Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 21: Kỳ nghỉ bị hẫng

Lâm Duyệt rón rén trở lại vị trí làm việc của mình.

Ngày mai cuối tuần, thật vất vả mới có thể được nghỉ hai ngày cuối tuần, giám đốc Hà phải đi công tác đến cuối tuần sau, cô có chín ngày nghỉ, tiền lương vẫn nhận như thường, nghĩ đi nghĩ lại đã thấy vui sướиɠ.

Thư ký Lâm vui vẻ uống một ngụm nước, trong lòng đã bắt đầu nghĩ trong chín ngày này nên làm gì đây, dù sao, trong thời gian thử việc cô chưa từng nghỉ phép ngày nào.

Ngay lúc Lâm Duyệt đang vui vẻ, Hà Nguyên gọi cô một tiếng: "Thư ký Lâm, lại đây một chút."

Lâm Duyệt nhanh chóng đứng dậy đi sang đó.

"Trợ lý Chu vừa gọi điện thoại tới, mẹ cậu ấy nằm viện, phải cẩn khoảng một tuần, về hạng mục Văn Lữ Chi Thành ở thành phố Z vào thứ hai tuần sau, tạm thời đổi thành cô đi cùng tôi, tất cả tài liệu của hạng mục, trợ lý Chu sẽ gửi cho cô ngay lập tức, cô có thể dùng khoảng thời gian cuối tuần này xem qua một chút, thuận tiện sắp xếp lịch trình của chuyến công tác lần này."

Giọng nói của Lâm Duyệt có một tia run rẩy.

Hà Nguyên còn tưởng cô lo lắng, trấn an: "Không sao, có tôi ở đây, hạng mục này tuy rất lớn, nhưng nếu cô làm được, có thể học được rất nhiều thứ."

Cô không lo lắng, đối mặt với công việc phức tạp và có tầm cỡ như này, thật ra cô còn có một chút hưng phấn, dù sao đây cũng là một loại thử thách, cô chỉ cảm thán về việc cô còn chưa kịp hưởng thụ ngày nghỉ đã chết từ trong trứng nước.

Hai ngày cuối tuần, Lâm Duyệt phải trải qua trong một đống số liệu của sấp tài liệu mà anh giao cho.



a

n lâ

n na

y la



a

n du li

ch văn ho

a đâ

u tiên do tập đoàn Hằng Tinh hơ

p ta

c vơ

i doanh nghiê

p đi

a phương xây dư

ng, tô

ng vô

n đâ

u tư đa

vươ

t qua

15 ty

Nhân dân tê

.

Dự án nằm giữa ba khu du lịch của thành phố Z, bao gồm xây dựng khu nghỉ dưỡng, cùng với một số dự án chủ đề giải trí như bảo tàng biển, công viên trò chơi.

Chỉ riêng một hạng mục công viên, diện tích cũng phải gần một trăm nghìn mét vuông.

Ngày thường Hà Nguyên đi công tác đều sẽ nói với dì Tiền một tiếng, ngoại trừ quần áo ra, những thứ khác đều là dì Tiền giúp thu dọn.

Khi biết được thứ hai Hà Nguyên phải đi công tác, dì Tiền vỗ đùi một cái, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Duyệt, bảo cô thứ hai sang sớm hơn mọi lần để giúp thu dọn hành lý.

Thật ra những chuyện này cũng nằm trong phạm vi công việc của Lâm Duyệt, nhưng do Hà Nguyên cũng không muốn cô mệt nên không muốn để cô phải chạy sang đây thêm một chuyến.

Lâm Duyệt cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì lúc tan tầm vào hôm thứ đã nói, Vu Chiêu lái xe sang khu số 3 đón cô, sao lại tạm thời đổi ý rồi?

Nhưng mà cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng là đây là việc do Hà Nguyên giao phó.

Cho nên, sáng sớm thứ hai, lúc dì La dẫn chồng đi bệnh viện, dì Tiền bảo tài xế đưa đi chợ.

Đương nhiên, kiểu chợ này cũng là kiểu chợ mà người có tiền hay đi.

Lâm Duyệt nhập vân tay, sau khi nhập mật khẩu xong trực tiếp đi vào trong nhà.

Cô nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Hà Nguyên, cho rằng anh còn đang ngủ.

Lâm Duyệt đi thẳng vào phòng thay đồ, giúp Hà Nguyên chọn quần áo mặc trong vòng một tuần đi công tác, đúng lúc này, Hà Nguyên quấn khăn tắm đi vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Duyệt thiếu chút nữa ném luôn chiếc cà vạt trên tay ra ngoài.

Mái tóc ngày thường của Hà Nguyên là chia hai tám, vả lại đều đã được chải chuốt gọn gàng, cho dù là Lâm Duyệt sáng nào cũng đến sớm, kiểu tóc của Hà Nguyên cũng đã tiện tay chải qua, mà không phải giống như bây giờ.

Phần tóc trên trán anh ướt sũng, tất cả đều được vuốt ra phía sau, cảm giác tương tự như kiểu tóc được các minh tinh màn ảnh vuốt keo chuốt ngược ra sau, không nhỏ giọt, đây rõ ràng là anh chỉ sấy qua, còn chưa khô đã đi ra.

Lâm Duyệt cũng không thích đàn ông có kiểu cơ bắp cường tráng phát triển, cô cảm thấy tỉ lệ rất quan trọng.

Dáng người như của Hà Nguyên rất đẹp, anh có cơ bụng tám múi rất rõ ràng, nhưng không phải kiểu quá nổi trội, đường nét hai bên cơ bụng tuyệt đẹp, trực tiếp khiêu chiến dây thần kinh thị giác của phụ nữ.

Có lẽ nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Lâm Duyệt, Hà Nguyên hắng giọng nhắc nhở: "Thư ký Lâm."

Lâm Duyệt trong nháy mắt hoàn hồn lại, cô xấu hổ dời tầm mắt, hơi cúi người về phía Hà Nguyên: "Giám đốc Hà, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, sao cô lại tới đây?"

"Dì Tiền bảo tôi tới giúp anh thu dọn hành lý đi công tác."

Còn có, vừa rồi không phải cô cố ý muốn nhìn, chỉ là đứng ở góc độ của một người phụ nữ, là một loại thưởng thức rất bình thường mà thôi.

Hà Nguyên ra vẻ trấn định gật đầu: "Cô chờ tôi ở bên ngoài trước, tôi thay quần áo."

Lâm Duyệt buông quần áo trong tay xuống rồi ra khỏi phòng thay đồ.

Sau khi Lâm Duyệt đi ra ngoài, Hà Nguyên lập tức thả lỏng cơ lưng đang căng cứng của mình.

Anh nhìn bản thân mình trong gương, dáng người anh có lẽ là vẫn được đó chứ nhỉ.

Thư ký Lâm vừa rồi hình như ngắm rất lâu.

Hà Nguyên thay quần áo và chải chuốt đầu tóc xong, đi ra phòng khách, lại không thấy bóng dáng thư ký Lâm đâu.

Anh nghi hoặc đi ra ban công bên ngoài, cũng không có ai.

Hà Nguyên lại một lần nữa quay lại phòng khách, đi thẳng đến phòng ăn nhỏ, đột nhiên nhìn xuyên qua cửa kính thấy Lâm Duyệt đeo tạp dề đứng trong phòng bếp.

Phần eo nhỏ kia buộc tạp dề vào hiện lên đường nét cực mê người.

Hà Nguyên tiến lại gần: "Thư ký Lâm, tại sao cô lại nấu cơm?"

Lâm Duyệt bị anh dọa sợ, nhưng cô không phải là người hay hét to, nghe thấy Hà Nguyên hỏi, cô xoay người trả lời: "Dì Tiền đi chợ rồi, dì ấy bảo tôi giúp anh chuẩn bị bữa sáng."

"Giám đốc Hà, tôi ăn rồi."

Buổi sáng lúc mới thức dậy cô đói muốn chết, cầm miếng bánh mì nướng nhét vào miệng nhai, trước khi đi, còn cầm vội hộp sữa.

Nguyên liệu nấu ăn đều là dì Tiền chuẩn bị sẵn, Lâm Duyệt chỉ chiên trứng và thịt xông khói, sau đó lại hâm nóng một ly sữa bò.

Lúc Hà Nguyên ăn cơm, cô ngồi đối diện anh đối chiếu lại lịch trình công tác.

"Mấy ngày gần đây, thời tiết của thành phố Z nóng bức, không mưa, CEO Ngu tổng của doanh nghiệp hợp tác với chúng ta tự mình tới đón, ở lại khách sạn Vân Tinh, máy bay chín giờ sáng cất cánh, trưa mười một giờ hạ cánh, đối phương đặt phòng bao tại nhà hàng tư nhân nổi tiếng, sau khi ăn xong cơm trưa sẽ có thời gian nghỉ là hai giờ đồng hồ, buổi chiều tham quan.”

" Thư ký Lâm. "Hà Nguyên đột nhiên ngắt lời cô:" Hành lý của cô đâu?”

Hà Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.”

Hai người tổng cộng có hai vali, cái của Hà Nguyên rất lớn, Lâm Duyệt chắc chắn là xách không nổi, cũng may có Vu Chiêu.

Hà Nguyên nhìn cái vali nhỏ màu xám nhạt khiêm tốn của Lâm Duyệt, hỏi: "Cô chỉ có ít đồ như vậy thôi sao?”

Lâm Duyệt: "Nhìn cái vali nhỏ như vậy thôi nhưng thật ra bên trong có rất nhiều đồ, những đồ cần mang theo thì tôi đã mang rồi.”

Một số đồ chiếm chỗ như đồ dưỡng da và đồ makeup cô đều mang theo size mini.

Quần áo cũng không chiếm chỗ mấy, chỉ là hai đôi giày tương đối chiếm chỗ, dù sao vẫn phải mang theo giày cao gót để ứng phó với những tình huống cần ăn mặc lịch sự.

Lịch trình lần này cần phải bay hai giờ. Lâm Duyệt là lần đầu tiên ngồi máy bay, vì không để cho sếp nhận ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi kế hoạch trước, hơn nữa cộng với việc có thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt, bình thường mọi ngườilàm như thế nào thì cô sẽ làm như thế đó.

Vé máy bay cũng không phải cô mua, mà là Chu Vân Sách mua, cho nên khi thấy mình và Hà Nguyên ngồi khoang hạng nhất, cô liền trợn tròn mắt ngạc nhiên.