Thư ký Châu hơi sửng sốt, anh gật đầu với Khương Tô: “Tôi tên Châu Lục, là thư ký của giám đốc Trương.”
Khương Tô cười với anh, sau đó liếc mắt nhìn ông Tôn một cái.
Lão Tôn gật đầu, tiến lên mời thư ký Châu và vệ sĩ đi ra ngoài.
Thư ký Châu đứng bên ngoài, không nhịn được cau mày một cái.
“Khụ, cái đó…” Trương Kì Phong vừa muốn lên tiếng.
“Ngồi đi.” Khương Tô hòa ái nói.
Trương Kì Phong không khỏi liếc nhìn vợ mình một cái, bà Trương trái lại thản nhiên ngồi xuống, Trương Kì Phong thấy vậy cũng ngồi xuống theo.
Rõ ràng trước mặt ông chỉ là một cô gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, nhưng Trương Kì Phong lại có cảm giác bó tay bó chân, trong lòng ông cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Khương Tô không nói vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cả đời này của ông có hai quý nhân, một người là vợ ông, chỉ cần ông và vợ gia đình hòa thuận đầm ấm không ly hôn, có thể đảm bảo tài lộc dồi dào.”
Trương Kì Phong nhìn thoáng qua vợ mình, nghĩ đến bản thân trước khi quen biết bà ấy, làm gì cũng thất bại, lúc nào cũng cảm thấy bản thân quá xui xẻo, mà sau khi kết hôn, vận may giống như được sửa lại, mọi chuyện hết thảy đều suôn sẻ.
Lúc này nghe Khương Tô nói như vậy, ông thật sự đã tin ba phần, đến hai chữ tiên cô cũng cam tâm tình nguyện gọi, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu tiên cô à, cô nói có hai quý nhân, vậy một người còn lại đâu?”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tô khẽ nhếch lên, ánh mắt phủ đầy sương mù trở nên trong trẻo như nước: “Quý nhân còn lại đương nhiên chính là tôi, giúp ông cản tai họa, tránh tử nạn, bảo đảm ông một đời bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi.”
Có vụ tai nạn xe tối hôm qua làm nền, tuy Trương Kì Phong cảm thấy chuyện này thật tà môn, nhưng bản thân là người vừa đi dạo một vòng trước quỷ môn quan trở về, hiện trường xảy ra tai nạn ông cũng tận mắt chứng kiến, bây giờ tài xế vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, trong thâm tâm ông cũng đã có mấy phần tin tưởng.
Ông lại nhìn vị “tiên cô” này.
Tuy thoạt nhìn giống như một cô gái nhỏ, nhưng khi đôi mắt kia bình tĩnh nhìn chằm chằm ông, khiến ông thật sự có chút cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này thật đúng là không phù hợp.
“Chuyện đó... tiên cô, cô xem thử giúp tôi, để cảm ơn cứu mạng của cô tối qua, tôi đặc biệt kêu người chuẩn bị chút quà mọn.”
Trương Kì Phong nói xong, bèn kêu thư ký Châu mang “hậu lễ” vào.
Khương Tô ngồi yên không nhúc nhích, để lão Tôn nhận lễ.
Khương Tô cười tủm tỉm: “Lần sau không cần tặng quà cáp, trực tiếp đưa tiền là được.”
...
Trương Kì Phong với bà Trương hiển nhiên đã bị phong cách thẳng thắn nói huỵch toẹt ra của Khương Tô đánh cái không kịp trở tay.
Bà Trương phản ứng lại trước, cười cười nói: “Tiên cô tính tình thật ngay thẳng.”
Khương Tô cũng cười không nói gì thêm.
——
“Đây là danh thϊếp của tôi, nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ, tiên cô cứ gọi.” Kì Phong đưa một tấm danh thϊếp qua, lần này vẫn là lão Tôn nhận lấy.
“Chúng tôi cũng không quấy rầy nữa, xin phép đi trước.” Trương Kì Phong nói xong bèn đứng lên.
“Ông đi trước đi.” Khương Tô nhìn về phía Trương phu nhân: “Phu nhân xin ở lại một chút.”
Bà Trương kinh ngạc nhìn cô.
Trương Kì Phong nhìn thoáng qua Trương phu nhân: “Vậy tôi vào xe trước đợi bà.”
Bà Trương cũng rất tò mò, không biết tiên cô này muốn nói riêng chuyện gì với mình, khẽ gật đầu ngồi xuống.
Lão Tôn đưa Trương Kì Phong ra ngoài, trong phòng chỉ có lại Khương Tô và Bà Trương.
Khương Tô không nói lời vô ích, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Trương gần đây có kiếp đào hoa. Nếu phu nhân có yêu cầu gì, có thể tới nhà tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Bà Trương vô cùng sửng sốt.
——
“Vợ à, vừa nãy tiên cô kêu một mình bà ở lại nói gì thế?” Bà Trương lên xe, Trương Kỳ Phong liền tò mò hỏi.
Bà Trương liếc xéo ông ta một cái: “Cô bé nói ông nɠɵạı ŧìиɧ, dặn tôi cẩn thận.”
Trong lòng Trương Kì Phong lập tức hồi hộp, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bà Trương nhìn sắc mặt Trương Kì Phong, nhất thời rùng mình, nhưng cũng không thẳng thắn vạch trần, chỉ sâu kín nhìn móng tay mình mới làm, nói: “Vừa rồi tiên cô đó đã nói rồi, tài lộc nửa đời sau này của ông đều dựa vào tôi cả. Lão Trương, ông đã lớn tuổi rồi, cũng đừng nổi lên suy nghĩ xấu xa gì. Nếu tôi biết ông học theo đám đàn ông bên ngoài, bao nuôi tình nhân gì đó, ông biết tôi sẽ làm thế nào chứ.”
“Bà nói gì thế! Tình cảm tôi dành cho bà thế nào bà còn không rõ sao! Hơn nữa, phụ nữ bên ngoài gì đó, sao có thể bằng một đầu ngón tay của bà?” Trương Kì Phong lời lẽ chính đáng nói, cuối cùng, còn không quên bôi nhọ Khương Tô một phen: “Bà xem đi, lời của tiên cô gì đó không thể tin hoàn toàn đâu…”