"Xin lỗi... Tất cả đều do em..."
Trải qua mấy ngày nay, phản ứng của Trình Khiêm đối với thời kỳ phát tình của Đàm Tư Cẩm rất rõ ràng, hắn lập tức ôm người vào trong ngực, hai bước đã vọt vào phòng ngủ.
Nhiệt độ trong phòng ngủ cao hơn phòng khách một chút, mùi pheromone cũng càng thêm rõ ràng, Đàm Tư Cẩm rơi vào trong chăn ấm áp, thân thể căng thẳng cũng bởi vì hoàn cảnh quen thuộc thoáng thả lỏng.
Nhưng mà động tác của anh vẫn bại lộ suy nghĩ chân thật trong lòng, rõ ràng Trình Khiêm cảm nhận được sự chống cự của anh.
Tuy Đàm Tư Cẩm theo bản năng rụt vào trong ngực hắn nhưng hai tay vẫn đặt trước ngực, là một loại bản năng đối kháng với du͙© vọиɠ sinh lý của mình.
Trình Khiêm vừa ôm chặt người vừa nhanh chóng phóng thích pheromone của mình để giảm bớt thống khổ cho đối phương, nằm cạnh tai anh hỏi: "Có sao không? Anh thế nào rồi?"
Khi hắn mở miệng, hơi thở tinh tế khuấy động thần kinh mẫn cảm của đối phương, cả người Đàm Tư Cẩm nhẹ nhàng run lên, không nhịn được núp vào lòng hắn, mũi nâng theo pheromone mùi rượu mạnh đang phóng thích, nhưng mà anh vẫn cau mày, hai môi mím chặt, trên trán thấm ra chút mồ hôi, là một loại trạng thái tinh thần cực kỳ đề phòng.
Ý thức của anh đã sớm được đánh thức bởi thuốc ức chế tiêu thụ quá nhiều, và đang chiến đấu với phản ứng bản năng của cơ thể.
Trình Khiêm tự nhiên nhìn thấy những thứ này ở trong mắt, hắn thoáng buông lỏng cánh tay vuốt ve gáy đối phương, nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng sợ, nếu như anh không muốn thì em sẽ không chạm vào anh."
Hắn không biết bây giờ Đàm Tư Cẩm còn có thể nghe hiểu lời mình hay không, nhưng mà lông mi người trong ngực run rẩy, từng giọt nước mắt trong suốt đột nhiên từ đôi mắt lưu ly kia lăn xuống, đập nát bả vai Trình Khiêm, rất nhanh thấm ra một mảng nhỏ mang theo nhiệt độ ẩm ướt.
Nhạy cảm, dễ bị tổn thương, đấu tranh, bất lực, điều này thực sự rất đáng thương.
Trái tim Trình Khiêm theo đó nâng lên, luống cuống giúp anh lau nước mắt, hoàn toàn xem nhẹ hạ thân mình đã cứng đến phát đau. Lần này Đàm Tư Cẩm phát tình cũng không kịch liệt như mấy lần trước, nhưng mà trải qua mấy ngày quan hệ hoà hợp hắn đã sớm nghiện pheromone hoa hồng này, dù một chút cũng có thể đốt cháy hắn. Nhưng mà giờ phút này căn bản hắn bất chấp chính mình, trong lòng chỉ tràn đầy người không ngừng rơi lệ trong ngực.
"Thầy, thầy." Trình Khiêm sợ tới mức bắt đầu gọi anh, nhưng mà đối phương chỉ biết rơi lệ run rẩy, không cho hắn bất kỳ phản hồi.
"Đàm Tư Cẩm, Tư Cẩm." Hắn đổi giọng, hy vọng có thể dùng tên đánh thức anh, "Anh không sao chứ? Tư Cẩm..."
Nghe được tên của mình, Đàm Tư Cẩm đột nhiên yên tĩnh, mà sau khi tạm dừng thì nước mắt lại càng thêm mãnh liệt, anh giãy giụa ngẩng đầu từ trong lòng Trình Khiêm lên, nước mắt rửa qua hai mắt thấu triệt sáng ngời như nhét đầy sao.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe Đàm Tư Cẩm run rẩy môi lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Trình Khiêm chỉ có thể phân biệt rõ ràng hai chữ này từ trong lời nói hỗn loạn của anh, không biết là cái gì làm xúc động thần kinh Đàm Tư Cẩm, anh điềm đạm đáng thương biểu đạt áy náy, hai tay nắm chặt cổ áo Trình Khiêm như coi hắn là thần cứu mạng, lại giống như e ngại hắn phát ra từ nội tâm.
"Anh làm sao vậy?" Trình Khiêm gấp đến độ cầm bả vai anh, cực lực phân biệt lời nói đứt quãng, nhưng mà Đàm Tư Cẩm lẩm bẩm một hồi lại rúc vào trong ngực hắn, thân thể căng thẳng run rẩy dần dần thả lỏng.
Theo Đàm Tư Cẩm bình phục thì Trình Khiêm cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ lưng đối phương, dịu dàng cẩn thận như an ủi đứa bé, một cảm giác ngứa ngáy ướŧ áŧ từ xương quai xanh trượt đến bên mặt, khuôn mặt đầy nước mắt của Đàm Tư Cẩm cọ ra một vệt nước.
"Xin lỗi... Đều tại tôi, đều tại tôi..."
Rốt cuộc Trình Khiêm nghe rõ mấy chữ này, hình như hắn hiểu được Đàm Tư Cẩm đang biểu đạt cái gì, lại sợ xuyên tạc ý tứ của anh nên tiếp tục an ủi nói: "Anh đang nói chuyện của chúng ta à? Chuyện này không liên quan gì đến anh, pheromone của chúng ta rất phù hợp, là em muốn đưa anh về nhà, đừng tự trách mình, được không?"
Hắn đau lòng lau nước mắt cho Đàm Tư Cẩm, nhìn vành mắt phiếm hồng của anh, bất tri bất giác trong mắt cũng ướŧ áŧ. Ngày hôm qua hắn còn ở trong chuyện giường chiếu cười nói hạ lưu, khen anh nhiều nước, thao hai cái là khóc đến lê hoa đái vũ, hiện tại thấy bộ dáng của anh như vậy, thế nào cũng không nói ra loại đùa giỡn này được.
Hắn không biết rốt cuộc Đàm Tư Cẩm đang suy nghĩ cái gì, mới ở trong trạng thái nửa tỉnh này giãy giụa như thế, nói ra những lời hỗn loạn không chịu nổi, bây giờ điều hắn có thể làm là chỉ có dùng pheromone của mình vì đối phương xây dựng cảm giác an toàn đầy đủ, giảm bớt trạng thái căng thẳng mà áp lực.
Đàm Tư Cẩm dừng lại trong khuỷu tay dịu dàng của hắn một lát, ý thức tỉnh táo ngắn ngủi lại lâm vào hôn mê, anh máy móc cởϊ qυầи đùi của mình rồi nhắm mắt kéo tay Trình Khiêm đến phía sau, nơi đó đã ướt đến rối tinh rối mù.
Nhưng Trình Khiêm vẫn nhịn xuống, cố gắng trao đổi với người nhìn qua vẫn đang ngủ say: "Anh xác định, anh muốn ư?"
Đàm Tư Cẩm mở to hai mắt, lần thứ hai chậm rãi khép lại, Trình Khiêm hoảng hốt trong chớp mắt, giống như từ trong đôi mắt phiếm hồng kia thấy được tuyệt vọng.
Ngay lúc sức lực của hắn bởi vì chần chờ mà lơi lỏng, chỉ nghe một tiếng nước nhỏ, ngón tay của hắn đã bị đối phương cầm dắt cắm vào tiểu huyệt tràn đầy mật dịch kia.
Cảm xúc lập tức cắn nuốt lý trí của hắn, hắn ôm anh hơi di chuyển, dễ dàng đè người ở dưới thân.
Lúc này đây, Trình Khiêm rất thu liễm, không làm người ta ra bất kỳ dấu vết nào, chỉ chôn mặt ở hốc vai Đàm Tư Cẩm, dùng tư thế ôm nhau ra sức cắm vào, lấy loại cách thức dịu dàng này giải tỏa thống khổ phát tình của đối phương. Hai tay Đàm Tư Cẩm vòng quanh cổ hắn, hừ hừ từng tiếng bên tai, tất cả rêи ɾỉ đều đặt trong cổ họng.
Trình Khiêm biết anh đã tỉnh táo lại.
Khóe mắt Đàm Tư Cẩm còn lóe ra lệ quang, hai tròng mắt thất thần ngơ ngác nhìn trần nhà, theo người bên trên rung động mà lắc lư, ký ức xa xôi vô tình vén vết sẹo cũ của anh lên, một nhát là tăng thêm vết máu tươi mới.
Năm mười tuổi anh còn đang học tiểu học, trong đại viện ở thị trấn, các anh trai mang theo em nhỏ chơi đùa là trải nghiệm không thể thiếu trong quá trình trưởng thành, đứa nhỏ ở độ tuổi đó còn chưa từng phân hóa, cuộc sống tràn ngập ngây thơ với đơn thuần.
Trong đám trẻ lớn nhỏ này có một người anh lớn tuổi hơn một chút, được đàn em yêu thích.
Năm đó anh trai nhỏ kia đang học trung học cơ sở, không chỉ đẹp trai mà còn là kiện tướng thể thao nổi danh trong trường, mỗi lần ở đại hội thể thao đều có dáng người cường tráng của anh trai nhỏ đó.
Khi đó, Đàm Tư Cẩm bé xíu thích ngồi trên khán đài cổ vũ cho hắn, mỗi khi anh trai nhỏ đυ.ng vào vạch kẻ, trong một loạt tiếng hò hét đạt được vị trí thứ nhất, anh đều sẽ nhìn thấy đối phương cười xán lạn phất tay về phía mình.
Anh không khỏi nhiệt liệt hoan hô, đây chính là bạn tốt mà anh rất sùng bái cùng nhau lớn lên.
Những đứa trẻ trong khu đang mong đợi anh trai nhỏ có thể phân hóa thành một Alpha, nhưng bọn chúng tính không bằng trời tính, hắn đã bất ngờ phân hoá thành một Omega cấp cao.
Vốn là chuyện này tất cả mọi người đều không rõ ràng lắm, miếng dán ngăn cách che giấu giới tính sau khi hắn phân hóa rất tốt, nhưng mà vào một ngày hoàng hôn bình thường, mấy tên côn đồ thu phí bảo vệ đánh anh trai nhỏ một trận, trong lúc vô tình xé bỏ miếng dán ngăn cách.
Pheromone thuộc về Omega cấp cao trong nháy mắt phóng thích ra, mấy tên côn đồ chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương hồn nhiên mê người như vậy tranh nhau tiến lên, chỉ chốc lát sau đã bị mê hoặc đến mất đi lý trí.
Bọn họ kéo anh trai nhỏ vào khu nhà bỏ hoang, mạnh mẽ trói vào một cái sofa thối rữa rồi lột sạch quần áo của anh trai nhỏ, nhưng đúng lúc này có hai đứa nhỏ đột nhiên xông vào cắt đứt thú tính của bọn họ.
Bọn nhỏ ham chơi nên đã sớm phát triển tòa nhà bỏ hoang gần đại viện thành địa bàn trốn tìm, Đàm Tư Cẩm cùng một người bạn khác vừa chạy vào trong chơi thì không ngờ lại gặp được một màn kinh người này.
Bạn chơi cùng khàn giọng kêu một câu, quay đầu định chạy trốn nhưng mà tuổi còn nhỏ lực chân không đủ, nó rất nhanh đã bị mấy tên côn đồ bắt về cho một cái tát hôn mê trên mặt đất.
Đàm Tư Cẩm sợ tới mức hai mắt đăm đăm, tuy không chạy trốn nhưng vẫn bị hung hăng đánh một nhát, trong miệng tê dại, đau đớn bao trùm não bộ, tiếng ù ù kéo một đường thẳng thật dài vào tai, tứ chi trong nỗi sợ hãi cực độ lâm vào cứng đờ.
Anh nhìn anh trai nhỏ bị hãʍ Ꮒϊếp tập thể.
Đám côn đồ cởϊ qυầи, dươиɠ ѵậŧ xấu xí màu đỏ tím bắn ra, giống như từng con rắn nhổ độc tố, ngẩng đầu mơ ước thân thể đã bị bọn chúng lột sạch. Bởi vì quanh năm anh trai nhỏ rèn luyện thân hình rất tốt, cơ bắp cân xứng, toàn thân lộ ra mỹ cảm tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng mà thân thể tốt đẹp này lại bị người ta làm cho nhục nhã lột sạch như thế, sau đó tùy ý chà đạp.
Tên côn đồ cầm đầu là người đầu tiên cắn vào tuyến thể của anh trai nhỏ, pheromone ngọt ngào trà trộn vào một đống mùi kim loại nặng tràn ngập tạp chất, giống như một miếng bánh ngọt bị người ta lỡ tay làm rơi vào mương bùn, còn không cẩn thận dẫm một nhát, rốt cuộc vớt lên không thấy nổi được hình dạng ban đầu, chỉ còn lộn xộn trộn lẫn như một đống tạp nham. Anh trai nhỏ sắc bén kêu lên một tiếng, Đàm Tư Cẩm ngẩn ra nhưng vẫn không có cách nào đứng dậy, má bị đánh sưng còn đang tiết ra nước miếng có máu, đau đớn chặn chặt cổ họng anh.
Ngay khi Đàm Tư Cẩm duỗi tay giãy giụa thì tên côn đồ cầm gậy thịt của gã ta, nhắm ngay huyệt khẩu của anh trai nhỏ đâm vào.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong tòa nhà bỏ hoang trống trải, tên côn đồ thô bạo phát tiết du͙© vọиɠ của mình, hoàn toàn không để ý đến sống chết của đối phương, mấy người còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gắt gao ấn lấy thân thể trần trụi của anh trai nhỏ, thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, không nhịn được tùy ý bóp nhéo thân thể, đỡ lấy gậy thịt của mình cọ loạn trên người anh trai nhỏ, hoặc là lung tung gặm cắn tuyến thể yếu ớt. Vô số bàn tay rậm rạp di chuyển trên thân thể, mặc kệ anh trai nhỏ cầu xin tha thứ như thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể tùy ý để đám côn đồ thú tính lăng nhục.
Tên côn đồ đang miệt mài đột nhiên hừ hừ vài tiếng bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể anh trai nhỏ, gã ta thoải mái ngẩng đầu thở hổn hển, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, không khó để nhận ra trận cưỡиɠ ɧϊếp thô bạo này mang đến cho gã bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ.
Côn ŧᏂịŧ mềm nhũn từ tiểu huyệt trượt ra, xung quanh vang lên một mảng trêu chọc cùng lời nói tục tĩu, trong ồn ào lại đứng ra một người, gã ta khẩn cấp cầm côn ŧᏂịŧ đang tím tái nhắm ngay tiểu huyệt còn đang chảy bạch trọc, một mạch đâm thẳng xuống.
Tiếng hét của anh trai nhỏ hoàn toàn khàn khàn.
Từng người một đứng trước mặt hắn, dùng tư thế gần như giống nhau hút khô anh trai nhỏ, dùng thời gian dài hoặc ngắn bắn vào trong cơ thể, sau đó dẫn tới một trận khoe khoang hoặc cười nhạo, cuối cùng anh trai nhỏ như một cục giấy bị nhào nặn, ánh mắt đờ đẫn liệt ở trên sofa thối rữa kia.
Trong không khí hơn mười loại mùi pheromone hỗn tạp hít thở không thông, Đàm Tư Cẩm còn chưa phân hóa không thể ngửi được, nhưng mùi tanh nồng nặc đã hun đến huyệt thái dương anh nhảy dựng, dạ dày run lên, lúc nào cũng có xúc động nôn ra. Ngược đãi tàn nhẫn rốt cuộc tiến vào hồi kết, đám côn đồ tận hứng tản đi chỉ để lại anh trai nhỏ giống như con rối vải bị vứt bỏ.
Nước mắt nhoè đi, Đàm Tư Cẩm mơ hồ nhìn hắn, tứ chi lại vẫn không nhúc nhích được, cảm giác vô lực cực lớn giống như chì tràn ngập toàn thân, anh hận đám người tội ác tày trời kia, lại càng hận cái gì mình cũng không làm được.
Rất lâu anh trai nhỏ giống như bùn nhão mới chậm rãi từ trong sofa lõm xuống ngồi dậy, hắn yên lặng mặc quần đồng phục học sinh duy nhất không bị xé rách, khập khiễng kéo thân thể tàn phế của mình đi đến bức tường chưa niêm phong của tòa nhà đổ nát, vung người nhảy xuống.
Gió đêm gào thét từ bốn phía chui vào, cả người Đàm Tư Cẩm lạnh lẽo, lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ đến từ địa ngục.
Một tiếng trầm đυ.c vang lên, anh trai nhỏ như một con bướm xiêu vẹo, dùng đôi cánh rực rỡ quyết tuyệt nhất kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Cái chết của hắn chỉ đổi lấy thị trấn nhất thời xôn xao, bởi vì đám côn đồ còn chưa trưởng thành nên đại bộ phận thoát khỏi trừng phạt của pháp luật, bị đưa đến trường học đặc thù cai quản, theo tuổi tác trôi qua, sinh mệnh xinh đẹp từng sống động này rất nhanh tan trong gió, ngay cả lúc mọi người tám chuyện cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn.
Chỉ có Đàm Tư Cẩm nhớ rõ, chỉ có anh chứng kiến hết thảy, khắc một màn kia không sai chút nào vào trong đầu.
Ngay khi những hồi ức này va chạm vào đầu thì anh lại ở trong lúc Trình Khiêm ra sức hầu hạ, đáng xấu hổ cao trào.
Kêu ra một nửa tiếng rêи ɾỉ lại bị anh đè trở về, chàng trai yên lặng từ trong cơ thể anh rời khỏi, sau đó tự cầm của mình bắn ra bên ngoài. Kɧoáı ©ảʍ rõ ràng gợi lên thần kinh não mẫn cảm của anh, tất cả phát sinh mấy ngày nay nhanh chóng trùng tu phục hồi ra diện mạo chân thật trần trụi nhất.
Đàm Tư Cẩm nhớ hết, có tất cả về anh với Trình Khiêm.
Anh là người khởi xướng tất cả, nếu không có sự hấp dẫn của kỳ phát tình thì chắc chắn học trò của mình sẽ không mang về nhà đánh dấu tạm thời, làm anh đến bắn nướ© ŧıểυ.
Là một giáo viên, lương tâm của anh không có cách nào cho phép oán hận người ta lợi dụng lúc mình gặp khó khăn. Dù sao so với những tàn nhẫn mà thời thơ ấu nhìn thấy... Trình Khiêm đã tốt hơn nhiều lắm.
Là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh.
Cao trào qua đi, hai tròng mắt Đàm Tư Cẩm lại rơi vào thất thần, anh ngơ ngác nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy lệ, theo khóe mắt không ngừng chảy ra.