Lộ Ninh nhìn thẳng vào bàn phím, hận không thể trèo vào màn hình máy tính bóp cổ tất cả những con yêu tinh tung tin đồn nhảm này cho đến chết, sau đó treo cổ từng con một lên quất xác.
Lương Bì ngồi bên cạnh bị âm thanh đập bàn phím của cô dọa sợ, đợi đến lúc cô ấy nhìn thấy bài đăng, lập tức hiểu ra vì sao đột nhiên Lộ Ninh trở nên cuồng bạo như thế, nhịn không được lên tiếng an ủi cô: “Thôi! Dù sao mấy bài đăng như này năm nào chả xuất hiện một lần, mấy người này tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu đấy, cậu cứ coi bọn họ không tồn tại là được rồi.”
Lộ Ninh lướt lên trên cùng bài viết, sau đó chỉ vào bức ảnh của Liễu Y Y ở phía sau cô rồi hỏi Lương Bì: “Tớ vẫn luôn rất tò mò, tại sao mỗi năm họ chỉ nhìn chằm chằm vào tớ mà không bao giờ nói về Liễu Y Y? Rõ ràng khuôn mặt này của Liễu Y Y lớn lên cũng rất đẹp nhá! Hơn nữa cũng giống như tớ, mỗi năm cô ấy đều lấy học bổng của tập đoàn Ngôn Hề, với lại lần trước lúc tớ đến tham gia phỏng vấn tại tập đoàn Ngôn Hề cũng gặp cô ấy mà!”
Lương Bì cười nhạo: “Liễu Y Y người ta biết giải quyết chuyện thật đấy! Ngày đầu tiên đến trường, cô ta đã nói rằng sẽ tập trung vào việc học và không nói chuyện yêu đương nam nữ. Mặc dù hành động như vậy sẽ làm tổn thương trái tim của mấy tên trạch nam, nhưng nó cũng vô hình trung giảm ác cảm của đám nữ sinh trong trường đối với cô ta. Hơn nữa người ta trước mỗi kỳ thi đều cùng bạn học khác ở lại phòng học khêu đèn thức đêm. Không quan tâm người ta làm thế có cần thiết hay không, nhưng ít ra người ta còn bày ra tư thái là tôi chăm chỉ mới đạt được điểm cao. Chứ nào có giống cậu, mỗi lần đều trốn trong ký túc xá âm thầm đọc sách, sau đó quay đầu liền đạt điểm cao nhất trong kỳ thi.”
Lộ Ninh tì lên mặt bàn phím rêи ɾỉ: “Tớ còn oan hơn cả Đậu Nga rồi!”
Phái Phái xoay ghế dựa lại gần: “Chanh, cưng nói thật cho chị nghe, giữa cưng với tổng tài đại nhân Ngôn Hề của tập đoàn Ngôn Hề thật sự không có một chút gian tình nào sao?”
Lộ Ninh thực sự muốn khóc: “Nhiều năm như vậy nhưng tổng cộng tớ chỉ thấy Ngôn Hề có đúng hai lần thôi. Một lần chính là lúc tân sinh viên nhập học ngài ấy tới trường chúng ta phát biểu; còn một lần khác chính là học kỳ này, tớ đi đến phòng nhân sự của công ty họ phỏng vấn. Hơn nữa đây cũng chỉ có hai lần gặp mặt, lần nào cũng cách cả một đám người, đến nói cũng chẳng nói nổi một câu với ngài ấy, cậu nói thử xem giữa hai bọn tớ thì có gian tình gì?”
Phái Phái sờ sờ cằm, ra vẻ suy tư: “Hay là cậu nhân cơ hội đến tập đoàn Ngôn Hề thực tập, dứt khoát một cú ăn ngay bắt được Ngôn Hề. Dù sao danh tiếng của cậu cũng bị anh ta hủy cũng không sai biệt lắm, có thế nào cũng phải bắt anh ta chịu trách nhiệm!”
Lộ Ninh cười gượng: “Ngại quá, điều thứ nhất trong nội quy của nhân viên trong tập đoàn Ngôn Hề, cấm tình yêu văn phòng, một khi bị phát hiện, lập tức sa thải!”
(*) Chế từ hai câu thơ “Thị nhân phù khởi kiều vô lực. Tòng thử quân vương bất tảo triều” trích trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.
Bỏ qua sự thật không thể hiểu nổi rằng mình trở thành mục tiêu công kích của nữ sinh trong trường sang một bên, thì cuộc sống đại học của Lộ Ninh vẫn rất thú vị. Mà sự thú vị này, chủ yếu phải cảm kích đến mấy cô bạn cùng phòng của cô.
Trưởng ký túc xá kiêm lão đại trong ký túc xá của Lộ Ninh là bạn học Lương Bì, người giang hồ xưng là chị Bì Bì. Môn bài chiêu sinh đặc biệt của ngành Thể dục, thân cao 1m77. Chiều cao như vậy nếu so với con trai thì cũng thuộc dạng cao bình thường, nhưng nếu so với con gái lập tức trở nên đặc biệt, chưa kể cô ấy còn tập Taekwondo nhiều năm nên suốt bốn năm đại học, một đống nữ sinh quỳ gối dưới ống quần jeans, một đống nam sinh quỳ gối dưới nắm đấm thép của cô ấy.
Lão nhị trong ký túc xá là Phái Phái, trong giang hồ xưng là chị hai. Bề ngoài thì trông giống như học sinh giỏi, nhưng thực chất lại là một học tra điển hình. Bốn năm đại học thi trượt không biết bao nhiêu môn, thi bù không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn phải vượt qua kỳ thi CET-4 bốn lần mới lê lết được qua ngưỡng điểm sáu mươi. Chị hai cả đời ghét nhất học sinh giỏi, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều chỉ muốn đổ xăng đốt quách cho nhanh, nhưng trong ký túc xá của cô ấy cố tình còn có một học sinh giỏi siêu cấp, lại còn là cái loại bình hoa hình học sinh giỏi đáng hận nhất. Vậy cho nên trước mỗi kỳ thi, Phái Phái đều đập bàn hét lớn: “Thật không công bằng, thật không công bằng, tại sao thời buổi nay thế giới của học sinh giỏi đều được viết hoa 6666666666, mà thế giới của học tra đều là 233333333 liên tiếp hả!”