Kim Chủ Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

Chương 1

“Lại đến mùa điền nguyện vọng mỗi năm. Là đàn chị sắp tốt nghiệp, mấy cậu có gì muốn nhắn nhủ đến các em khóa dưới không? Phái Phái, cậu nói trước đi.” Lương Bì cầm tờ bài thi cuốn thành micro, đóng giả làm phóng viên tạm thời trong trường.

Phái Phái đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nói lời thấm thía: “Nhất định phải hỏi ký túc xá xem có điều hòa không, không có điều hòa thì không được ở, phải nhớ kỹ đấy.”

“Tư Mã Quỳ, cậu nói đi.”

Hai mắt Tư Mã Quỳ nhìn chằm chằm màn hình, đầu cũng không ngẩng lên: “Nhất định phải chọn chuyên ngành có tỷ lệ nam nữ cân bằng. Nếu phải chọn chuyên ngành tỷ lệ nam nữ không cân đối, thì nam sinh nên cố gắng hết sức chọn chuyên ngành có nhiều sinh viên nữ, ngược lại nữ sinh tốt nhất cũng nên như vậy. Ngoài ra tốc độ mạng trong trường rất quan trọng, đặc biệt là lúc chơi game đặt bom. Haizz cái tốc độ ẩm ương của mạng trường, ngay cả gửi sơ yếu lý lịch còn đứng máy được cơ mà.”

“... Chanh, cậu nói cái gì hẳn hoi đi.”

Lộ Ninh nghiêng đầu suy nghĩ: “Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, tranh thủ mỗi năm cố giành được suất học bổng toàn phần do tập đoàn Ngôn Hề cấp, bởi vì suất học bổng này thực sự rất nhiều.”

“... Còn có?”

“Học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, tranh thủ lúc tốt nghiệp vào được danh sách thực tập sinh của tập đoàn Ngôn Hề cung cấp, bởi vì như vậy cậu sẽ không cần phải suốt ngày đi tham gia các ngày hội tuyển dụng, cũng không cần phải đi phỏng vấn dưới thời tiết nắng nóng như thế này.”

“... Bắt nạt người quá đáng!” Lương Bì nhào vào vòng tay của Phái Phái bên cạnh, giả bộ khóc lóc.

Phái Phái xoa đầu Lương Bì, đứng dậy ra mặt cho cô ấy: “Bạn học Chanh, cẩn thận có ngày cậu sẽ phải bồi thường tiền cho Ngôn Hề đấy!”

Lộ Ninh mỉm cười: “Vương Sóc từng nói: mối quan hệ trong sáng nhất là mối quan hệ tiền bạc, mối quan hệ bình đẳng nhất là mối quan hệ hợp đồng. Lấy được học bổng từ tập đoàn Ngôn Hề, chứng tỏ rằng mối quan hệ giữa tớ và Ngôn Hề là mối quan hệ tiền bạc trong sáng nhất; đi thực tập tại tập đoàn Ngôn hề, chứng minh rằng tớ và Ngôn Hề có mối quan hệ hợp đồng bình đẳng nhất. Nói một cách đơn giản, tớ và ngài Ngôn đều trong sáng và bình đẳng, cho nên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như cậu nói.”

“Cậu đừng nói đùa nữa! Trường BBS chúng ta mấy năm gần đây còn có danh sách và ảnh chụp những người đạt được học bổng Ngôn Hề, tất cả học sinh đều đồng ý, những người khác đạt được học bổng là nhờ tư cách và học lực xuất sắc, chỉ có cậu là vì lấy thân báo đáp mà thôi.” Phái Phái cười trêu chọc cô.

Lộ Ninh làm bộ đau buồn tức giận: “Mấy người này thật quá đáng. Cứ xét giá trị nhan sắc với gia thế của ngài kim chủ mà xem, nếu tớ thực sự có thể nhận được học bổng toàn phần chỉ dựa vào việc lấy thân báo đáp, thế chẳng phải kim chủ hoàn toàn là người mất cả chì lẫn chài rồi sao!”

Mọi người ngẫm nghĩ một chút: “... Cũng đúng.”

Hà Hoa mới vừa trở về từ phòng tự học: “Đừng nói chuyện nữa, hôm nay là thứ tư đấy, mấy cậu không muốn ăn cá hầm cải chua ở nhà ăn số ba hả?”

Vừa nhắc đến cá hầm cải chua, bọn họ lập tức quên mất vụ lùm xùm giữa Lộ Ninh với Ngôn Hề, xỏ giày rồng rắn kéo nhau đến nhà ăn số ba.

Sau khi tới nhà ăn, năm người chiếu theo phân công thường ngày bắt đầu làm việc. Phái Phái phụ trách chiếm chỗ ngồi, Lương Bì với Hà Hoa phụ trách đi lấy mấy món khác, Lộ Ninh nhận trách nhiệm xếp hàng mua cá hầm cải chua. Mà Tư Mã Quỳ, phụ trách việc đi theo Lộ Ninh.

Bởi vì tới muộn, phía trước cửa sổ bán cá hầm cải chua đã xếp một hàng dài mênh mông cuồn cuộn, hơn nữa hầu hết đều là con trai. Lộ Ninh vừa mới đứng yên sau hàng người trải dài, bạn học nam đang xếp hàng đằng trước bỗng quay đầu lại chủ động tiến lên chào hỏi: “Lộ Ninh, cậu cũng muốn mua cá hầm cải chua à? Có muốn tớ xếp hàng giúp cậu không?”

Lộ Ninh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tư Mã Quỳ ở đằng sau cô đã cười hì hì đưa phiếu cơm qua: “Được đấy được đấy, phiền cậu lấy hộ bọn tớ năm phần nha.”

Đối phương bàng hoàng cầm phiếu cơm xếp hàng.

Lộ Ninh rất mất mặt lấy lại phiếu cơm từ trong tay bạn học: “...Không cần đâu, để tớ tự xếp hàng là được rồi.”

Đối phương ngượng ngùng cười cười, sau đó chủ động đi vòng ra phía sau Lộ Ninh: “Vậy cậu đứng lên trước tớ đi!”

Mấy cậu bạn nam khác cũng làm theo, sôi nổi lần lượt nhường vị trí, vậy nên Lộ Ninh là người đến cuối cùng, nhưng không hiểu sao lại được mấy bạn nam nhiệt tình này cho lên đầu hàng. Lộ Ninh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Tư Mã Quỳ đứng sau lưng cô đã bình tĩnh quẹt thẻ ăn: “Cô ơi, năm phần cá hầm cải chua, cảm ơn cô!”

Một lúc sau hai người mới chật vật bưng năm phần cá hầm cải chua chen ra khỏi hàng người, Lộ Ninh không nhịn được thấp giọng trách Tư Mã Quỳ: “Lần sau không được như vậy nữa! Tớ cũng không quen bọn họ, lỡ như để bạn học khác nhìn thấy, bọn họ lại nói tớ không biết giữ ý giữ tứ gì cả.”

Vẻ mặt Tư Mã Quỳ thản nhiên: “Sợ cái gì, cho dù cậu chẳng làm cái gì, mấy đứa con gái ấy cũng ở sau lưng nói cậu là hồ ly tinh thôi! Thay vì không làm gì mà vẫn phải chịu cái hư danh như vậy, tốt hơn là cậu nên vớt một chút lợi ích thật sự cho mình đi. Ai bảo cậu có cái gương mặt không đứng đắn như vậy.”

Lộ Ninh buồn bực: “Mặt của tớ có cái gì mà không đứng đắn, rõ ràng là gương mặt điển hình của con gái nhà lành mà?”

“Con gái nhà lành mà ai cũng có khuôn mặt như cậu í, vậy thì hồ ly tinh chẳng còn đường sống nữa rồi.”

“...”