Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 1: Thư ký Lâm đi xem mắt

Tại một quán cà phê nào đó có một đôi nam nữ ngồi diện nhau.

"Cô Lâm, chúng ta cũng nói chuyện được vài ngày rồi nhỉ . Tôi nghĩ chúng ta không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa cô cứ nói điều kiện của cô đi."

Lâm Duyệt khuấy cà phê trong tách rồi duyên dàng nâng lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Ông Lý, tôi đúng là đang đi xem mắt nhưng chúng ta chỉ mới nói chuyện một tuần lễ mà ông bảo tôi kết hôn với ông sao, xin thứ lỗi đừng trách tôi nói thẳng, chúng ta không hợp."

"Cô sao vậy, xem mắt là chuyện chớp nhoáng, chúng ta có thể nói chuyện được với nhau thì cũng có thể sống được với nhau, tôi như vậy là vì để tránh việc lãng phí thời gian của đôi bên."

"Xin thứ lỗi, ông Lý cà phê hôm nay tôi mời nhé."

"Hừm, cô chỉ là một đứa nhà quê đi làm thuê mà giả vờ thanh cao gì chứ, chẳng qua chỉ là có tí nhan sắc thôi mà."

Lâm Duyệt lạnh lùng nói: "Tạm biệt, không tiễn."

Tên đàn ông họ Lý đó hừ lạnh rồi phủi tay áo rời đi.

Trong quán cà phê lặng thinh, Lâm Duyệt nhìn quanh không thấy có một bóng người nào. Nhân viên quán cà phê cũng ở trong vách ngăn bên kia, cô thở dài rồi nằm bò ra bàn sau đó bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

"Huhuhu... người gì thế không biết, trong nhóm wechat nói chuyện vui vẻ như vậy sao gặp mặt lại thành ra như thế này cơ chứ? Trong vòng một tuần liền kết hôn, phóng tên lửa cũng không nhanh như thế..... huhuhu...."

Lâm Duyệt vừa khóc vừa lẩm bẩm nói chuyện, cô mở wechat ra muốn block luôn nick của người đó. Nhưng cô lại không cẩn thận ấn vào phím gửi đi tin nhắn mà trước đó cô chưa đang soạn cho tên họ Lý này. Khi tôi nhìn thấy dấu chấm than đỏ như máu, Lâm Duyệt lại bắt đầu khóc.

"Huhuhu..... anh còn có mặt mũi mà block tôi trước sao....."

Sau khi block hắn ta xong, hồi lâu sau cô mới gạt đi nước mắt trên mặt rồi cực kì bình tĩnh và lí trí tự nhủ với bản thân mình rằng: "Được rồi, xong rồi, đừng khóc nữa, áp lực của ngày hôm nay đã giải quyết xong xuôi."

Trước sau như biến thành một con người khác, ai không biết còn tưởng là cô đã phân thân.

Đột nhiên, có một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô tiếp sau đó, một tấm khăn mùi soa xanh rơi vào tầm mắt cô.

Lâm Duyệt nghĩ: Chiếc khăn mùi soa này quen mắt quá.

Giây sau cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt siêu cấp đẹp trai của Hà Nguyên.

Lâm Duyệt ngạc nhiên ngay lập tức đứng lên: "Hà, Hà tổng."

Trên mặt cô không còn thấy dấu vết đau lòng khi vừa mới khóc ban nãy nữa, nhưng khóe mắt cô vẫn còn vương chút lệ óng ánh.

Hà Nguyên nhếch nhẹ khóe môi, giơ chiếc khăn mùi soa về phía trước: "Thư ký Lâm, theo những gì tôi được biết thì đây là lần thứ ba cô đi xem mắt thất bại rồi."

Lâm Duyệt: ".........."

Nói đến chuyện này, vẫn còn có chuyện khác phải kể đến.

Lúc ban đầu khi cô ứng tuyển vị trí thư ký của Hà Nguyên thì cô đã chuẩn bị tinh thần trong vòng năm năm không yêu đương không kết hôn. Dù sao thì cũng là thư ký tổng giám đốc của một tập đoàn lớn cho dù cô chỉ là một thư ký nhỏ cũng sẽ bận đến mức gà bay chó nhảy. Còn nữa cũng sẽ nhiều công ty sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Mục tiêu lớn nhất đời cô ở giai đoạn hiện tại chính là thành gia lập nghiệp nhưng mức lương mà công ty Hằng Tinh đưa ra cực kì hấp dẫn. Cô nghĩ năm năm sau cô mới 30 thì cũng chẳng sao, mọi thứ cần được cân bằng. Cô cảm thấy giờ kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất cho nên cô đã ứng tuyển vị trí này.

Nhưng mà người ta cũng chẳng đưa ra yêu cầu là không được kết hôn trong vòng năm năm cho nên việc cô đi xem mắt cũng không cố ý giấu mọi người.

Khi lần đầu tiên cô đi xem mắt đúng lúc cô phải tăng ca, điện thoại rung liên hồi chọc cho Hà Nguyên nhíu chặt đôi mày hỏi: "Thư ký Lâm cô có chuyện gấp sao?"

Lâm Duyệt lần đầu tiên bước ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nên có một số chuyện cũng không biết cách nói khéo, trực tiếp trả lời rằng lát mình phải đi xem mắt.

Quả nhiên Hà Nguyên nhíu mày càng chặt.

Nếu cô có chút kinh nghiệm sống thì sẽ không trả lời như vậy vì có thể giây tiếp theo cô sẽ bị đuổi việc. Bạn mới vừa được nhận liền muốn kết hôn, điều này thể hiện tâm tư của bạn không hề đặt vào công việc đây chính là điều đại kỵ nhất trong môi trường làm việc.

Khi bạn đang phỏng vấn cho dù bạn đã có người yêu rồi thì cũng không được nói với HR rằng bạn có, đặc biệt phải nói thật kiên định rằng mình chưa có.

Nhưng cô ấy có thể đỗ phỏng vấn thì đã chứng minh được cô có năng lực. Dù sao thì cô cũng ứng tuyển vào vị trí thư ký tổng giác đốc, không chỉ thông qua vòng phỏng vấn của HR mà khi đó chính Hà Nguyên cũng đã đích thân phỏng vấn qua rồi.

Lần thứ hai là khi cô đang nói chuyện phiếm với trợ lí tổng của Hà Nguyên, họ đang nói đến chuyện cô đi xem mắt thì lại bị Hà Nguyên nghe thấy. Không thể ngờ được rằng lần này là bị bắt gặp trực tiếp luôn rồi.

Lâm Duyệt không nhận lấy chiếc khăn mùi soa đó mà lại chuyển đề tài nói với Hà Nguyên: "Cảm ơn Hà tổng, sao anh lại ở đây?"

Thấy anh không phải dạng người có quá nhiều thời gian rảnh rỗi đến quán cà phê ngồi chơi, tài liệu chất đống anh còn chưa có thời gian xem hết.

"Tôi có hẹn một người bạn nhưng bị cho leo cây rồi."

Lâm Duyệt nghĩ: Là đại thần phương nào có thể cho tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tinh phải leo cây đây.

Nhưng những lời này cô cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Trong thời gian nghỉ trưa gặp phải cấp trên, một người mới như Lâm Duyệt lúc nào không biết phải làm sao. Hà Nguyên liền tự mình thu lại chiếc khăn mùi soa cất đi rồi quay sang nói với cô: "Đi thôi, tôi đưa cô về."

"Không không không cần đâu." Lâm Duyệt liên tục từ chối: "Tôi còn có hẹn với bạn, không làm lỡ thời gian của anh thêm nữa."

Hà Nguyên cũng không làm khó cô nữa chỉ đành rời đi trước.

Chỉ là ánh mắt trước khi rời đi của anh khiến cho Lâm Duyệt cô ngỡ ngàng một hồi lâu mới phản ứng lại được. Anh sẽ không cho rằng người tiếp theo cô hẹn là đối tượng xem mắt của cô đấy chứ?

Lâm Duyệt không dám tưởng tượng đến hình tượng của mình trong mắt người sếp mắc hội chứng sợ kết hôn của mình thành ra như thế nào nữa rồi.

Một lúc lâu sau cô mới thở dài đứng dậy định rời khỏi quán cà phê, khi đi ra ngoài thanh toán mới được nhân viên thông báo rằng hóa đơn bàn cô đã được thanh toán. Lâm Duyệt không cần nghĩ cũng biết là do Hà Nguyên thanh toán, vì vị họ Lý kia khi rời đi không hề đến quần lễ tân.

Khi Lâm Duyệt về đến nhà thì trời đã tối đen như mực rồi, không vì lý do nào khác ngoài việc ngôi nhà mà cô đang thuê cách trung tâm thành phố khá xa. Cô phải ngồi hai chặng tàu điện ngầm mà cách công ty cô càng xa hơn nữa. Tính ra phải mất khoảng một giờ đồng hồ mới có thể đến nơi.

Bây giờ cô đang cùng với hai người bạn thuê một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách. Lâm Duyệt chọn căn phòng nhỏ nhất, phòng ngủ chính là Tần Yên ở. Tần Yên là giáo viên dạy ngoại ngữ của một ngôi trường tiểu học dân lập. Còn phòng ngủ phụ là Thanh Tịnh ở, cô ấy làm cùng công ty với Lâm Duyệt.

Cả hai người đều ứng tuyển vào vị trí thư ký tổng giám đốc, Thanh Kinh luôn nghĩ rằng bản thân mình ưu tú giỏi giang hơn Lâm Duyệt lần này đã không được chọn nhưng vì biểu hiện của cô ta cũng khá tốt nên được chọn làm trợ lí cho phó tổng giám đốc cấp dưới của Hà Nguyên.

Vì chuyện này mà Thanh Tịnh luôn có một cái gai trong lòng. Gần đây luôn tỏ ra khó chịu. Cô ta biết Lâm Duyệt có bệnh sạch sẽ nên cố ý làm bừa bộn những nơi dùng chung, nhất là nhà tắm.

Tại sao lại phải cố tình làm như vậy chính cô ta cũng không hiểu nổi mình, ngày trước cô ta cũng không hề như vậy.

Ví dụ như bây giờ, Lâm Duyệt thấy trong bồn rửa chén chất đống bát đũa đầy dầu mỡ, cô chỉ muốn đập hết sạch chúng luôn cho xong.

Hôm qua Tần Yên đã về quê phải mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ nữa mới về đến nơi. Vừa nhìn đống lộn xộn này là do ai làm, Lâm Duyệt không nhịn được đi gõ cửa phòng của Thanh Tịnh.

Thanh Tịnh mới vừa tắm xong, đầu quấn khăn đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy Lâm Duyệt cô ta bĩu bĩu môi nói: "Có chuyện gì?"

"Phiền cậu dọn dẹp lại nhà tắm và phòng bếp một chút lát tôi còn cần dùng đến."

"Đợi chút, tôi sấy tóc xong đã."

Lâm Duyệt quay về phòng, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Thanh Tịnh cũng chưa thấy đi ra ngoài dọn dẹp. Cô lại đi sang gõ cửa nhưng hình như Thanh Tịnh đang nghe điện thoại. Đợi đến khi Tần Yên trở về, Thanh Tịnh vẫn chưa ra.

Lâm Duyệt tức đến nỗi đá văng cái ghế rồi xoay người trở về phòng của mình.