Đám quỷ già đã ở chỗ này vài chục năm dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn.
Một giây sau, thanh âm của vị sát tinh kia lại vang lên ở dưới lầu.
"Thế nào? Còn muốn tôi lên lầu mời các người xuống?"
Con ma lộn ngược sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Dưới chân Khương Tô tăng thêm chút lực, "Đừng run!"
Con ma lộn ngược càng run rẩy kịch liệt hơn.
Đám ma trên lầu rùng mình khi nghe thấy động tĩnh ở bên dưới.
Hồn ma số một: "Nếu không chúng ta chạy đi?"
Hồn ma số hai: "Chạy thoát sao?"
"___"
"___"
"___"
Hồn ma số ba: "___ nếu không chúng ta xuống dưới?"
Đám ma hạ quyết tâm cẩn đi từ trên lầu xuống.
Liếc mắt thấy Khương Tô đứng trong phòng khách, lập tức hai chân đều mễm nhũn.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bùm".
Đám ma quỳ xuống trước mặt Khương Tô.
"Tiên cô! Cô thế mà đã quay lại rồi. Cầu xin cô đừng gϊếŧ chúng tôi."
Khương Tô nhìn đám quỷ ôm đùi cô khóc tang, khóe mắt giật giật, sau khi thấy rõ mặt bọn họ thì cười lạnh một tiếng.
"Ồ~, hóa ra đám ma chiếm tòa nhà của tôi là mấy cậu à?"
"Oan uổng quá tiên cô!" Trong đầu hồn ma đã chết hơn năm mươi năm đột nhiên lóe sáng, nhanh trí thanh minh: "Tiên cô, mấy chục năm trước có tin đồn ngài đi về cõi tiên rồi, đám chúng tôi không tin, bèn đến nhà ngài, giúp ngài trông coi toa nhà này mấy chục năm rồi, mặc gió mặc mưa, không quản ngày đêm, cuối cùng chúng tôi cũng có thể đợi ngài trở về."
Vài hồn ma khác quen biết Khương Tô cũng sôi nổi phụ họa.
Đám hồn ma mới vào quỳ rạp xuống ở hàng sau, tất cả đều không dám hé răng, nhưng trong lòng có chút mờ mịt, chúng nó mới chết không lâu, mà Khương Tô đối với đám ma già lại là cấm kị, nên chúng nó mới không biết gì về cô.
Trong không gian lặng như tờ, Khương Tô bỗng nở nụ cười.
Đám ma mới theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời, da đầu của đám ma già lập tức tê dại.
Này, này, chính cái nụ cười biếи ŧɦái này!
Cô vẫn luôn cười như thế mỗi khi đánh tan một con ác quỷ.
Lão Tôn đứng ngoài cửa, cẩn thận dựng lỗ tai chăm chú nghe động tĩnh bên trong.
Tuy lão biết Khương Tô có bản lĩnh, nhưng mấy chục năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, lão không khỏi lo lắng.
Thời gian từ lúc Khương Tô đi vào đến lúc cô đi ra, chỉ chưa đầy năm phút.
Cửa vừa mở ra.
Lão tôn lập tức tiến lên nghênh đón.
"Bên trong thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào?" Khương Tô ngáp một cái, trong mắt lại phủ đầy sương mù, "Đi thôi, đi mua sắm."
Lão Tôn vội vàng theo sau, không nhịn được mà nhìn lại phía sau một cái, chỉ thấy mỗi phòng khách ảm đạm trống trải.
Mà thực tế, trong phòng khách có đám quỷ quỳ đầy đất, đầu rạp xuống đất, cung tiễn sát tinh ra cửa.
Khương Tô mua sắm, trước đến nay chỉ có một nguyên tắc.
Chỉ cần đắt, không quản phù hợp hay không.
Lão Tôn mang theo tiền tích góp cả đời, vui tươi hớn hở đi sau Khương Tô thanh toán hóa đơn cho cô, cho dù đồ Khương Tô mua rất đắt, mua ít hay nhiều, lão cũng không chớp mắt quẹt thẻ, cũng không hề cảm thấy đau lòng, mà ngược lại, Khương Tô mua càng nhiều trong lòng lão càng cảm thấy thoải mái.
Mấy chục năm trở lại đây, ngoài trừ trông coi nhà cửa thì lão vẫn luôn cố gắng tích cóp tiền.
Tích được càng nhiều, trong lòng càng cảm thấy an toàn.
Lão nghĩ nếu ngày nào đó Khương Tô thực sự quay lại, lão sẽ có rất nhiều tiền cho cô tiêu xài.
Ý nghĩa lão tiết kiệm tiền cũng chỉ vì Khương Tô.
* * *
Hai người đi chung với nhau mang về không ít lời bàn tán.
Nói là cha con.
Thì thái độ cẩn thận từng li từng tí, nói gì nghe nấy của lão Tôn đối với Khương Tô, rất không thích hợp.
Nói là kim chủ tình nhân.
Lão Tôn lại trông như một người nghèo kiết xác hơn, tuy rằng quẹt thẻ một cách sảng khoái, nhưng nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng của ông chủ lớn.
Mà Khương - tình nhân - Tô thì kiêu ngạo hống hách, vừa nhìn đã biết là thiên kim hàng năm sống trong nhung lụa, bộ dáng còn rất xinh đẹp.
Bàn tán tới bàn tán lui.
Cuối cùng kết luận, hai người kia một là cô chủ, một là người làm.
Vì Khương Tô mua rất nhiều thứ đắt tiền, khách VIP như vậy, nhân viên đương nhiên sẽ tận tâm phục vụ, hẹn trước buổi tối sẽ giao hàng tận nhà cho Khương Tô.
Cho đến khi mấy nhân viên giao hàng theo địa chỉ đến đây, nhất thời bị dọa đến một thân mồ hôi hột.
Hung danh của ngôi nhà ma quái này, chỉ cần là người Bắc thành thì đều biết.
Đây không phải lời đồn đãi, mà ngôi nhà ma quái này thật sự tà môn.
Mấy chục năm trở lại đây, kể từ khi chủ nhà mất tích, người chuyển đến nhẹ thì gặp xui xẻo không ngừng, nặng thì chết vì đủ loại nguyên nhân.