Một tuần sau, bà Trương tìm đến nhà Khương Tô.
Sau khi được Khương Tô nhắc nhở, bà trở về liền dấy lên lòng nghi ngờ, cuối cùng tìm thấy một sợi tóc đen dài không phải của bà, dính trên áo sơ mi của Trương Kì Phong, còn phát hiện thỏi son mà người phụ nữ kia “cố ý” đánh rơi trên xe.
Bà mời thám tử tư theo dõi một tuần cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể đến tìm Khương Tô giúp đỡ.
“Phu nhân muốn thế nào? Muốn bắt gian tại trận, có chứng cứ rồi ly hôn với ông chủ Trương, hay chỉ cảnh cáo ông ta, mong ông ta hồi tâm chuyển ý, quay về làm người chồng tốt của bà?” Khương Tô hỏi.
Bà Trương sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ đến. Bây giờ tôi muốn biết người phụ nữ đó là ai rồi tính sau.”
Khương Tô hỏi: “Tóc của người phụ nữ kia, bà vứt rồi sao?”
Bà Trương cúi đầu lấy một túi zip trong suốt từ trong túi xách ra, bên trong có một sợi tóc đen dài.
Sau khi phát hiện sợi tóc này, người đầu tiên mà bà nghĩ đến là Khương Tô, bà nghĩ có lẽ sợi tóc này có thể còn có tác dụng.
Trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, lão Tôn đã chuẩn bị xong những công cụ Khương Tô yêu cầu.
Một cái chậu than.
Mấy tờ giấy vàng.
Một bình nhỏ đựng chu sa.
Một cây bút lông.
Lão Tôn bày xong bút lông, cười với bà Trương: “Tổng cộng hai vạn, không cho thiếu, cũng không giảm giá, có hỗ trợ thanh toán qua Wechat của Alipay.”
Bà Trương ngẩn ra, sau đó hơi mỉm cười, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, để lên bàn: "Trong này có mười vạn. Nếu tin tức điều tra chính xác, tôi còn giới thiệu cho tiên cô thêm mấy mối làm ăn, bảo đảm tiên cô sau này tiền vô như nước.”
Khương Tô cong môi cười, nhìn về phía bà, trong ánh mắt mang theo chút tán thưởng: “Tôi rất thích phu nhân.”
Bà Trương nhướng mày.
Khương Tô cuối cùng đứng lên dời bước đến trước bàn, ngón tay da thịt mịn màng cầm lấy bút lông, chấm chút chu sa, tô tô vẽ vẽ trên giấy vàng, vẽ ba lá bùa mà Trương phu nhân xem không hiểu.
Sau đó viết chữ Trương ở giữa ba lá bùa.
Môi đỏ mọng kiều diễm ướŧ áŧ như tường vi khẽ mở, dùng tốc độ cực nhanh niệm thần chú gì đó.
Thần chú tạm dừng trong nháy mắt.
Chỉ thấy giấy vàng đang được kẹp giữa ngón tay thon dài trắng nõn kia đột nhiên cháy bừng lên.
Ngọn lửa phừng lên làm cho khuôn mặt trắng như tuyết của Khương Tô càng thêm phát sáng.
Đây là lần đầu tiên bà tận mắt chứng kiến trường hợp như vậy, bà Trương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Khương Tô không chút hoang mang, ném tấm giấy vàng bốc cháy vào chậu than, sau đó cũng ném sợi tóc được gói kín trong túi nhỏ vào.
Chỉ ngửi thấy mùi khét nhàn nhạt xuất hiện trong không khí.
Khương Tô nhìn chăm chú vào đám lửa, hơi hơi híp mắt, không lâu sau lá bùa và tóc trong chậu than đã bị thiêu đốt còn mỗi tro tàn.
“A! Coi chừng bỏng!” Bà Trương thấy Khương Tô cứ vậy duỗi tay vào chậu than, nhất thời sợ hãi la lên.
Khương Tô cười, tay nhỏ trắng nõn vẫn tiếp tục duỗi vào chậu than, cứ như không có cảm giác nóng, vươn tay vuốt thẳng tro tàn của giấy bùa đọng dưới đáy chậu.
Bà Trương kinh ngạc nhìn một màn này, không nói nên lời.
Khương Tô phủi phủi tro trên tay, sau đó nói: “Người phụ nữ này là người bên cạnh ông chủ Trương, lông mày nhạt, mắt đầy tròng trắng, xương gò má cao,... Quan trọng nhất là, họ Dương, Dương trong Thủy Tính Dương Hoa*.
(*) Chỉ người lả lơi như ong bướm.
Những đặc trưng Khương Tô nói nãy giờ khiến trong đầu bà hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ như thế, bà tức khắc cười khẩy ra tiếng: “Thảo nào tôi tìm được không ít thứ, hóa ra là cô ta.”
“Xem ra phu nhân đã có mục tiêu rồi.” Khương Tô nói.
Bà Trương nói: “Tôi sẽ điều tra lại một chút, nếu xác thực đúng là cô ta, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đến cửa tạ ơn."
Khương Tô hỏi: “Bà muốn đến công ty của ông chủ Trương sao?”
Bà hỏi: “Không được sao?”
Bà tưởng có gì cần kiêng cữ.
“Dẫn tôi đi cùng đi.” Khương Tô cười tủm tỉm nói.
——
Bà dẫn Khương Tô đến công ty Trương Kì Phong rồi, ông ta mới nghe được tin tức.
Dương Mỹ đang ngồi trên đùi ve vãn ông ta, tính toán lừa ông ta mua cho mình chiếc túi xách LV mẫu mới nhất.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Thư ký Châu mặt không biểu cảm nói: “Giám đốc Trương, phu nhân đến rồi, hiện tại đang lên thang máy.”
“Cái gì?!” Trương Kỳ Phong tức khắc cực kỳ sợ hãi, đẩy cô nhân viên xinh đẹp đang ngồi trên đùi mình xuống.
Dương Mỹ chật vật đứng vững, cũng có chút bối rối: “Vậy giám đốc Trương, tôi ra ngoài trước.”
Sau đó liền đi ra ngoài.
“Đi đâu hả?”
Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nhìn bà Trương đứng trước cửa, Dương Mỹ lập tức sợ đến mặt không còn giọt máu: "Bà, bà chủ..."
Thư ký Châu đứng lùi sang một bên, cung kính nói: “Phu nhân.”
Ánh mắt lướt sang bên cạnh, nhìn thấy "tiên cô" đó đang cười tủm tỉm nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Thư ký Châu, đã lâu không gặp.”
Thư ký Châu sững sờ một lúc, không biết vì sao cô cùng phu nhân tới công ty, chỉ là duy trì lễ phép hơi gật đầu.
Bà Trương nói: “Thư ký Châu, giúp tôi dẫn cô Khương đi tham quan công ty, tôi muốn nói mấy câu với giám đốc Trương.”
Thư ký Châu nhìn về phía Trương Kì Phong, ông ta giờ đây đã là ốc không mang nổi mình ốc, mặt đầy mồ hôi.