Chương 26: Đồ nịnh hót.
Khi Lâm Duyệt xách vali lên, trong phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ có Hà Nguyên vẫn còn đang ngồi đó, những người khác đều đang đứng ở hai bên anh.
Hà Nguyên thấy Lâm Duyệt, đứng dậy giúp cô cầm lấy va li hành lý, nói: "Em ngồi trên sô pha trước đi.”
Ngồi sao?
Lâm Duyệt nhìn lướt qua những người đang đứng hai bên, cô tự cảm thấy cô vẫn là nên đứng thì tốt hơn.
Hà Nguyên tự mình cầm một chiếc khăn mặt dùng một lần từ phòng tắm ra, đi tới tủ lạnh, giúp cô làm một dụng cụ chườm lạnh đơn giản.
Anh đi tới phòng khách, không nhìn những người đang ở đó, nói thẳng: "Lại đây ngồi.”
Lâm Duyệt đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, lúc này Hà Nguyên mới đưa đồ cho cô:"Tự đắp trước đi.”
Lâm Duyệt cẩn thận áp chiếc túi lạnh lên mặt mình, Ngu phu có dáng người cao lớn, xuống tay cũng tàn nhẫn, Lâm Duyệt lúc ấy bị bà ta đánh cho ngu người.
Ngu Tùng Thanh từ khi nhìn thấy Lâm Duyệt thì giống như thấy mẹ ruột, trong ánh mắt đều là tín hiệu cầu cứu.
“Xin lỗi thư ký Lâm, tôi thay mặt vợ tôi trịnh trọng nói với cô một tiếng xin lỗi, chuyện này bà ấy cũng bị người khác lừa, nhưng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho kẻ đã châm ngòi ly gián này, hy vọng cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.”
Bỗng nhiên Lâm Duyệt cảm thấy bản thân như đang ngồi đống lửa, tuy là nói Ngu Tùng Thanh dựa vào phu nhân để làm giàu, nhưng tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc, lúc này cúi đầu khom lưng với cô, Lâm Duyệt chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Ngu Tùng Thanh còn đẩy Ngu phu nhân một cái, ý bảo bà ta xin lỗi, Ngu phu nhân cả đêm nay đã làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt, lúc này thật sự rất mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy cực kì tủi thân mà khóc oà lên.
Bà ta vừa khóc vừa nói: "Tôi cũng không cố ý, tôi bị Triệu Tinh Tinh lừa, là cô ta nói dối tôi, anh và thư ký Lâm có gian tình, còn cố ý đưa số phòng của thư ký Lâm cho tôi, tính tôi vốn nóng nảy, chịu không nổi bị người ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nên đã dẫn theo người xông vào đây.”
Ngu Tùng Thanh thở dài: "Giờ bà nói những thứ này làm gì, những điều này tôi sẽ điều tra, bà mau xin lỗi thư ký Lâm đi.”
Ngu phu nhân hít hít mũi, những sự kiêu ngạo và ương ngạnhban nãy giờ giống như bị dội một chậu nước lạnh, giờ bà ta giống như một quả cà tím bị đánh đến bầm dập.
“Xin lỗi, thư ký Lâm, đều tại tôi không tốt, cô muốn trách thì cứ trách tôi đi, hoặc là bây giờ cô lại đánh tôi hai cái cho hả giận cũng được.”
Cái tát kia của Lâm Duyệt cũng không lưu lại dấu vết gì trên mặt Ngu phu nhân, chỉ là bộ dáng nước mũi nước mắt của bà ta bây giờ quả thực trông cực kì chật vật.
Lâm Duyệt thở dài, nói: "Ngu phu nhân, tôi cũng đã đánh bà lại một cái, coi như huề nhau đi.”
Ngu phu nhân lau nước mắt: "Vậy cô có thể bảo Hà tổng đừng rút vốn được không, tuy rằng tôi có mâu thuẫn với Ngu Tùng Thanh, nhưng cũng biết ông ấy đã dốc hết sức vì hạng mục này, bây giờ hạng mục đã bắt đầu khởi công, cũng đã đầu tư vào đó rất nhiều nhân tài và nhân lực, rất nhiều người đều trông cậy vào hạng mục này để nuôi sống gia đình, vì thế, tôi nguyện ý nhường một bước, chỉ cần hạng mục có thể tiếp tục.”
Hà Nguyên cũng nhìn về phía Lâm Duyệt, tầm mắt vừa tiếp xúc, Lâm Duyệt biết bà ta đang nói là thật.
Lâm Duyệt cả kinh, vì một thư ký, có cần thiết phải làm như vậy không?
Cô vội vàng nặn ra một nụ cười giả tạo: Nói: "Ngu phu nhân thật biết nói đùa. Giám đốc Hà của chúng tôi không phải là một đứa trẻ lên mười làm việc theo cảm tính. Anh ấy là người đứng đầu Hằng Tinh, mỗi quyết định của anh ấy đều vì lợi ích to lớn vì Hằng Tinh của chúng tôi. Dòng tiền đầu tư vào hạng mục thành phố du lịch này không hề nhỏ. Chưa nói đến là đã bắt đầu khởi công, chỉ nói đến việc sau khi có kế hoạch xây dựng hạng mục này sẽ kéo theo không biết bao nhiêu là công ty địa phương có liên quan. Giám đốc Hà của chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định này, hi vọng Ngu phu nhân không nên hiểu lầm ý."
Nếu chuyện này bị tất cả mọi người biết, chỉ sợ Hà Nguyên sẽ bị những người trong hội đồng quản trị chỉ thẳng vào mũi mắng chửi. Vậy đến lúc đó cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên phải hy sinh.
Khóe miệng Hà Nguyên khẽ nhếch lên. Quả nhiên anh không nhìn lầm người.
Ngu Tùng Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Thư ký Lâm khoan dung độ lượng. Tôi nhất định sẽ tìm được người giở trò xấu sau lưng, đến lúc đó muốn chém muốn gϊếŧ tất nghe theo quyết định của hai người."
Hà Nguyên hua hua tay lên: "Ngu tổng cẩn thận lời nói."
Ngu Tùng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, giám đốc Hà, thư ký Lâm, vậy tôi xin cáo từ trước."
Hà Nguyên khẽ gật đầu, mấy người đó rón rén ra khỏi phòng. Chỉ là vừa ra khỏi phòng, bên trong liền truyền đến một tiếng bốp thật lớn.
Ngu Tùng Thanh lắc đầu, sợ là mấy người này sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ này của giám đốc Hà.
Thật ra để xảy ra chuyện này thì lỗi lớn nhất vẫn là của khách sạn Vân Tinh khách, bịđánh ở trên địa bàn của mình thì không ai có thể chịu nổi, càng đừng nói đến nhân viên khách sạn còn trực tiếp chơ người khác và, làm bị thương thư ký Lâm.
Lâm Duyệt bị hành động đập bàn đột ngột của Hà Nguyên làm cho hoảng sợ.
Đúng lúc này, tổng giám đốc bộ phận khách sạn cùng tổng giám đốc chạy tới, mà nhân viên đã giúp đỡ Ngu phu nhân vào phòng Lâm Duyệt đã đang đứng đó run lẩy bẩy.
Lâm Duyệt cũng không ngăn cản, nếu mặc kệ sẽ chỉ hại người hại mình.
“Các người…” Ánh mắt lạnh lẽo của Hà Nguyên dừng lại ở trên người anh ta, nghiến răng nói: “Tốt lắm.”
Tổng giám đốc: "Hà tổng, đều là do tôi thất trách, tôi cam đoan nhất định sẽ xử lý chuyện này đến nơi đến chốn.”
Hà Nguyên lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Đuổi toàn bộ nhân viên làm ở tiền sảnh đêm nay, bao gồm cả quản lý tiền sảnh, tạm dừng chức vụ tổng giám đốc của anh, đưa ra thông báo phê bình toàn bộ công ty, răn đe, tất cả công việc của khách sạn tạm thời do phó tổng giám đốc xử lý."
Quản lý tiền sảnh vừa nghe thấy thế thì đứng không vững, trực tiếp đối diện với ánh nhìn chết chóc của Hà Nguyên: "Tại sao, mặc dù là tôi có lỗi, nhưng cũng không đến mức bị đuổi chứ?”
Hà Nguyên cười lạnh: "Nhân viên lễ tân của Vân Tinh tối thiểu là tám người, nhân viên này vừa nghỉ hết phép đi làm, cũng không biết tôi ở đây, nhưng những người khác đều biết, nhưng lại không có ai nhắc nhở cô ấy, có thể giữa bọn họ có mâu thuẫn. Cô ấy chưa làm rõ mọi việc đã cho người gây rối đi vào phòng khách, nếu có xảy ra chuyện thì anh có bản lĩnhchịu mọi hậu quả sao? Không cần biết người ở trong phòng này là ai, anh cũng không có tư cách mở cửa, trừ trường hợp cảnh sát cầm lệnh khám xét yêu cầu anh phối hợp thì anh mới có thể mở cửa, rốt cuộc thì lá gan của bọn họ to cớ nào, biết rõ tôi ở chỗ này còn tùy ý diễn một màn này, đổ sạch sẽ những tội lỗi ghê tởm này lên người một người khác, một quản lý lễtân như anh chẳng lẽ chỉ có một lỗi thất trách thôi sao? Đúng thật là một kẻ ngu xuẩn.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt nghe Hà Nguyên mắng chửi người, nghĩ đến chuyện lần này đã bị chọc tức không hề nhẹ.
Người đi rồi, Hà Nguyên mệt mỏi xoa mi tâm.
Lâm Duyệt đặt túi chườm lạnh xuống, có chút lo lắng nhìn về phía Hà Nguyên: "Hạ tổng, anh không sao chứ?”
Hà Nguyên lắc đầu: “Không sao.”
Lâm Duyệt an ủi nói: "Tôi biết, so với hành vi của Ngu phu nhân, điều khiến anh tức giận hơn chíng là hành vi của nhân viên khách sạn chúng ta. Ngu phu nhân làm việc theo cảm xúc, nhân viên khách sạn có thể trấn an bà ấy trước, nhưng bọn họ đều ngại thân phận của Ngu phu nhân mà không dám cản lại. Cũng may Hà tổng biết rõ mọi chuyện, tôi tin tưởng Vân Tinh chúng ta dưới sự dẫn dắt của anh chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạn.”
Hà Nguyên nở nụ cười: "Đồ nịnh hót.”
Lâm Duyệt hừ một tiếng: "Hạ tổng, đây là lời nói thật lòng”.
Hà Nguyên chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lâm Duyệt vội vàng đáp lời chúc Hà Nguyên ngủ ngon rồi trở về phòng dành cho mình.
P/s: Mình quay lại lấp hố rồi đây mn ơi~