Đảo Hải Nam là một quần đảo nằm trên bờ biển phía đông nam của châu Á, là một khu du lịch đặc trưng có cảnh quan ven biển nhiệt đới, bãi biển cát trắng mềm mại, thảm thực vật dày đặc và làn nước trong xanh vô tận, tất cả đều phủ một tấm màn che yên tĩnh lãng mạn cho hòn đảo này, nơi có những người đam mê lặn và lướt sóng quanh năm, làm tăng thêm sự phổ biến đầy sức sống cho khu vực đẹp đẽ này.
Trong sóng biển mênh mông là hai nam sinh mặc trang phục lướt sóng màu đen đặc biệt khiến người ta chú ý, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên thân hình đường cong đầy đặn lưu loát, ở trong sóng nước phản chiếu ra ánh sáng ngũ sắc, hai người tranh nhau trước sau chèo trên ván lướt của mình, nhảy lên mặt rồi đứng dậy, dưới sự tấn công của sóng lớn thành thạo lao về phía bờ biển khiến cho du khách xung quanh không ngừng quăng ánh nhìn thưởng thức.
Một buổi sáng rất nhanh trôi qua, Cẩu Vãn Tinh mệt mỏi ngã xuống bãi cát trắng mịn, Trình Khiêm cởi dây an toàn, ôm lấy ván lướt sóng, đá một phát vào đùi hắn ta: "Đi thôi Cẩu ngốc."
Cẩu Vãn Tinh lười biếng đứng lên ôm ván lướt sóng đuổi theo, hai mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trước mặt đưa lên nụ hôn gió chào hỏi các anh đẹp trai đi ngang qua, Cẩu Vãn Tinh vui vẻ xuất hiện một hàng răng trắng toe toét, dùng tiếng Anh kiểu Trung Quốc sứt sẹo mà say hi.
Trình Khiêm không cho người ta nửa ánh mắt, trực tiếp lướt qua các cô, Cẩu Vãn Tinh không nói gì nhìn tảng băng trôi di động này dập tắt nhiệt tình của các mỹ nữ, tức giận nghiến răng nghiến lợi đuổi theo gào.
"Đù, không phải cậu nói ra chơi à? Bây giờ trở thành liệt phu trinh khiết giữ mình như ngọc rồi hả?"
"Biến! Không nói câu nào thì chết à?"
Vốn Trình Khiêm định đi ra thả lỏng, đi cả buổi sáng rốt cuộc dập tắt được nội tâm bốc hoả, kết quả còn chưa yên tĩnh được nửa phút thì cái miệng đê tiện của Cẩu Vãn Tinh lại câu cơn phiền não kia về.
Cẩu Vãn Tinh vẫn không buông tha: "Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên tôi mới thấy cậu không được tự nhiên như vậy, không phải là một Omega thôi à, tại sao ư? Nếu cậu thích người ta thì trực tiếp thổ lộ theo đuổi, nếu cảm thấy không thích hợp thì đừng tự treo cổ như vậy, chuyện đơn giản như thế có gì mà phức tạp hoá lên."
Mặt Trình Khiêm như băng quăng một ánh mắt dao găm tới, Cẩu Vãn Tinh nhất thời lạnh cả sống lưng, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mẹ nó, ngốc nghếch hồn nhiên đàn ông thối, đáng đời không lấy được vợ.
Cẩu Vãn Tinh âm thầm mắng hắn một câu, trợn trắng mắt chạy ra phía trước, tiếp tục tiếp nhận ánh mắt làn thu thủy do các mỹ nữ tia tới. Hai người một trước một sau đi vào sảnh câu lạc bộ lướt sóng, đi tắm rửa thay quần áo.
Cách đó không xa, một chiếc xe buýt du lịch chậm rãi dừng lại ở bãi đỗ xe bên bờ, đoàn người lục tục xuống xe, tất cả đều là bộ dáng kích động như vừa mới từ trong ngục giam thả ra chưa từng thấy thế giới qua.
Đàm Tư Cẩm xuống xe bất giác hít sâu một hơi không khí trong lành khi rời xa thành phố, bỗng dưng cảm thấy thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng. Ánh mặt trời chiếu rọi khu vực ven biển, anh giơ tay đặt lên mặt che khuất tạo thành một bóng nhỏ, ánh mắt theo bờ biển vui vẻ nhìn lướt qua một vòng.
Ngay khi nhìn về phía kiến trúc câu lạc bộ lướt sóng sừng sững cách đó không xa, một bóng dáng cùng sườn mặt chợt lóe lên, giống một con nai con ngang nhiên đυ.ng phải tấm kính mà anh vừa mới xây dựng.
Tiếng vang ào ào vang vọng trong lòng Đàm Tư Cẩm, tinh thần anh căng thẳng, vội vàng dùng khuỷu tay huých giáo viên thể dục bên cạnh: "Thầy Chu, đó là học sinh lớp ba à?"
Giáo viên thể dục đang líu ríu nói chuyện cùng nữ đồng nghiệp bên cạnh đến ngất trời, bất thình lình bị làm hoảng sợ như vậy, vội vàng nhìn theo vị trí Đàm Tư Cẩm vừa chỉ, nhưng mà giờ phút này Trình Khiêm đã sớm bước vào cửa câu lạc bộ, bóng dáng Cẩu Vãn Tinh cũng chợt hiện lên đi theo vào.
Giáo viên thể dục có phần không hiểu được nhìn vài giây, cuối cùng đưa ra một câu trả lời mơ hồ: "Phải không nhỉ? Tôi không nhìn ra, cũng không chắc chắn sẽ có sinh viên đến đây trong kỳ nghỉ."
Dứt lời, đồng nghiệp phía sau bắt đầu hỏi hắn ta nơi ở, vội vàng muốn để hành lý, giáo viên thể dục phấn khởi chỉ vào một khách sạn nhỏ cách đó không xa hô: "Lát nữa chúng ta đến đó để hành lý, phòng tiêu chuẩn năm sao, hơn ba trăm một đêm, quá đủ sức đi!"
Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi, vẻ mặt phấn khích và hưng phấn, một nữ giáo viên tò mò chỉ vào một khu kiến trúc trông khá phong cách bên cạnh khách sạn nhỏ, tò mò hỏi: "Chỗ đó là như nào thế, chúng ta có thể đến đó chơi không? Ở ngay gần nhau luôn!"
Giáo viên thể dục nhìn từ xa, trêu chọc nói: "Đó là khách sạn Crown Holiday, loại khu nghỉ mát cao cấp này chúng ta không thể vào được, phòng một đêm rẻ nhất cũng phải hơn một nghìn, nếu thực lực kinh tế của cô cho phép thì cũng ok thôi."
Nữ giáo viên đập tay hắn ta, kéo các chị em bên cạnh về phía khách sạn mà họ ở.
Trong lòng Đàm Tư Cẩm mơ hồ cảm thấy bất an, xách balo đi theo đại đội về phía khách sạn, một cảm giác buồn buồn đang đè ở ngực gần như hoàn toàn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của anh khi ra ngoài du lịch.
Thật sự là thấy quỷ rồi.
Cất hành lý xong thì bọn họ ăn một bữa buffet trên tầng của khách sạn, sau đó tụm năm tụm ba chạy về phía bãi biển, người thích bơi lội đã sớm thay xong đồ bơi được chuẩn bị tỉ mỉ, liên tiếp lao vào vòng tay của biển rộng.
Đàm Tư Cẩm mặc áo thun trắng và quần short đen đến đầu gối, chân đi một đôi dép tông, không mục đích đi lại trên bãi biển, nhìn đồng nghiệp ở bờ biển tùy ý cười đùa vui vẻ chụp ảnh các kiểu. Tuy rằng một thân này của anh cực kỳ giống các bô lão đi dạo nhưng bởi vì vóc người với khuôn mặt ưu việt nên vẫn bùng nổ gấp đôi visual.
Các mỹ nữ mặc bikini đi ngang qua cũng thường xuyên chào hỏi anh, anh lúng túng nhìn rồi cười, khẽ gật đầu tỏ vẻ lễ phép.
Ánh nắng ấm áp buổi chiều trải dài từ chân trời, nhào nặn nước biển xanh thẳm thành một vùng màu đỏ cam lấp lánh, ngay cả cát mịn dưới lòng bàn chân cũng là nhiệt độ mềm mại, Đàm Tư Cẩm thản nhiên hưởng thụ vẻ đẹp của thiên nhiên, ánh mắt du đãng xung quanh, muốn khắc cảnh sắc rực rỡ như vậy vào trong đầu.
Ngay khi ánh mắt của anh quét tới khách sạn Crown Holiday trong miệng giáo viên thể dục thì bóng người áo sơ mi trắng quần cộc lại đυ.ng vào tầm mắt của anh, hai người này đang cùng đi, bước chân tự nhiên vào cửa khách sạn, nhìn qua cực kỳ giống khách quen.
Trái tim Đàm Tư Cẩm vừa rơi xuống lại treo lên, mở to hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm nửa ngày, rốt cuộc nhìn rõ một bóng người trong đó, người kia coi như hóa thành tro anh cũng nhận ra.
Là Trình Khiêm. Một người khác nếu như không nhầm thì là bạn học cùng lớp của hắn Cẩu Vãn Tinh.
Trong đầu Đàm Tư Cẩm nóng lên, đột nhiên rối loạn, tiếng điện thoại của Lục Đông còn quanh quẩn bên tai anh.
Anh tự cảnh báo bản thân rằng học sinh này không đơn giản, không phải gia đình không giàu có thì quý giá, hoặc có người đang bao nuôi hắn.
Đàm Tư Cẩm khẩn trương nuốt nước miếng, anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh giáo viên thể dục chào hỏi rồi sau đó chạy về phía khách sạn Crown Holiday.
Trình Khiêm với Cẩu Vãn Tinh đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, hai người đưa hộ chiếu, Trình Khiêm đột nhiên phá lệ mở miệng trước: "Còn lại mấy phòng giường lớn?"
Giọng nói ngọt ngào và lịch sự của chị gái quầy lễ tân vang lên kịp thời: "Xin chào khách hàng, giường lớn vẫn còn bốn trong khu vực VIP, một là có hồ bơi, khác là phòng nhìn ra biển, xin hỏi hai vị muốn tôi sắp xếp như nào ạ?"
Cẩu Vãn Tinh đưa một tấm thẻ VIP ra: "Dùng thẻ thành viên này đi, tôi muốn phòng nhìn ra biển."
Một phòng nhìn ra biển có vị trí tuyệt vời, ngoài trời còn có chủ đề giáng sinh party đồ nướng, Cẩu Vãn Tinh cũng không muốn bỏ qua cơ hội diễm ngộ lần này.
Trình Khiêm lại giơ tay ngăn cản hắn ta: "Tôi muốn đến đây, là tôi kéo cậu tới, lần này tôi mời."
Cẩu Vãn Tinh vui sướиɠ khi người gặp họa: "Khách khí cái quần, không phải mẹ cậu nói cậu dọn ra ngoài thì khoá thẻ của cậu à, tôi ổn mà, chờ cậu có tiền thì phải trả ông đây cả chì lẫn chài."
Trình Khiêm im lặng không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ, chị gái ở quầy lễ tân len lén nhìn qua nhìn lại vài lần mặt hai người, vội vàng tiếp nhận tấm thẻ VIP trong tay Cẩu Vãn Tinh bắt đầu nhận phòng.
"Hai vị khách hàng xin quét mặt xuống, đây là hộ chiếu của các vị, xin hãy cất đi ạ."
Sau hai tiếng tíc tíc thì chị gái quầy lễ tân nhanh chóng sắp xếp danh sách và đưa hai thẻ phòng đến trước mặt họ: "Đây là phòng VIP của hai vị, phòng giường lớn 103 và 105, chúc hai vị có kỳ nghỉ vui vẻ!"
Hai người cầm thẻ phòng xoay người muốn đi vào bên trong thì đột nhiên cửa lớn vang lên một âm thanh khiến bọn họ hoảng sợ.
"Trình Khiêm!"
Trong tai Trình Khiêm ong ong một tiếng, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Cẩu Vãn Tinh cũng quay đầu theo, khóe miệng không khỏi giật giật một chút.
Không phải chứ không phải chứ, vợ quản chặt như thế à, cũng đã đuổi theo đến đây rồi? Cẩu Vãn Tinh âm thầm suy đoán.
Đàm Tư Cẩm vội vàng chạy đến trước mặt hai người, thở hổn hển có chút lợi hại, vừa nhìn đã biết là chạy không ít mới đuổi theo kịp. Ngực anh phập phồng vài cái mới khôi phục lại sự nghiêm túc mà một giáo viên nên có, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai học sinh của mình hỏi: "Các cậu tới đây làm gì?"
Trình Khiêm khẽ nhíu mày, mím môi không nói một lời, Cẩu Vãn Tinh thì có chút không hiểu được chớp chớp mắt, xấu hổ nhếch khóe miệng muốn hòa hoãn bầu không khí: "Thầy... Thầy à, bọn em đến chơi ạ.."
Nghe được câu trả lời này thì tất cả kiến thiết trong lòng Đàm Tư Cẩm đột nhiên sụp đổ, anh không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Cẩu Vãn Tinh, lại nhìn chằm chằm Trình Khiêm, giọng điệu tăng thêm vài phần: "Chơi? Các cậu vẫn còn là học sinh, đến những nơi như thế này để chơi? Đi theo tôi."
"Ấy ấy ấy, thầy à!" Cẩu Vãn Tinh phát hiện hình như mình nói sai lời, vội vàng giải thích, "Thẻ phòng bọn em đều lấy rồi, không phải thầy định..."
"Thầy, đến chơi thì làm sao vậy?"
Đột nhiên lúc này Trình Khiêm lên tiếng buộc Cẩu Vãn Tinh nuốt lời nói sau đó trở về. Hắn cẩn thận nhớ lại hành động cùng lời nói của Đàm Tư Cẩm một chút, rất nhanh liền hiểu được đối phương hiểu lầm cái gì.
Hắn cười cười, trong lòng dâng lên một luồng du͙© vọиɠ ác liệt muốn trêu chọc đối phương, hắn giơ tay lắc lắc thẻ phòng, trong lời nói bình tĩnh ngầm hàm chứa kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Thầy à, nếu không cùng đi gặp kim chủ của bọn em đi."
Cẩu Vãn Tinh kinh hãi nhìn về phía hắn, da gà da vịt rơi lộp bộp xuống đất, ghét bỏ đứng xa hai bước.
Quả chanh nhà cậu điên mẹ rồi, cái này có gì hay ho chứ? Đừng lôi ông đây vào!!
Mà rơi vào trong mắt Đàm Tư Cẩm thì hành động của Cẩu Vãn Tinh liền biến thành sau khi bị vạch trần ở trước mặt giáo viên thì không có chỗ che giấu, anh tức giận gắt gao nhìn chằm chằm Trình Khiêm vân đạm phong khinh trước mặt, trong kẽ răng chen ra một chữ "Được thôi."
Đàm Tư Cẩm tự động viên chính mình: Dù sao tôi cũng là một giáo viên nhân dân nghiêm túc, ngược lại tôi muốn xem là kim chủ nào to gan lớn mật dám động đến học sinh của trường chúng ta.