Thật lòng mà nói thế giới này vốn dĩ đã không công bằng với Hứa Tịch, cô quá tốt bụng, quá hiểu chuyện, luôn biết thân biết phận, lại luôn lo lắng cho người đã luôn làm tổn thương cô.
Cô là người hiểu chuyện nên càng phải chịu đựng, nhẫn nhịn.
Cô tốt tính lại phải luôn kiềm chế những cơn tức giận, phẫn nộ trong lòng mình lại.
Cô biết thân, biết phận lại phải cảm thông cho người khác.
Cô tỉnh lại đôi hàng mi khẽ chớp, đầu cô đau nhức vô cùng, nghiên đầu một cái không thấy ai cả, Ngữ Ngữ cũng không thấy, nó chạy đi đâu rồi? A Ngữ của cô vẫn còn đang bị thương.
Gắng gượng một chút, cô bước xuống giường, đi chân trần, nền nhà lạnh lẽo thấu vào lớp da lớp thịt của cô, nhưng cô muốn đi tìm Ngữ Ngữ trong đầu cô chỉ nghĩ đến Ngữ Ngữ vì chú chó nhỏ là người thương cô nhất cũng là người bạn duy nhất của cô.
Cánh tay vươn ra mở cửa phòng bệnh, nhưng bên ngoài đã có người mở cửa bước vào Từ Nhất Lan trên tay cầm một hộp cháo nóng mà anh đã nhờ quản gia ở nhà ông anh nấu cho cô.
“Công Chúa Nhỏ! Đi chân trần sẽ bệnh đấy biết không?” Anh cầm lấy đôi dép bông đặt xuống, tay cầm lấy cổ chân cô giúp cô mang vào.
“Lion! Ngữ Ngữ đâu rồi?” Hứa Tịch nhìn Từ Nhất Lan ánh mắt ngập tràn sự lo lắng dành cho Ngữ Ngữ.
Từ Nhất Lan cũng đáp lại cô bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng “Tôi mang Ngữ Ngữ đến Từ Gia rồi.” anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô kéo cô đi ngược lại vào trong.
Nghe Ngữ Ngữ ở Từ Gia không biết sao cô có chút yên lòng, cô ngồi xuống giường, không mang cảm xúc gì.
Nhất Lan đưa cho cháo cho cô, anh còn cẩn thận thổi cho nó bớt nóng trước khi đưa vào tay cô, hình như Từ Nhất Lan chính là thần hộ vệ của Hứa Tịch cô thì phải, những lúc cô gặp chuyện anh đều đến giúp cô.
Lại không một chút phàn nàn gì, chỉ muốn cô mời anh ấy một bữa cơm.
Cả hai đều im lặng không nói gì, Nhất Lan cũng không biết nên mở lời hỏi cô về những vết thương trên người như thế nào, anh gọt trái cây cho cô.
Cánh cửa phòng bệnh lúc này lần nữa mở ra, Phó Cảnh trên tay cũng cầm túi giữ nhiệt, anh nhìn thấy Từ Nhất Lan ở cùng cô thì bao nhiêu khó chịu, sự tức giận đều dâng lên.
Đôi mắt anh sắc bén nhìn hai người, giọng nói vô cùng lạnh lùng “Cũng thật không ngờ, cô cũng biết dụ dỗ đàn ông quá đấy."
“Anh ấy là bạn em.” Hứa Tịch giữ giọng bình bình, không nóng, cũng chẳng lạnh.
Anh nhếch mép, Từ Nhất Lan không nói gì chỉ liếc mắt quan sát Phó Cảnh thật kĩ lưỡng “Vậy tôi có thể mời anh bạn này của cô ra ngoài để tôi nói chuyện với vợ mình không?”
“Được! Hai người cứ thoải mái.”
“Công Chúa Nhỏ! Tôi đi mua một ít đồ cho em.” Từ Nhất Lan không quan tâm ánh mắt Phó Cảnh dành cho mình, anh chỉ quan tâm sự an toàn của Hứa Tịch.
Cô gật đầu.
Cả căn phòng chỉ còn lại giữa cô và anh, lúc này cô mới lên tiếng giọng điệu vô cùng bình thản “Uyển Thanh đã không sao rồi? Anh không ở nhà chăm sóc cô ấy sao?” đôi mắt của cô nhìn anh không chứa bất kì cảm xúc gì.
Phó Cảnh thoáng chút đơ người sau đó liền mỉm cười nói “Cũng nhờ ơn của cô, cô ấy không sao, cũng nhờ cô ấy không sao tôi mới có thể chứng kiến cảnh cô cùng người đàn ông khác nói chuyện thân mật như vậy” anh nói mang theo sự khinh bỉ nhìn cô.
Nhưng đổi lại sự khinh bỉ đó cô cũng chỉ cười nhạt “Thật tốt! cô ấy không sao thật tốt"
"Phó Cảnh! Em nói anh nghe” Ánh mắt của cô vô hồn nhìn ra cửa sổ.
Anh không trả lời vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng xa cách, đôi mắt mang theo sự hận thù anh dành cho cô, cô nhìn vào nó cũng chỉ cúi mặt cười, nhìn ra ánh sáng ngoài kia.
Ánh nắng buổi chiều thật đẹp, hoàng hôn là một biểu hiện của sự kết thúc một ngày dài, nó vô cùng đẹp, một cái đẹp mang theo nhiều nổi buồn.
“Người phụ nữ anh có biết khổ sở nhất là khi nào không? không phải cô ấy độc thân, mà khi cô ấy có gia đình nhưng lại chẳng thể nương tựa. Rõ ràng có chồng rồi nhưng chẳng có ai bênh vực đứng về phía cô ấy, rõ ràng bản thân chẳng bao giờ được yêu thương nhưng vẫn luôn tỏ ra vui vẻ.”
“Hứa Tịch! cô tỏ ra đáng thương như vậy cho ai xem? cô nghĩ cô tốt lành lắm sao?” Phó Cảnh bật cười, tay bóp lấy cằm của cô ánh mắt vô cùng lạnh lẽo mà nói.
Nhưng cô cũng không phản kháng, sợ hãi mà né tránh ánh mắt của anh.
“Nếu không phải vì cô leo lên giường tôi, thì Hứa Linh bây giờ đã là vợ tôi rồi, vậy mà cô còn muốn hãm hại cô ấy.”
“Hứa Tịch ơi là Hứa Tịch lòng dạ của cô bị chó tha sao? sao có thể độc ác với chị gái mình như vậy? ” Từng câu từng chữ củaPhó Cảnh như đang trút giận, mỗi câu nói ra thì lực tay lại tăng thêm.
Khiến cô đau đến mức muốn bật khóc.
“Nếu em nói em không làm thì anh có tin em không?” Hứa Tịch vẫn cố gắng nói rõ từng câu từng chữ cho anh nghe.
Nhưng Phó Cảnh nghe xong anh cũng chỉ bật cười lớn đầy mỉa mai, khinh bỉ “Tôi nói cô biết cả đời này tôi có thể tin tưởng bất kỳ ai nhưng riêng cô thì không."
“Cô nhớ cho kĩ chuyện này không dừng lại ở đây đâu, tôi nhất định cho cô nếm đủ những khổ sở, những cực khổ mà Hứa Linh đã chịu, những uất ức vốn dĩ cô ấy không nên có.”
“Cái mạng này của cô cũng là của tôi, tôi không cho phép người khác động vào thì bất kỳ ai không cũng không được động, món đồ chơi của tôi, tôi thà làm hỏng nó cũng không muốn người khác có được” Phó Cảnh mắt nổi đầy tơ máu, sự hận thù như nuốt mất lý trí của anh rồi.
Hứa Tịch đau đến mức hai tay của cô yếu ớt giữ tay anh lại, cô khổ sở nói “Phó Cảnh anh điên rồi."
Anh buông tay ra, túi giữ nhiệt quăn vào sọt rác “Cô biết giữa cô và cô ấy khác nhau ở điểm gì không? cô ấy chính là ánh mắt trời, còn cô chẳng là gì trong thế giới này cả."
“Tôi có hành hạ cô thân tàn ma dại, nhưng sẽ không bao giờ để cô ấy chịu uất ức."
Phó Cảnh nói xong liền xoay người rời khỏi phòng bệnh, tâm tình có chút phức tạp, nếu anh còn ở lại có khi không cầm được mà gϊếŧ chết người phụ nữ lắm lời đó mất.
Chỉ còn cô ở lại phòng bệnh, nằm gục xuống giường đầy mệt mỏi, nước mắt cũng tựa ý tuông ra, ngay từ đầu anh đã không tin cô, cô có nói cũng vô nghĩa, đáng lẽ ra ngày hôm đó cô không nên chạy đến căn phòng đó.
Đáng lẽ phải nói ra sự thật ngay từ đầu chứ không phải nhìn Hứa Linh diễn như vậy.
Nước mắt cô cứ rơi, rơi ướt hết cả gối.
Phó Cảnh hôm đó tâm trạng cũng không tốt.