Chuông cửa Trịnh gia vang lên.
Trịnh Dung Dung tự mình ra mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì không khỏi bất ngờ: “Trương Tiểu Kiều?”
Mặc dù mẹ của hai người rất thân thiết, nhưng mà hai người bọn họ trước giờ không hợp nhau lắm.
Trương Tiểu Kiểu trước đây luôn phớt lờ cô, sao tự nhiên hôm nay lại chạy đến nhà cô làm gì?
Trương Tiểu Kiều dùng đôi mắt đen nhánh lén nhìn vào trong phòng, mặt không đỏ hơi thở không dồn dập nói: “Hôm nay thầy giảng bài có một vài chỗ tớ không hiểu nên tớ đến hỏi cậu”.
Vừa nói vừa rất tự nhiên đi vào phòng.
Trịnh Dung Dung sửng sốt, tự hỏi liệu có phải Trương Tiểu Kiều bị động kinh hay không, thành tích học tập của Trương Tiểu Kiều luôn tốt hơn cô, tại sao đột nhiên lại chạy tới hỏi bài cô?
…
Nói là về chuẩn bị nhưng lúc này Khương Tô đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Khương Tô cũng có thể nằm mơ, chỉ có điều giấc mộng của cô khác với người bình thường, cô chưa bao giờ mơ về quá khứ, giấc mơ của cô đều là báo trước tương lai.
Cô mơ thấy mình bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm, nơi máu của cô hàng ngày được lấy ra để nghiên cứu bí quyết trường sinh bất tử.
Cô đang nằm trên bàn phẫu thuật với một cây kim cắm sâu vào mu bàn tay, máu của cô đang chảy từng chút từng chút một trong ống truyền dịch, cô cảm thấy cơ thể rất yếu. Đột nhiên, cánh cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, có người bước vào, cô mê man, khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông từ bên ngoài phòng thí nghiệm đi vào, anh ta mặc áo phẫu thuật, đội mũ phẫu thuật và đeo khẩu trang, dáng người cao ráo thong dong đang đi về phía bên này.
Ngay khi cô đang cố gắng nhìn rõ diện mạo của người đó thì giọng nói của lão Tôn đột nhiên vang lên.
“Khương Tô?”
“Dậy đi…”
Khương Tô mở mắt ra.
“Khương Tô, mười rưỡi rồi.”
Lúc cô mở mắt ra, lão Tôn nhắc nhở.
Khương Tô không đáp lại, cô vẫn chìm đắm trong giấc mộng.
Cô biết rằng giấc mơ này báo trước những gì sẽ xảy ra trong tương lai, cô sẽ bị bắt và nghiên cứu như một vật thí nghiệm.
Khương Tô nghĩ tới nguyên nhân, có lẽ là đã bị phát hiện việc cô trường sinh bất tử. Cô nhớ rõ chuyện này đã xảy ra rất nhiều năm trước, có lẽ là trăm năm, ngàn năm trước, bây giờ nghĩ lại, trí nhớ của cô có chút mờ mịt. Dường như đối phương là một thuật giả kim, sau đó điên cuồng đến mức muốn trực tiếp sử dụng cô cho việc luyện kim …Có lẽ, do thời gian quá lâu, cô không còn nhớ mình đã trốn thoát như thế nào, chỉ nhớ rằng đối phương đã bị cô tra tấn rất khủng khϊếp.
Giấc mơ của cô sẽ báo trước tương lai, nhưng cô không thể nói rõ ràng tương lai sẽ đến trong bao lâu.
Ngày nào, năm nào, thập kỷ nào hoặc thậm chí cũng có thể là hàng trăm năm sau.
Bây giờ không có lý do gì để cô lo lắng về điều gì đó sẽ xảy ra trong một thời gian dài nữa.
Đây thực sự không phải là tính cách của Khương Tô.
Nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không chết, đây là tài sản lớn nhất của Khương Tô.
Nếu như cô thật sự chết thì tốt rồi, cô vẫn luôn muốn nhìn xem địa ngục là như thế nào, nhưng cũng chỉ là nghe nói qua, chưa từng có cơ hội đích thân tới đó.
Nghĩ đến đây, Khương Tô ngồi dậy khỏi giường, uể oải vươn vai, để "cơn ác mộng" ra sau lưng, hỏi Lão Tôn: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong hết rồi."
Lão Tôn nói.
Ông không biết giấc mơ của Khương Tô, nếu ông biết chắc có lẽ từ ngày hôm nay ông sẽ không ngủ được nữa.
Khương Tô đi ra ngoài, kiểm tra những thứ mà lão tôn đã chuẩn bị, gật đầu hài lòng, lão Tôn làm việc vẫn luôn cẩn thận và đáng tin cậy như mấy chục năm trước.
Khương Tô rất lo lắng, sinh mệnh của Lão Tôn đối với cô chỉ là giọt nước trong biển.
Nếu lão Tôn chết, cô sẽ rất khó tìm được một người phụ tá trung thành như lão Tôn.
Rốt cuộc, không có nơi nào có thể tùy tiện nhặt một đứa trẻ ăn xin cho cô nuôi dưỡng.
Người lái xe của nhà họ Trịnh đúng mười một giờ mới đến bên ngoài, người lái xe đã nghe được tin đồn, lúc kiểm tra tại chỗ anh ta cảm thấy cả tòa nhà đều mang một bầu không khí u ám, thậm chí anh ta còn không dám ra khỏi xe ô tô.
Thấy Khương Tô đi ra, anh nhanh chóng xuống xe và mở cửa hàng ghế sau cho Khương Tô.
Lão Tôn đi theo và đưa chiếc hộp cho Khương Tô.
Khương Tô nhận lấy nó và thản nhiên đặt nó sang một bên.
Người tài xế bước vào và khởi động xe.
Lão Tôn đứng ở cửa nhìn xe chạy đi, khi chiếc xe khuất bóng ông cũng không quay đầu lại, phảng phất như ông đã trở về mấy chục năm trước, lúc đó cũng giống như vậy, ông đứng ở cửa nhìn cô được đón bằng ô tô đi, cũng như lần cuối cùng, cô được đón đi và không bao giờ quay lại.
Khương Tô đến nhà họ Trịnh.
Không biết bà Trịnh đã dùng cách gì để đuổi chồng đi.
Lo lắng, tò mò và có chút sợ hãi, nhìn chiếc hộp trong tay Khương Tô: “Đây là những đồ mà tiên cô sẽ dùng sao?”
Khương Tô gật đầu, sau đó liếc nhìn cậu bé đang đứng bên cạnh Trịnh Dung Dung, đôi mắt hơi sáng lên, là một cậu bé đẹp trai với làm da trắng mịn màng, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, nhưng vẫn có chút dịu dàng.
Thấy Khương Tô đang nhìn mình, Trương Tiểu Kiều không biết vì sao, khi bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, cả mặt đều tê dại, ánh mắt mông lung, tim đập loạn xạ.