Thắt lưng gầy gò có tiết tấu điên cuồng tiến vào, Trình Khiêm tùy ý nắm lấy hai cái chân thon dài, bẻ người dưới thân thành các loại hình dạng, vừa cảm thán thân thể mềm mại này vừa chạy nước rút trong chốc lát, rồi bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó thì đột nhiên dừng lại, hai tay mạnh mẽ bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của đối phương, vững vàng siết chặt trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn.
Sau khi hắn nằm xuống thì thân thể lật lên, để Đàm Tư Cẩm cưỡi trên người mình. Một tiếng kêu khe khẽ sắc bén xẹt qua, Đàm Tư Cẩm ngẩng đầu thở một tiếng, liều mạng bắt lấy cánh tay đối phương, bị gậy thịt ngậm thiếu chút nữa đâm mất hồn.
Tư thế cưỡi ngựa làm cho dươиɠ ѵậŧ đâm sâu hơn, giống như chọc thêm hai cái nữa là có thể phá vỡ miệng khoang sinh sản. Trình Khiêm rất hài lòng với phản ứng của anh, tư thế này cọ xát thắt lưng của hắn hai vòng, qυყ đầυ bành trướng nghiền qua một chỗ to như hạt dẻ nhô lên, Toàn thân Đàm Tư Cẩm chấn động thét chói tai trong nháy mắt hóa thành một tiếng rêи ɾỉ.
Trình Khiêm bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, ngực kịch liệt phập phồng, đâm hai cái vào chỗ lồi lên, Đàm Tư Cẩm lắc đầu lại kêu hai tiếng, âm cuối kéo dài nâng lên khẽ run, giống như một móc câu nhỏ treo đầu quả tim Trình Khiêm.
Hắn chưa từng nghe Đàm Tư Cẩm phát ra âm thanh như vậy, vừa dễ nghe lại tuyệt vời, chính xác truyền đạt ra sự hưởng thụ cùng sung sướиɠ mà thân thể Omega đã quen thuộc. Hai ngày trước là tình sự tràn ngập như thiếu niên nóng nảy với ngây ngô, bây giờ hắn mới phát hiện thân thể uyển chuyển này đang khẩn trương khai mở đối đáp mình.
Trình Khiêm lại nhếch môi, ngón cái vuốt ve làn da bị hắn véo ra dấu đỏ, ấn cái bụng trắng nõn như muốn lấy ra hình dạng côn ŧᏂịŧ bị vùi trong cơ thể. Nhưng mà sau một khắc hắn lại nắm lấy thắt lưng trong suốt, mạnh mẽ nâng lên, ưỡn eo nghênh đón người ở trên hạ xuống.
Nâng lên vài cái như thế làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức mê mang của Đàm Tư Cẩm khôi phục trong chớp mắt, phía trước anh run rẩy bắn ra mấy luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiếng kêu theo sau mấy tiếng hô: "A! Sâu quá! Hỏng mất!"
Đàm Tư Cẩm lắc đầu, khóe mắt bay ra hai giọt nước mắt trong suốt, lại theo mặt chảy xuống, Trình Khiêm sợ tới mức ưỡn thẳng nửa người trên ôm người vào trong ngực, vội vàng liếʍ nước mắt anh trấn an: "Rất đau sao? Tôi sai rồi, bé cưng..."
Đàm Tư Cẩm cúi đầu, cằm đặt lên vai hắn thở dốc từng ngụm, hành lang nóng bỏng bị côn ŧᏂịŧ như lửa ủi phẳng, theo hô hấp phập phồng của anh không ngừng co chặt, hút đến Trình Khiêm lại không nhịn được muốn động đậy.
Hắn chống thắt lưng bắt đầu rút ra một biên độ nhỏ, Đàm Tư Cẩm chậm rãi thích ứng với vị trí và độ sâu của kiểu này, mà theo côn ŧᏂịŧ không ngừng lướt qua điểm kia, giọng của anh từ thở hổn hển chậm rãi chuyển thành loại rêи ɾỉ hưởng thụ vừa rồi.
Những biến hóa này không rơi đi đâu cả mà được Trình Khiêm bắt vào trong mắt, biên độ động tác của hắn cũng chậm rãi sâu hơn, gia tăng, gia tăng nhanh hơn. Thăm dò thong thả rất nhanh đổi thành thao tác thăng trầm, người cưỡi trên người như đang phập phồng sóng to gió lớn, trong kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp ngửa đầu kêu lên.
Cảm giác thỏa mãn cực lớn tràn ngập toàn thân Alpha, thân thể hắn mạnh mẽ chinh phục Omega của mình, rồi lại khát vọng nhìn Đàm Tư Cẩm, muốn đưa anh lên nơi cực lạc mà không ai có thể cho.
Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng trong nước rút bành trướng cực độ, đâm eo mỏng mơ hồ ra một chút hình dạng, qυყ đầυ rất nhanh dò được khe nhỏ quen thuộc, khoang sinh sản trong cùng lại bị thô bạo đánh thức đẩy ra một cái miệng nhỏ.
Trình Khiêm cắn núʍ ѵú sung huyết rồi kéo cổ hôn môi anh, qυყ đầυ đã thuận lợi chen vào khoang sinh sản, hắn thoáng dừng lại, nhịn xúc động muốn xuất tinh vào trong, cắn lỗ tai đối phương hỏi: "Tôi có thể bắn vào trong không? Để tôi đánh dấu anh hoàn toàn, được chứ?"
Tiếng rêи ɾỉ của Đàm Tư Cẩm đang bị chặn ở cổ họng, anh hít thở từng ngụm từng ngụm, mặt trắng bệch run lên, tựa hồ đã không cách nào rút ra khỏi cao trào liên tục, cũng có xu hướng bị làm cho ngất xỉu. Trình Khiêm cắn răng chịu đựng, gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của anh, gân xanh trên trán đã căng ra.
Vẫn không thể đợi được đến khi đáp lại, vì thế hắn vòng tay xuyên qua nách đối phương, nhấc người mềm thành vũng nước lên rồi rút hạ thân của mình ra.
Trong hành lang nóng bỏng như có vô số cái miệng nhỏ đang tranh nhau cắn xé không cho dươиɠ ѵậŧ rời đi, một luồng mật dịch lớn như mở cửa tưới xuống, dầm một thân côn ŧᏂịŧ, Trình Khiêm kêu lên hai tiếng không thể nhịn được bắn ra sớm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc lập tức phun vào hành lang, làm nóng đến nỗi cả người Đàm Tư Cẩm cũng co rút mấy cái.
Tiểu Tư Cẩm run rẩy, đột nhiên phun ra một dòng chất lỏng màu vàng nhạt, theo chỗ hai người dán vào nhau chảy xuống, mùi tao nhã nhàn nhạt có chút không hợp thời bay vào khoang mũi Trình Khiêm.
Thế mà hắn làm Đàm Tư Cẩm đến... Đi tiểu.
Đầu Đàm Tư Cẩm trầm xuống, hoàn toàn ngả xuống vai Trình Khiêm trực tiếp ngất đi, hắn vội vàng ôm người vào trong ngực, không cho thân thể này trượt đi từ trong ngực mình.
Trình Khiêm thở hổn hển, ngực phập phồng từng chút một, ý thức cũng dần dần khôi phục tỉnh táo. Côn ŧᏂịŧ không mệt mỏi đã trượt ra, cửa huyệt đang phun chất lỏng hỗn loạn tiếp tục tưới lên dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Hai thân thể ướt sũng dán sát vào nhau, ánh sáng ban mai tỉ mỉ phủ lên một tầng men cho thân thể tuyết trắng của Đàm Tư Cẩm, giống như một miếng đồ ngọt cao cấp chế tác tinh xảo, mơ hồ tản ra hương hoa hồng. Trình Khiêm tỉnh táo hạ anh xuống, vẫn say sưa liếʍ hôn anh, thắt lưng nhún nhún, côn ŧᏂịŧ còn ngẩng đầu lại trượt vào chỗ nóng ẩm kia, chặn lại chất lỏng hỗn loạn trắng đυ.c về.
Qua hồi lâu, dươиɠ ѵậŧ kiên cố mới dần dần thư giãn như có pháp sư đang tạm ngủ trong huyệt động, Trình Khiêm vẫn ôm anh không buông, sợ buông tay thì bảo bối mình thật vất vả mới nhặt được sẽ biến mất.
Hắn mệt đến mê man một lát, lại bị người trong ngực dụi tỉnh, đầu xù xì của Đàm Tư Cẩm chống lên hốc vai hắn, kéo cổ họng khàn khàn nặn ra một chữ: "Khát..."
Trình Khiêm nhận thấy động tĩnh yếu ớt này lập tức tỉnh táo, hắn trần như nhộng chạy tới phòng bếp, lại xách chai nước đá chạy về phòng ngủ, răng cạch cạch một tiếng vặn nắp chai, nâng tay lên mãnh liệt uống vài ngụm.
Hắn ngậm một ngụm nước, cúi người nắm cằm Đàm Tư Cẩm hôn lên. Nước ấm áp chậm rãi chảy vào trong miệng Đàm Tư Cẩm, anh giống như một đứa bé vừa mới nếm được hương vị ngọt ngào của sữa, không nhịn được mυ'ŧ nguồn nước đang tới, biến nước miệng đối miệng thành một nụ hôn ướt triền miên.
Trình Khiêm lại đút anh vài ngụm, hạ thân bắt đầu khó nhịn ngẩng đầu, Đàm Tư Cẩm cũng bởi vì giải khát mà chậm rãi tỉnh lại, Trình Khiêm thấy anh khẽ mở mắt thì nắm tay anh vuốt ve côn ŧᏂịŧ của mình, da thịt tiếp xúc một khắc làm qυყ đầυ mẫn cảm rung rung.
"Tôi vẫn muốn, chúng ta làm thêm được không?"
Ngón tay Đàm Tư Cẩm chủ động nắm chặt, thò đầu ra tặng một nụ hôn nhẹ nhàng như cảm ơn nước đối phương cho, lại giống như đang lặng lẽ đáp ứng. Hơi thở Trình Khiêm nóng lên, hắn nắm lấy hai tay Đàm Tư Cẩm khóa ở trên đỉnh đầu, đè toàn bộ thân thể lên, nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly xinh đẹp nói: "Anh sẵn sàng rồi nhỉ."
Tiểu huyệt vừa mới làm xong còn ẩm ướt, Trình Khiêm tiến vào quá dễ dàng, rất nhanh lại đại chiến không hồi kết, người dưới thân mềm nhũn run rẩy, từng tiếng rêи ɾỉ hưởng thụ không ngừng cổ vũ Alpha làm cho trận tình sự này càng thêm kịch liệt.
Lần cuối cùng Trình Khiêm bắn ra thì mặt trời đã đi dạo đến vị trí chính nam lệch tây, bàn đầu giường có màn hình điện tử nhảy đến hơn mười hai giờ, hắn tiếp tục hóa thân thành công nhân vệ sinh cần cù bắt đầu vì Omega của mình tắm rửa và quét dọn phòng.
Bận rộn xong một trận, hắn vén chăn cho Đàm Tư Cẩm, chăn sạch sẽ mới thay tản ra mùi hương khô ráo, Trình Khiêm nhìn nhìn gương mặt trắng nõn tuấn mỹ, hạ một nụ hôn về phía hai má, sau đó thể xác và tinh thần vui vẻ chạy vào phòng bếp.
Trình Khiêm xắn tay áo lên rửa chén trước, sau đó bắt đầu suy nghĩ khổ sở phải làm cái gì ăn, nhưng mà hắn lục lọi nguyên liệu nấu ăn nửa ngày cũng không biết nên làm cái gì, không nhịn được chép miệng, bỗng nhiên cảm thấy cái gì cũng không giống mỹ vị Omega của mình.
Hình ảnh da^ʍ mỹ lại hiện lên trong đầu, hắn xoa xoa huyệt thái dương, bất giác lắc lư eo hai cái, ép buộc mình không nghĩ đến những chuyện giường chiếu... Kia nữa.
Ánh sáng chợt lóe, hắn nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mắt đột nhiên nghĩ tới một món hầm, nhưng cách làm lại không rõ ràng lắm, điện thoại di động đã tắt máy còn đang sạc trong phòng ngủ, hắn quay đầu ra khỏi phòng bếp bước đi nhẹ nhàng chạy trở về.
Nhưng mà khi đẩy cửa ra thì thân thể Trình Khiêm lại cứng đờ, cả người trực tiếp sửng sốt tại chỗ.
Người trên giường đã ngồi dậy, ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên thân thể gầy gò của anh, sống lưng mảnh khảnh bại lộ trong không khí hơi lạnh, rõ ràng có thể thấy được đường cong duyên dáng của xương cánh bướm, da thịt trắng như tuyết phản chiếu vầng sáng mềm mại ấm áp, nhìn qua như một vị thiên sứ hạ phàm, màu mắt vốn nhạt hơn người bình thường một chút bị ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ càng thêm sáng bóng trong suốt, đường nét ánh mắt vừa vặn miêu tả trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, khoé mắt rũ xuống lại thêm một phần mỹ lệ khiến người ta trìu mến.
Mí thật dài che đi đôi mắt xinh đẹp, trên mặt nhuốm mệt mỏi nhưng bị đôi mắt đã tỉnh táo giấu rất tốt. Con ngươi như lưu ly không chớp nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra, thấp giọng gọi một cái tên.
"Trình Khiêm."
Giọng nói từ tính cũng không trầm thấp, ngược lại so với nam nhân bình thường thì thanh tuyến còn cao hơn một chút, không còn dính dính như khi làʍ t̠ìиɦ, mềm mại hoặc điềm đạm đáng thương lấy lòng, mà là dứt khoát lưu loát không có nửa phần tạp chất. Trình Khiêm nghe được tên của mình, nhịp tim đập đột nhiên bắt đầu gia tốc, không nhịn được hơi ưỡn ngực, giống như lúc lên lớp bị thầy giáo bắt được động tác nhỏ của mình.
Đàm Tư Cẩm anh ấy, đã tỉnh.