mà gợi cảm kia giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đào thật sâu du͙© vọиɠ khống chế tùy ý đùa giỡn ở sâu trong nội tâm Trình Khiêm.
Hắn hôn gáy Đàm Tư Cẩm, đưa một nụ hôn ướŧ áŧ khiến người ta không thể từ chối, môi lưỡi triền miên, Trình Khiêm cởϊ qυầи đùi vướng víu, phóng thích cự vật đã đè nén từ lâu.
Nhưng mà cự vật kia cũng không cắm thẳng vào tiểu huyệt đang nghênh đón nó, Trình Khiêm ấn đùi và eo nhỏ của Đàm Tư Cẩm, chen tính khí từ khe hở giữa chân vào. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ma sát đùi Đàm Tư Cẩm, qυყ đầυ cứng rắn từ khe hở lọt vào chạm tới tinh hoàn rồi động mạnh gốc dươиɠ ѵậŧ phấn nộn kia, ma xát mang theo kɧoáı ©ảʍ mơ hồ đau đớn. Trình Khiêm như đã tỏ tìm được một loại biện pháp khác, dần dần gia tăng lực với tốc độ, làm cho giữa hai chân Đàm Tư Cẩm như bị thiêu đốt.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt làm cho tiểu huyệt bị bơ đẹp không ngừng mở ra, tính khí chướng phồng mỗi lần ma xát qua huyệt khẩu lại không tiến vào làm cho bên trong càng thêm tịch mịch co rút lại, khát vọng được xâm nhập, Đàm Tư Cẩm cảm thấy đùi sắp bị mài mòn da, không khỏi bắt lấy cánh tay Trình Khiêm, thở dốc khóc lóc kể lể: "Đau..."
Lúc này Trình Khiêm mới dừng lại, bối rối lại ý loạn tình mê hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ của anh, đẩy nước mắt sinh lý còn chưa rơi vào trong, hắn nghẹn một ngọn lửa lớn nên không liệu mà nhìn người trong ngực, nhất thời không chú ý.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng còn đang nhảy dựng lên đâm vào khe hở, Đàm Tư Cẩm cắn cắn môi dưới, tự cam chịu để mình rơi xuống đất vuốt ve cây gậy thịt kia, nói ra hai chữ đã lâu không dùng.
"Vào đi..."
Chỉ một giây sau, tuyến thể sau gáy đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn của làn da bị xuyên thủng, pheromone khiến thể xác và tinh thần nhộn nhạo từ trên cổ lan ra khắp toàn thân Đàm Tư Cẩm, hóa anh thành một dòng nước xuân ngọt ngào.
Sau một khắc thì rốt cuộc bên trong nghênh đón kɧoáı ©ảʍ chờ mong đã lâu bị phá vỡ, tính khí cứng rắn đến cực hạn mượn nước ẩm ướt cắm lút cán tới cùng, hai người liên tiếp phát ra tiếng thở thỏa mãn. Trình Khiêm kéo chân Đàm Tư Cẩm nâng chân bên ngoài của anh lên, chỉ chậm lại một chút thời gian hô hấp liền cắm vào trong mảnh lầy lội trơn trượt kia.
Tiếng nước va chạm vang vọng khắp phòng ngủ, dũng đạo nóng bỏng sớm đã chuẩn bị đầy đủ, vô số cái miệng nhỏ nhắn nhiệt tình nghênh đón vật khổng lồ nóng bỏng kia tranh nhau mυ'ŧ mát, Trình Khiêm bị bên trong quấn lấy đến hai mắt choáng váng, trầm thấp thở hổn hển một tiếng lại một tiếng, truyền từng đợt kɧoáı ©ảʍ đến trong tai Đàm Tư Cẩm kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh mẫn cảm yếu ớt của anh. Côn ŧᏂịŧ kiên cố còn đang tăng mạnh trở nên cứng rắn, hung hăng lướt qua một điểm quen thuộc, như nguyện đổi lấy một tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ cao ngất của Đàm Tư Cẩm.
Khoé miệng Trình Khiêm nhếch lên, đối với thoải mái này như là lời cổ vũ, cảm nhận được người trong ngực run rẩy co giật từng đợt, thưởng thức giọng nói vốn lạnh nhạt mà từ tính kia phát ra một tiếng thét chói tai kịch liệt, chỉ chốc lát sau, Đàm Tư Cẩm bắn ra.
Tính khí phấn nộn cọ xát mặt chăn mềm mại, qυყ đầυ mẫn cảm liên tục co rút run rẩy phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, Đàm Tư Cẩm ở cao trào căng thẳng thân thể, ngửa cổ mảnh khảnh áp sát người phía sau, lỡ tay ấn cánh tay đối phương ra mấy vết đỏ.
Nhưng mà cảm giác đau đớn vào lúc này hoàn toàn chuyển hóa thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm hạ thân Trình Khiêm càng thêm hưng phấn, phá vỡ lực cản liên tục khuấy chặt va chạm mạnh, đυ.ng cánh mông mềm mại kia rung chuyển như một làn sóng, qυყ đầυ cứng rắn rất nhanh chạm vào khe hở miệng khoang sinh sản, mắt thấy sắp mở cái miệng nhỏ mẫn cảm kia một lần nữa rồi nặng nề đâm vào.
Ngứa ngáy lít nhít chằng chịt như điện quang thạch hỏa truyền khắp toàn thân, Đàm Tư Cẩm chưa từng cảm nhận rõ ràng khoang sinh sản của mình bị trượt qua như vậy, đùa bỡn, muốn nghênh đón để qυყ đầυ tiến hành tạo kết, tìиɧ ɖu͙© dâng cao tràn ngập lý trí với sợ hãi, hàng rào phòng ngự kia thiếu chút nữa đã bị đè nát, trong nháy mắt Đàm Tư Cẩm lại hy vọng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm nóng bỏng kia có thể bắn vào trong cơ thể mình.
Anh bị điên, anh cảm thấy mình bị điên rồi.
Ngay tại trong trạng thái hỗn loạn cực độ, Đàm Tư Cẩm cảm nhận được gân quanh co của cự vật kia, tính khí căng cứng theo xúc động xuất tinh bắt đầu co giật trong cơ thể mình, anh siết chặt cánh tay Trình Khiêm, vào giờ khắc kia tuyệt vọng buông tha giãy giụa.
Nhưng mà bên trong trống rỗng, cái thứ nén chặt tiểu huyệt kia lại đột nhiên trượt đi làm không khí hơi lạnh mượn cơ hội lẻn vào, thịt mềm trong dũng đạo còn đang tranh nhau khuấy đảo mang đến cảm giác trống rỗng thật lớn.
Sau một khắc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc dưới sự lay động của Trình Khiêm bắn từng luồng từng luồng vào mông và eo Đàm Tư Cẩm, xuất tinh gián đoạn kéo dài ước chừng một phút đồng hồ, rốt cuộc phóng thích toàn bộ áp lực Trình Khiêm nhẫn nại đã lâu. Hắn đặt trán lên vai Đàm Tư Cẩm liều mạng thở hổn hển, chậm lại hồi lâu mới bình phục được.
Ngay khi trầm mặc vô tận lan tràn đến trong lòng hai người thì Đàm Tư Cẩm mới chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng ấn cái đầu lông xù đặt sau vai anh vào trong ngực.