Vinh Hoa

Chương 2

5

Thật ra chuyện ta thích hắn, cũng không khó đoán.

Những năm gần đây, ngày nào ta cũng nghĩ, chính là phải làm thế nào để có thể mãi giữ được sự vinh hoa phú quý này.

Ta suốt ngày tiếp xúc cùng đám thương nhân.

Chưa nói đến một bụng đầy tâm kế, chỉ là một câu nói của người khác, ta đều phải vô cùng cẩn trọng, luôn căng đầu cân nhắc kỹ lưỡng, cực kỳ phí tâm tư.

Tên Giang Sơ này lại là kiểu người thẳng thắn

Ở gần ta lâu như vậy cũng không có làm ra chuyện đáng chết nào.

Hắn cũng chưa từng cầu xin ta cái gì, chỉ một lòng muốn báo ân.

“Hôm nay ta phải đến vùng ngoại ô bàn việc, ngươi không cần đi theo ta.”

Ta mới vừa lên xe ngựa, liền thấy Giang Sơ cầm kiếm theo đến.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, mặc dù hắn vẫn một thân hồng y nhưng lại phá lệ hiên ngang, không thể xem thường.

Ta cũng hoài nghi, Giang Sơ có lẽ là đệ tử của một môn phái nào đó, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ, kết quả công phu lại không bằng người ta, giúp người không được còn làm bản thân mình bị thương, trời xui đất khiến, được ta nhặt về.

Nhưng dù có nghĩ như vậy, ta cũng không thể đi hỏi hắn.

Nếu không nhất định hắn sẽ làm phiền ta đến không được ngủ ngon, canh lúc ta chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, nửa đêm gõ cửa phòng ta, dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào ta mà cãi: “Cô nương, công phu của ta rất cao.”

Hắn chính là một tên cực kỳ kiêu ngạo.

Không chọc được, không chọc được.

“Đã nói sẽ làm ám vệ cho cô nương, đương nhiên ta phải đi theo bảo vệ cô.”

Giang Sơ chính là lì như trâu, ta đã nói đến gãy lưỡi, nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng muốn đi theo ta, ta cũng chỉ đành cam chịu, mặc kệ tên ngốc đó.

Hắn được như ý, liền cười đến rạng rỡ.

Hắn không đi theo đoàn xe ngựa, rốt cuộc vẫn là ám vệ, suốt ngày đều tìm chổ ẩn nấp, nếu không nghe ta gọi hắn nhất định không xuất hiện.

Muốn bàn chuyện với ta hôm nay chính là tiệm ngọc lớn nhất Ngọc Kinh của ông chủ Trần, ông cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta có ân tình, chính bởi đoạn ân tình này nên ta còn chưa thâu tóm tiệm ngọc của ông.

Coi như chừa cho ông ta một chút thể diện, cũng như thay dưỡng mẫu, dưỡng phụ đã mất trả lại ân tình.

Nhưng ông chủ Trần này lại có ý định thâu tóm tiệm ngọc của Hạ gia, thậm chí ông ta còn sử dụng không ít ám chiêu, muốn ngáng chân ta, có mấy lần còn muốn hất nước bẩn lên Hạ gia.

Ông ta thực sự đã đυ.ng đến điểm mấu chốt của ta.

Ân tình xem như mấy năm nay đã trả xong, mọi người đều là thương nhân, đương nhiên đều coi trọng lợi ích.

Ta đứng dưới đình nhỏ vùng ngoại ô thật lâu cũng không thấy ông ta đến.

Tóm lại thì ta cũng gọi ông ta hai tiếng Trần thúc mấy năm nay.

Dù cho việc mua bán không thành thì cũng còn đoạn tình nghĩa, ta cũng không nghĩ sẽ chặt đứt đường lui của ông ấy.

Nhưng ta thật sự không ngờ, ông ấy lại muốn mạng của ta.

Ban ngày ban mặt, thích khách từ đâu xuất hiện, giơ cao thanh trường đao trong tay, không nói nhiều lời liền hướng ta mà chém tới.

Ta vốn là người cẩn trọng, luôn mang theo không ít gia đinh biết võ bên người. Nhưng Trần thúc rõ ràng muốn nhất định phải gϊếŧ được ta, những tên thích khách đó ra tay rất tàn nhẫn, bọn gia đinh của ta không địch lại chúng.

Không lâu sau, những tên gia đinh ta mang theo đều bị bọn thích khách đánh ngã trên đất.

Xuất hiện không một tiếng động.

Giang Sơ bảo hộ ta ở phía sau, một tay cầm kiếm đối phó với những tên thích khách kia.

Đây là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy công phu của hắn, xác định võ công của Giang Sơ quả thật cao siêu. Không màng quân địch người đông thế mạnh, một mình hắn đơn thân độc mã vẫn có thể thắng, nhưng vì vừa đánh còn vừa phải che chở cho ta, liền có chút phân tâm.

Trên người hắn ước chừng bị chém khoảng mười mấy đao, nhưng vẫn không nghĩ đến một mình chạy trốn.

“Ngươi không cần vì ta mà bỏ mạng, chạy được thì chạy đi.”

Là do ta ngu ngốc bị tính kế, bị đối phương lừa đến vùng ngoại ô, chỉ trách ta quá dễ tin người.

Ở nơi vắng vẻ như thế này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất cũng chẳng hay chứ đừng nói chi đến việc có người tới giúp.

Nhưng ta tin rằng ta vẫn chưa đến lúc chết.

Lão thần tiên sẽ phù hộ ta.

Còn Giang Sơ, khi ta cứu hắn, ta chưa từng nghĩ đến việc hắn phải báo ơn ta.

Đương nhiên cũng nghĩ hắn không cần vì ta mà dùng toàn lực, hay bỏ mạng vì ta.

Giang Sơ cắm thanh kiếm xuống đất, nửa quỳ chống đỡ thân thể. Hơi thở có chút gấp, miệng vết thương cũng bắt đầu rỉ máu, nhỏ xuống nền gạch.

Khóe mắt đào hoa dính chút vết máu, nét đẹp của hắn lại càng thêm ma mị.

“Hạ Cẩm Thư, cô cứ tin tưởng ta.”

Nhìn thấy mấy chục tên thích khách đã ngã xuống, hắn chống thanh kiếm xuống nền, đứng dậy, tiếp tục bảo hộ ta.

Trận chém gϊếŧ này kéo dài thật lâu, một đám thích khách đã ngã xuống, nhưng vết thương trên người Giang Sơ lại ngày càng nhiều.

Ở đây cách hoàng thành rất xa, ta cũng không có cách rời khỏi đây, đâu biết chắc phía trước lại có mai phục hay không?

“Giang Sơ, ngươi không cần vì ta mà đến mức này.” Ta nắm chặt chiếc trâm trong tay, ta chưa từng nghĩ có một ngày ta phải dùng tới nó.

Chỉ là ta không muốn nhìn hắn vì ta mà bỏ mạng.

Không đáng.

“Sẽ thoát được, cả hai chúng ta cùng thoát.”

Hắn đâm chết một tên thích khách, sau đó quay đầu nhìn ta mà cười, lại tiếp tục cầm kiếm vọt qua, cùng những tên thích khách còn lại chém gϊếŧ.

Hắn gϊếŧ người đến đỏ mắt, chuôi kiếm dính đầy máu tươi, mũi kiếm không ngừng nhỏ máu.

Hắn vẫn luôn ở phía trước bảo vệ ta. Từ đầu đến cuối Giang Sơ cũng không để ta rời khỏi tầm mắt hắn.

Đình hóng gió ở ngoại ô ngày hôm đó.

Máu chảy thành sông.

Toàn bộ thích khách cuối cùng cũng ngã xuống hết, Giang Sơ chịu đau, khập khiễng đi đến trước mặt ta.

Hắn đưa tay che mắt ta lại, nói bên tai ta: “Được rồi, ta đã nói ta sẽ bảo vệ được nàng.”

Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng như làn gió xuân, vô cùng ôn nhu.

Ta dù có sống được hai đời, nhưng nội tâm vẫn luôn sợ hãi cô đơn.

Tầng băng mỏng đè ở ngực kia, có dấu hiệu tan ra.

Chuyện này đối với ta là vô cùng nguy hiểm.

6

Giang Sơ lần nữa trọng thương.

Toàn thân bị đâm mấy chục mũi kiếm, thiếu chút nữa là không cứu được.

“Giang Sơ”

Ta đắp thuốc lên cho hắn, ngồi bên giường chăm sóc hắn.

“Ta từng cứu ngươi một lần, lần này ngươi liều mạng cứu ta. Bây giờ ân tình đã trả xong rồi, người cũng không cần ở lại đây làm ám vệ của ta nữa.”

Lúc trước ở lại vì trả ân tình.

Hiện giờ ân tình cũng đã trả, liền không còn lý do gì để ở lại.

Giang Sơ dựa vào giường ho khan, sắc mặt tái nhợt vô cùng, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.

Chỉ là khi nghe ta nói xong, nụ cười cũng nhạt dần.

Đuôi lông mày nhướng lên, mang chút tủi thân: “Do ta bị trọng thương nên nàng không còn cần ta nữa sao?”

Hắn vì cứu ta mà bị thương nặng như vậy, đương nhiên ta cũng không thể đuổi hắn đi ngay, như vậy thật không phải phép.

“Vậy ngươi ở lại đây thêm một thời gian nữa hẳn đi.”

Đây là thỏa hiệp cuối cùng của ta.

7

Khi Giang Sơ có thể xuống giường, việc đâu tiên hắn làm là đến tìm ta.

Bảo Nhi đem ghế nằm ra cho ta, đặt ở dưới cây hoa quế ta thích nhất, nhàn nhã vô cùng.

Bỗng trước mắt xuất hiện một khuôn mặt, làm ta giật cả mình.

“Giang Sơ, sao ngươi không ở trong phòng dưỡng thương, chạy ra đây làm gì?”

Ta vội vàng ngồi thẳng dậy, lông mày cũng nhíu lại, rất rõ ràng, ta đang không vui.

Giang Sơ tùy tiện ngồi cạnh ta, thuận tay ngắt một bông hoa quế, cài lên tóc ta, nhỏ giọng nói vào tai: “Ta không rời khỏi Hạ gia, ta là ám vệ của nàng, đương nhiên phải bảo vệ nàng chu toàn.”

“Hạ phủ rất an toàn, không ai dám ám sát ta.”

Sau chuyện lần trước, ta liền cho người giải quyết Trần thúc, ông ta quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, cầu xin ta tha mạng, cho hắn một cơ hội.

Ta đương nhiên không tin ông ta.

Đem bằng chứng hắn thuê thích khách gϊếŧ người đưa cho quan phủ, hai tháng sau đem ra chém đầu.

Gia đinh trong phủ cũng đã được ta thay đổi, ta cố ý lựa chọn những người võ công cao cường nhất ở lại.

“Bọn họ sao có thể bảo vệ nàng tốt hơn ta.”

Ta một bên ăn bánh hoa quế, một bên cười nhạo hắn: “Nếu ngươi thật sự lợi hại như vậy, tại sao ta có thể nhặt ngươi ở vùng ngoại ô?”

Ta không chịu thua mà trêu nghẹo hắn.

Kết quả vừa chạng vạng tối, lúc ta vừa tắm gội xong, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng động từ cửa sổ.

Ta đi lại mở cửa, tiến vào phòng không chỉ có ánh trăng mà còn có Giang Sơ.

Hắn nói với ta: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta múa kiếm cho nàng xem, nàng liền biết ta có bao nhiêu lợi hại.”

Hắn nhanh chóng nhảy xuống, để vỏ kiếm chặn ở cửa sổ, căn bản không quan tâm ta có đồng ý hay không.

Ta chỉ có thể đứng đó xem hắn mua kiếm, dùng tay chống cằm, vẻ mặt không quá để tâm.

Giang Sơ dường như rất lợi hại, hắn múa kiếm dưới cây hoa quế, ánh trắng chiếu lên người hắn, xung quanh toàn là mùi hoa quế, trông hắn càng thêm mạnh mẽ.

Cuối cùng bay một cái đến cửa sổ phòng ta.

“Chủ nhân, người thấy thế nào?”

Hắn trêu ghẹo ta, cười đến lưu manh, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch, quyến rũ như hồ ly.

Không biết tại sao, tim ta bỗng đập thật nhanh.

Nhìn vào mắt hắn, ta vô thức gật gật đầu.

Hắn cười đến chói mắt.

Duỗi tay đẩy trán ta: “Làm nàng cười, thật không dễ dàng a.”

8

Ta biết rõ, có gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Nhưng lại không biết chính xác là cái gì.

Giang Sơ ngày ngày bầu bạn cạnh ta, cùng ta xử lý sổ sách. Buổi tối ta đói đến khó chịu, hắn liền lén đi đến phòng bếp nấu cháo hoa quế cho ta.

Lại vụng về không nói nổi, cháo cũng bị hắn làm khét.

Ta có chút không dám nhìn tô cháo hoa quế kia.

“Đây là lần đầu tiên ta nấu, nàng tạm ăn cho đỡ đói. Sau này ta nhất định nấu cho nàng tô cháo hoa quế ngon nhất.”

Gương mặt Giang Sơ ửng đỏ, gãi gãi cái ót, bộ dáng có chút ngại ngùng.

Ta ăn phần cháo ngọt đến phát ngán kia.

Ta xưa giờ vốn không bắt bẻ, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, nhìn hắn cười: “Ăn khá ngon.”

Ta vừa dứt lời, đôi mắt Giang Sơ liền sáng lên, chớp chớp mắt.

Ta cũng không nhịn được, cười ra tiếng.

Tiếng tim đập.

Dường như càng nhanh hơn.

9

Hôm nay là lễ hoa đăng.

Ta căn bản không định sẽ dạo phố.

Nhưng ngày nào Giang Sơ cũng đến phiền ta, nói chưa từng biết lễ hội phồn hoa chốn kinh thành là như thế nào, năn nỉ ta đưa hắn ra ngoài xem náo nhiệt.

Dung mạo của Giang Sơ thật sự quá mê hoặc ta, lần này cũng không ngoại lệ, ta cứ như bị ngốc, cứ thế mà gật đầu.

Hắn dẫn ta đi xem hội đèn l*иg, đám đông ồ át tới lui, Giang Sơ vẫn luôn ở bên cạnh che chở cho ta.

Có rất nhiều hoa đăng đẹp mắt, yêu cầu phải bắn trúng nơi cao nhất kia mới có thể thắng được, bạc của ta không thể mua.

Giang Sơ vốn võ nghệ cao, tất nhiên hắn dễ dàng thắng cuộc, đem hoa đăng đẹp nhất kia đưa cho ta.

“Chỉ cần nàng thích, ta sẽ lấy cho nàng.”

Đứng dưới vô số hoa đăng, hắn đưa hoa đăng đẹp nhất đó cho ta, nói chỉ cần ta muốn, hắn đều cho.

Mặt ta thế nhưng không tự chủ được mà đỏ lên.

Đây là cảm giác thích một người sao?

Ta không hiểu.

Ta chỉ biết nếu còn như vậy, sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng không khí hôm nay thật tốt.

Ta không cách nào phá vỡ

Cho nên chúng ta chỉ yên lặng nhìn pháo hoa.

Bầu trời đêm, pháo hoa xuất hiện, làm cho cả bầu trời đều sáng sủa hẳn lên.