Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 29: Không thể

Chương 29: Không thể

Hà tổng có ý với cô.

Lâm Duyệt cảm thấy phim truyền hình cũng không dám viết như vậy.

"Không thể nào." Lâm Duyệt quả quyết phản bác.

"Cậu thử nghĩ lại xem những nam sinh trước kia theo đuổi cậu không phải đều phải lấy lòng cậu sao? Chẳng qua giờ giai cấp của Hà tổng tương đối cao thôi."

Lâm Duyệt không phải lần đầu tiên nghe được người khác nói như vậy.

"Không thể nào." Lâm Duyệt phản bác: "Hà tổng của chúng tớ đã có người trong lòng rồi."

Tần Yên thất vọng a lên một tiếng: "Ai vậy?"

"Tớ không biết." Lâm Duyệt vô tội lắc đầu: "Tuy rằng ngày nào tớ cũng ở bên anh ấy, nhưng cũng chưa từng thấy anh ấy hẹn hò với người phụ nữ nào cả."

"Chị em." Tần Yên tới gần Lâm Duyệt, gần như dựa đầu vào cô: "Cậu ngày nào cũng ở bên anh ấy, cho nên có khi nào người mà anh ấy thích là cậu không?"

Lâm Duyệt vươn ngón trỏ chỉ vào mi tâm của cô ấy, để cô ấy ngồi thẳng người lại: "Dù sao cậu cũng là một giáo viên, cậu đang mơ cái gì vậy? Anh ấy thích tớ? Vậy thì đây không phải phiên bản cô bé lọ lem đời thực rồi sao? Cậu nghĩ có khả năng đấy không? Yên Tử, tỉnh táo lại đi, nhan sắc của tớ cũng được, nhưng gia thế của Hà tổng người ta như vậy, có kiểu mỹ nhân nào mà chưa từng được gặp qua, còn chúng ta ấy mà cứ làm việc thật tốt, số tiền được chuyển vào thẻ mỗi tháng mới có thể khiến tớ yên tâm."

Tần Yên cười cười, nhét vào miệng cô một miếng thịt tôm: "Được rồi, cô bé ngọt ngào lõi đời ạ."

"Cái gì mà cô bé ngọt ngào, tớ rõ ràng đi theo con đường ngự tỷ mà."

Tần Yên cười ha ha: "Vậy sao? Là ai khi có sét đánh lại chui vào chăn của tớ, vừa khóc vừa run lẩy bẩy, huhuhu tớ có thể ngủ chung với cậu không ha ha ha là ai vậy ta."

Lâm Duyệt nhét một phần thịt tôm đã bóc nhét vào miệng Tần Yên: "Nào, ăn tôm, ăn tôm đi."

Tần Yên ăn tôm, nói: "Ừ, không tệ, tớ bỏ qua cho cậu."

Tần Yên là một người phụ nữ mà còn bị ngọt đến mức muốn xỉu.

Khoảng mười giờ sáng thứ hai, xe Hà Nguyên dừng trước cổng tòa nhà số 3.

Ngày thường Lâm Duyệt đi làm đều là áo sơ mi phối hợp với chân váy bút chì, cho nên khi thư ký Lâm mặc một chiếc váy trắng, buông xõa mái tóc dài, trang điểm tinh tế có chút không giống với trang phục ngày thường, xuất hiện ở trước mặt Hà Nguyên, đôi mắt anh hơi sáng lên.

Lâm Duyệt chào hỏi một tiếng với Hà Nguyên.

Hà Nguyên khẽ gật đầu:"Thư ký Lâm, hôm nay cô rất đẹp."

Hà Nguyên mở cửa sau xe cho cô, Lâm Duyệt vừa chui vào.

Sau đó, Hà Nguyên cũng lên xe, không hề biết cảnh này đã rơi vào trong album ảnh điện thoại của một số người ở trên lầu.

Tiệc sinh nhật của nhà họ Triệu được tổ chức tại khách sạn Vân Tinh, mạnh tay đến mức bao trọn cả khách sạn.

Lúc Hà Nguyên và Lâm Duyệt đến, còn bị người ta trêu chọc, người thắng lợi lớn nhất hôm nay không phải là tiểu công tử của nhà Triệu, mà là tổng giám đốc Hà của Hằng Tinh.

Hà Nguyên chỉ có thể duy trì nụ cười trên mặt để đáp lại.

Hà Nguyên là tinh anh trẻ tuổi trong giới, rất được các vị lão tổng yêu thích, vì thế, những lời mời giới thiệu đối tượng cho Hà tổng anh cứ vậy nối gót mà đến.

Nhưng đều bị Hà Nguyên hóa giải toàn bộ.

Trời ơi!

Hà tổng của các cô được hoan nghênh quá đi mất.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người đang thảo luận về thư ký Lâm, đại đa số ánh mắt của mọi người đều là sự tò mò.

Rượu quá ba tuần, Hà Nguyên bị một vị trưởng bối ngáng chân, hai người nói từ chuyện chung thân đại sự của Hà Nguyên đến những hạng mục xây dựng, có lẽ là Hà Nguyên có chút hứng thú, bất tri bất giác cứ như vậy mà bắt đầu hàn huyên.

Lâm Duyệt đứng ở bên cạnh chân hơi mỏi, Hà Nguyên bảo cô tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Lâm Duyệt cũng không dám chạy xa, tùy ý tìm một góc ngồi xuống.

Chỉ là còn chưa tới mười phút, bên cạnh cô đã có một người ngồi một xuống.

Lâm Duyệt cả kinh, theo bản năng nhìn về phía người trước, một khuôn mặt tuấn tú rơi vào tầm mắt, đôi con ngươi ẩn sau cặp kính nhiễm ý cười thâm sâu.

"Xin chào, Lâm tiểu thư."

Lâm Duyệt ngẩn ra: "Anh biết tôi?"

Người đàn ông đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Khúc Nam Hoa."

Ai biết khóe miệng của Lâm Duyệt lại cứng đờ, chỉ là hơi gật đầu, xoay người bắt đầu chọn một vị trí khác ngồi xuống.

Chẳng lẽ là Khúc Nam Hoa của Duệ Phong?

Trong nghề ai không biết, Hằng Tinh và Duệ Phong chính là bởi vì cái người tên Khúc Nam Hoa này mà biến thành đối thủ một mất một còn.

Khóe miệng Khúc Nam Hoa nhếch lên một nụ cười xấu xa, sau đó lại biến mất không dấu vết, anh ta lại duy trì nụ cười tươi tắn như xuân về hoa nở ngồi xuống bên cạnh Lâm Duyệt, nói: "Xem ra Lâm tiểu thư biết tôi?"

Lâm Duyệt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Người trong nghề đều nói Khúc tiên sinh có phong cách nhẹ nhàng, có lễ độ, tôi thấy cũng không hẳn là như thế."

"Ồ? Sao cô lại thấy thế?"

Lâm Duyệt: "Trong tình huống này rõ ràng là Khúc tiên sinh biết rõ thân phận của tôi, còn cố ý đến gần tôi, là muốn cho người khác hiểu lầm điều gì đây? Tôi thân là thư ký của Hà tổng, sau khi biết được thân phận của anh đương nhiên là nếu tránh được thì cố gắng tránh xa hết sức, nhưng anh lại không quan tâm đến ánh mắt của mọi người theo đến đây kiếm chuyện, Khúc tiên sinh đây là muốn bàn chuyện gì với tôi vậy?

Đây chính là lễ tiết trong truyền thuyết của anh sao?"

Nụ cười trên môi Khúc Nam Hoa có hơi gượng gạo , nhưng trên mặt anh ta lại không để lộ ra chút nào.

"Lâm tiểu thư, tôi nghĩ, chắc là cô đã hiểu lầm rồi." Khúc Nam Hoa kiên nhẫn giải thích: "Trong bữa tiệc, Lâm tiểu thư mặc một chiếc váy dài màu trắng như bóng ma trong ngày xuân bay vào trong lòng tôi, trái tim nhất kiến chung tình của tôi có hơi không kiềm chế được, lúc này mới hỏi thăm người khác về cô."

Lâm Duyệt xoa xoa da gà trên tay, một lời khó nói hết nhìn Khúc Nam Hoa.

Rõ ràng bộ dạng của anh ta không tệ, nhưng khuôn mặt thon gầy, khí chất tăm tối, nhưng diễn xuất của anh ta hơi giống với cảm giác tao nhã lịch sự của Hà Nguyên cho nên sẽ có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Khí chất của Hà Nguyên giống như ánh mặt trời mùa xuân tháng ba, khi chiếu lên người sẽ thấy ấm áp dễ chịu, tất cả mọi thứ của anh đều mang lại cảm giác chân thật được xuất phát từ bên trong con người anh, nhưng cái người Khúc Nam Hoa này, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác học đòi một cách cực kì vụng về.

Lâm Duyệt không muốn nói chuyện với người này quá nhiều nên đành phải đứng dậy cáo từ, nhưng lại bị anh ta chặn đường.

Lâm Duyệt nhíu chặt đôi chân mày, ai cũng nhìn ra được giờ cô đang rất tức giận.

"Khúc tiên sinh, xin tự trọng."

"Lâm tiểu thư, tôi thật sự không có ác ý, có thể để lại số điện thoại của cô không?"

Đột nhiên một giọng nói trầm ổn xen vào giữa hai người, Lâm Duyệt chuyển ánh nhìn, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm: "Hà tổng."

Sắc mặt Hà Nguyên có chút tức giận, anh mạnh mẽ tiến lên chen vào giữa hai người, một tay cầm cổ tay Khúc Nam Hoa âm thầm tăng lực đạo, bởi vì tay Khúc Nam Hoa đang nắm cổ tay Lâm Duyệt.

Khúc Nam Hoa chỉ cao khoảng 1m8, vả lại dáng người mảnh mai, căn bản cũng không phải là đối thủ của Hà Nguyên.

Anh ta hơi nhíu mày, sau đó buông lỏng sự kiềm chế với Lâm Duyệt.

Hà Nguyên nhìn cổ tay Lâm Duyệt lập tụ máu, trong mắt đều là sự lạnh lẽo.

Lâm Duyệt rõ ràng cảm nhận được cơn giận của Hà Nguyên càng lúc càng tăng, cô hơi kéo ống tay áo Hà Nguyên, nhắc nhở nói: "Hà tổng?"

Lúc này Hà Nguyên mới buông nắm đấm đang nắm chặt ra, quay sang nói với Lâm Duyệt: "Chúng ta đi thôi."

"Hà Nguyên, Ôn Nhu sắp quay về rồi."

Đột nhiên, Khúc Nam Hoa ở phía sau âm dương quái khí nói một tiếng.

Hà Nguyên yên lặng xoay người, hời hợt trả lời: "Vậy sao? Vậy tôi phải chúc mừng anh sao? Ôn nhu đã có thể quay về, chứng tỏ đã hoàn toàn quên sạch anh rồi nhỉ?"

Vẻ mặt Khúc Nam Hoa cứng đờ, trong đôi mắt đen láy tràn đầy oán hận.

Hà Nguyên cũng không dừng bước, trực tiếp dẫn Lâm Duyệt rời đi.