Lão Tôn như quay trở về ba mươi năm trước, lão ra ngoài mua đồ ăn cho cô, lúc trở về, cô cũng có dáng vẻ thế này.
Lão sẽ cười cười cho qua, cũng không phản bác bản thân đã phải chạy cả một đường.
Nhưng hiện tại, lão không cười nổi.
Chỉ nghe thấy cô làm như hiểu ra, "Cũng đúng, lão cũng già rồi."
Lão Tôn giống như vị sét đánh giữa trời quang, tỉnh lại từ hồi tưởng.
Lão không nhịn được cúi đầu nhìn chính mình.
Trường bào màu xanh sẫm bị giặt đến bạc màu, bên trong nhét thêm hai chiếc áo len khiến trường bào căng phồng lên, đôi tay sần sùi như vỏ cây, không còn là bàn tay chải đầu rửa chân cho cô năm nào nữa.
Lại ngẩng đầu nhìn cô.
Từ đáy lòng lão nổi lên một nỗi tự ti.
Đôi mắt lão ngập nước, nhưng mặt lại nở nụ cười, "Đúng vậy, tôi đã già rồi."
Khương Tô mang theo bên người một con mèo béo màu đen.
Con mèo có một mắt vàng một mắt xanh, mang theo mấy phần kì quái, thân hình bụ bẫm bất thường, béo đến nỗi bụng cũng sắp quét đất, đây là con mèo béo nhất lão Tôn từng gặp, một người một mèo liếc mắt nhìn nhau, mèo đen ngửa cái cổ cao, ngạo nghễ dời mắt, dường như lão Tôn có thể thấy một tia khinh thường xẹt qua mắt nó, sau đó uốn éo mông theo Khương Tô đi vào sân cũ.
Sau khi vào phòng, thân hình mập mạp uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên sô pha, cố thủ ở vị trí chính giữa giống như đại gia, một giây sau đã bị Khương Tô túm cổ, nó chỉ kịp kêu "Gào~" một tiếng thì bị ném sang một bên.
Vừa mới ngồi xuống, giọng nói thở hổn hển của Tiểu Bàn từ bên ngoài truyền, đến: "Lão Tôn! Lão Tôn!"
"Tôi ra ngoài xem." Lão Tôn nói với Khương Tô rồi mới ra ngoài.
Tiểu Bàn khiêng cái bàn và l*иg chim từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy lão Tôn đã lập tức oán giận: "Lão Tôn, bàn với l*иg chim ông không cần nữa phải không?"
Lão Tôn nhận lấy đồ, luôn miệng nói cảm ơn.
Tiểu Bàn hóng hớt hỏi: "Lão Tôn, con cái nhà ai thế? Không phải là con gái ông đó chứ?"
Vẻ mặt lão Tôn lập tức biến đổi, trên mặt mây đen giăng đầy, "Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."
Tiểu Bàn bị sắc mặt lão dọa sợ, hậm hực rời đi.
Lão Tôn mang l*иg chim vào nhà.
Vừa đặt l*иg chim lên bàn, đã thấy một bóng màu đen nhanh như chớp vọt tới, con vẹt trong l*иg hoảng sợ kêu thảm thiết: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Hai chân trước của mèo đen mắc kẹt trong khe hở của l*иg chim, chỉ mới nhét vào một đoạn đã không thể tiến vào được nữa, nhưng khí thế vẫn không giảm, nhìn convẹt trong l*иg bằng ánh mắt dữ tợn, miệng gầm gừ đe dọa.
Chim vẹt cũng là một con vật có linh tính, xác định mèo đen không thể làm gì được nó thì bắt đầu giễu võ dương oai, ù ù cạc cạc kêu loạn hòng chọc tức mèo đen.
Hai con vật, mày đến tao đi giống như đang đấu võ mồm.
Lão Tôn bất đắc dĩ treo l*иg chim lên.
Mèo đen ngồi xổm bên cạnh Khương Tô, mắt vẫn trừng lớn nhìn chằm chằm con chim, móng vuốt cào cào sô pha vẻ bực tức.
Lão Tôn hơn năm mươi tuổi ở trước mặt Khương Tô vẫn giống như thiếu niên năm nào, dè dặt khép nép.
Lão không hỏi vì sao năm đó Khương Tô rời đi.
Cũng không thắc mắc vì sao hiện tại Khương Tô quay về.
Giống như ba mươi năm lão bị cô bỏ rơi kia không hề tồn tại.
Lão dè dặt hỏi cô: "Em có đói bụng không? Nếu em đói thì chúng ta ra ngoài ăn, vẫn chưa đói thì tôi ra ngoài mua thức ăn, về nấu đồ ngon cho em?"
Những người ở chợ bán thức ăn quen biết lão, chưa bao giờ thấy lão vui vẻ như hôm nay.
"Lão Tôn, lão có chuyện vui sao? Nét mặt hồng hào, còn mua nhiều đồ ăn như vậy, chẳng lẽ trong nhà có khách?
Lão Tôn túi lớn túi nhỏ tổng cộng mười mấy cái, trong đó đã có ba cái đựng cá.
Không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm, lão cười ha ha ứng phó hai câu rồi xách túi chạy như bay về nhà.
Dưới chân giống như được gắn động cơ, chẳng bao lâu sau lão đã về đến nhà, nhưng khi nhìn thấy căn nhà trống rỗng, lòng lập tức chùng xuống, người lạnh buốt, châm mềm nhũn không bước được bước nào, cả người cứng đờ bất động.
Sau khi hồi thần mới phát hiện con mèo đen vẫn còn ngồi trên ghế sô pha cùng chim vẹt mắt to trừng mắt nhỏ, lòng mơ hồ có đáp án, lão vội đặt đồ xuống rồi chạy về phòng ngủ.
Khương Tô đang nằm trên giường của lão, đắp chăn của lão an ổn thϊếp đi.
Lúc này, trái tim của lão mới treo về vị trí cũ.
--- Cô thực sự trở về!
* * *
Tác giả có chuyện muốn nói: Hố mới cuối cùng cũng đào được!
Cám ơn bạn bè cũ mới đã ủng hộ.
Đảm bảo sẽ cập nhật chương mới thường xuyên.
Xin yên tâm nhảy hố! ~
Cầu bình luận có tâm!