Bà Cốt Khương Tô

Chương 15

Cũng có vài người đến khuyên lão Tôn.

Họ nói ông già rồi đừng có đem cái mạng nhỏ của ra đùa giỡn.

Lão Tôn cười bí ẩn.

Sau này, cũng không còn ai nhắc lại chuyện đó nữa, họ chỉ hỏi thăm lão Tôn về chuyện của Khương Tô.

Lão tôn cũng chỉ cười chứ không trả lời câu nào.

Vì vậy, thân phận của Khương Tô đã trở thành một bí ẩn.

Cũng có không ít lời bàn tán sau lưng nói Khương Tô tới đây là để chia tà sản với lão Tôn.

——

Khương Tô không chủ động liên lạc với bà Trương, nhưng qua ngày hôm sau bà Trương đã hẹn Khương Tô đến uống trà chiều.

Mãi cho đến khi Khương Tô tới nơi, cô mới nhận ra uống trà chiều là giả, giới thiệu khách hàng cho cô là thật.

Một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi uống trà chiều với bà Trương.

“Khương Tô, mau tới đây. Để tôi giới thiệu với cô, đây là Trịnh phu nhân."

Bà Trương lại giới thiệu: “Chị Trịnh, đây là tiên cô mà tôi đã nhắc đến với chị”

“Ồ”

Bà Trịnh nhìn ra trong mắt Khương Tô hiện lên sự dò xét, bà ta cũng không chút do dự nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt có chút nghi hoặc, tuy rằng bà Trương có kể cho bà ta nghe về sự kì lạ của vị tiên cô này, nhưng nhìn bộ dạng của Khương Tô lại không giống như những gì bà ta đã tưởng tượng.

Khi bà Trịnh nhìn Khương Tô, Khương Tô cũng đang nhìn bà ta, cô không quá chú ý đến dáng người hơi béo của bà ta, trong mắt Khương Tô, cô chỉ nhìn thấy con người xanh biếc và tròng mắt trắng đυ.c.

“Gần đây bà Trịnh có gặp phải chuyện khó khăn gì sao?”

Khi nói chuyện công việc, Khương Tô không thích vòng vo, luôn thích đi thẳng vào vấn đề.

Bà Trịnh nhìn sang bà Trương, thấy bạn mình như vậy bà Trương mới gật đầu nói: "Chị cứ nói chuyện của mình cho tiên cô đi."

Bà Trịnh hướng mắt nhìn Khương Tô, cô gái đang ngồi đối diện với bà, do dự một hồi rồi mới quyết định nói: “Chuyện là như thế này…”

Hóa ra bà Trịnh có một cô con gái mười bảy tuổi năm nay sắp thi đại học.

Kể từ năm ngoái, con bé luôn bị bóng đè.

Khi con gái giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, cô bé thấy mình không thể cử động được, cũng không thể phát ra âm thanh gì.

Sau khi nghe con bé kể chuyện này ra, bà Trịnh đã dẫn con bé đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ tâm lý chỉ nói đó là do con bé sắp phải đối mặt với kỳ thi đại học, lo lắng và quá áp lực, đồng thời bác sĩ đã hướng dẫn một số phương pháp giảm căng thẳng và thư giãn thần kinh, sau đó còn thêm một số thuốc.

Nhưng bệnh tình của con bé lại không hề thuyên giảm mà ngược lại còn nặng hơn, trước đây mỗi tuần chỉ bị một hai lần, nhưng dạo gần đây hầu như đêm nào cũng bị.

Dù bà đã cho con gái đổi chỗ ở nhưng con bé vẫn tiếp tục tình trạng này. Thấy tinh thần con gái ngày càng sa sút, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, gần đây con bé bắt đầu có dấu hiệu của trầm cảm.

Bà Trình từng bàn với chồng về chuyện mời đạo sĩ về xem, nhưng chồng bà ta - một quan viên công chức nhà nước la mắng, không cách nào thuyết phục bà ta đành từ bỏ chuyện này.

Sau đó, bà ta bí mật đưa con gái lên chùa cúng kiến.

Các sư thầy trong chùa cũng không nhìn ra là nguyên nhân gì.

Hôm nay, tình cờ bà Trịnh qua trò chuyện với bà Trương, có nhắc tới vấn đề đang xảy ra với con gái mình, bà Trịnh lập tức nghĩ tới Khương Tô nên đã kêu người gọi cô đến.

Khương Tô bình tĩnh lắng nghe, rồi hỏi bà Trịnh: “Bây giờ con gái bà đang ở đâu?"”

Bà ta liền trả lời: “Đang ở trường, 5:30 mới tan học.”

Khương Tô đứng dậy nói: “Bây giờ bà dẫn tôi đến gặp cô ấy đi.”

Bà ta ngạc nhiên nhìn cô: “Bây giờ luôn sao?”

Khương Tô ngửa đầu nhìn trời rồi lại gật đầu: "Đúng, ngay bây giờ.”

Cuối cùng bà Trịnh vẫn dẫn Khương Tô và bà Trương đi đến trường cấp 3 nơi con gái của bà ta đang theo học.

Trên đường đi, bà Trịnh đã nói chuyện trước với lãnh đạo của trường học. Bà là hội trưởng hội phụ huynh của trường này, riêng tiền tài trợ cho trường trong năm nay cũng đã mấy trăm triệu, vậy nên chút đặc quyền này không có gì khó khăn.

Xe đi thẳng vào trong sân trường.

“Tự tôi đi tìm cô bé, bà chỉ cần nói cho tôi biết cô bé đang học ở phòng nào là được.”

Khương Tô nói.

“Nhưng cô cũng không biết mặt con bé, thì làm sao tìm được?”

Bà Trịnh hỏi.

Khương Tô khẽ cong khóe môi, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua một tia sáng: “Nhìn một cái là có thể nhận ra thôi.”

Bà ta không nhịn được mà liếc nhìn sang bà Trương một cái, thấy bà Trương gật đầu mới nói cho Khương Tô biết vị trí phòng học.

Khương Tô vừa xuống xe liền trực tiếp đi vào trong tòa nhà dạy học.

“Chị Trương, cái tiên cô này, liệu có đáng tin cậy không?”

Khương Tô vừa rời khỏi, bà Trịnh không nhịn được mà quay sang hỏi bà Trương.

“Đến cũng đến rồi, đáng tin hay không, đợi chút nữa chẳng phải biết ngay hay sao, trước tiên cứ bình tĩnh đã.”

Tuy bà nói vậy, nhưng có đánh chết bà cũng không dám chắc chắn Khương Tô đáng tin không, mặc dù đã xem qua thủ pháp trước đây của Khương Tô, nhưng mà đối với những thứ ma quỷ này, dù Khương Tô tỏa ra dáng vẻ rất tự tin nhưng bà cũng không dám bảo đảm cô chắc chắn sẽ thành công.

Lúc này đang là 3 giờ chiều, đúng vào giờ lên lớp.

Khương Tô đi hết lớp này đến lớp khác, thu hút rất nhiều sự chú ý.