Ngồi bên trong xe ngựa, Tố Ngôn vén rèm nhìn xem phong cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng hít thật sâu, phi thường thích thú. Chợt thấy phía trước xe ngựa trong đội ngoài những chiếc xe được chạm vàng rực rỡ ra, còn có một chiếc xe ngựa màu bạc, quay đầu nghi hoặc hỏi Hoắc Hạm Yên đang nhắm mắt dưỡng thân:“Quận chúa, Ninh Viễn hầu gia không phải không đi cùng đường với chúng ta sao?”
“Hắn không phải không đi cùng đường chúng ta, mà là hắn không muốn đi cùng Cửu Vương gia.” Hoắc Hạm Yên nhắm mắt lại khẽ vươn vai, bên môi nở cười nhẹ.
Tố Ngôn không hiểu lắm, hai người đều là hồi kinh phục mệnh, đi cùng một đoạn đường này thì sao? Nhớ tới sáng nay đội ngũ xe ngựa chậm rãi rời khỏi hội quán, Cửu Vương gia cùng Ninh Viễn hầu gia đều phân trí hai bên xe ngựa, quận chúa mặt không đổi sắc đối Vương Thịnh Ý đại nhân nói, lần này hồi kinh làm phiền Vương đại nhân. Cửu Vương gia sắc mặt không thay đổi, sắc mặt Ninh Viễn hầu gia phát ra bộ dáng hứng thú.
“Cửu Vương gia chính là cánh tay đắc lực của đương kim hoàng thượng, thân phận tôn quý, Hoàng thượng lúc đăng cơ từng cho hắn cậy vào nửa phúc, nếu hắn đang đi nhất định phải theo sau mà đi.” Hoắc Hạm Yên thoải mái híp mắt, thầm than xe ngựa này chất lượng thật đúng là tốt,“Theo bản tính Tiết Thiếu Thần, sao lại đi sau cùng chứ.”
Tố Ngôn nhún nhún vai, bĩu môi, vén rèm lên nhìn bên ngoài, quay đầu đối nhà quận chúa nhíu mày nói:“Nhưng hắn vẫn là theo sau. Quận chúa, ngươi quả thực tính hủy bỏ hôn ước với Cửu Vương gia?” Nàng đương nhiên nhìn ra được trong lòng Ninh Viễn hầu có quận chúa, chuyện vị Lâm cô nương kia làm cho quận chúa khóc rất thương tâm, Cửu Vương gia cũng quá đáng, nếu Vương phi thấy không biết người đau lòng thế nào~~ Nhưng là do tiên hoàng tứ hôn sẽ không dễ giải trừ, sau khi hồi kinh sợ sẽ là phong ba mãnh liệt.
“Tất nhiên là thật” Hoắc Hạm Yên mở to mắt, khuôn mặt Tố Ngôn đỏ bừng, nhìn đỉnh xe ngựa khẽ gật đầu,“Trái tim thϊếp nguyện dành cho một người, nhưng là do đế vương quá đa tình. Lăng Giang Vũ tuy không phải đế vương, nhưng cũng là Vương gia, sau này kiều thϊếp mĩ tì có thể thiếu sao? ngói hồng tường xanh biếc nhưng tự do ở chốn nào?”
Đang nói xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Oan uổng -- Oan uổng quá --!” Một âm thanh khàn khàn bỗng nhiên vang lên ở trước đoàn xe, làm cho Hoắc Hạm Yên từ trên thảm ngồi dậy, Tố Ngôn ngồi bên cạnh, nhìn ra nơi thanh âm phát ra. Một vị lão phụ nhân mặc áo vải quỳ gối bên xe Lăng Giang Vũ, làn da vàng như nến, quần áo tả tơi, vẻ mặt phong sương. Trên người của bà lưu lại dấu vết xanh tím, tựa hồ bị người ta đánh rất nặng. Mà Vương Thịnh Ý vội vàng đi tới, Lăng Giang Vũ cùng Tiết Thiếu Thần xuống xe ngựa, thấy Tiết Thiếu Thần một thân áo tím ngoại bào mạ vàng, Hoắc Hạm Yên đem ánh mắt thu hồi.“Tố Ngôn, em đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vâng” Tố Ngôn gật đầu, mở cửa gỗ đi ra ngoài. Nhận thấy người nọ ở phía trước xoay người, lập tức đem bức màn buông xuống.
Mỗi khi thấy Tiết Thiếu Thần, trong mắt nàng hiện lên bóng dáng của kiếp trước, cố kìm lòng không tới gần, không thì chính mình không cầm long được. Sau một lúc lâu, Tố Ngôn mới trở về, quỳ gối trước mặt Hoắc Hạm Yên bẩm báo:“Phía trước có một lão phụ nhân mắt bị mù chặn đường kêu oan, hình như là con bị xử tử hình, sẽ chờ sau thu sẽ trảm. Nghe nói Vương đại nhân đi ngang qua Vũ Châu, liền chặn lại kêu oan.”
Hoắc Hạm Yên mặt mày nhíu lại, vị Vương đại nhân này nổi tiếng là ‘Thiết Diện Phán Quan’, không sợ cường quyền giúp dân lúc nguy nan, kiếp trước hắn không thèm quan tâm việc Ngụy quốc công nhờ vả hộ bộ, dám dùng cực hình với Tiết Thiếu Thần, nếu Ngụy quốc công phủ không có kim bài miễn tử, Tiết Thiếu Thần mang tội danh chậm trễ giúp đỡ thiên tai khẳng định khó thoát khỏi cái chết. Tuy rằng như thế, nhưng tận đáy lòng của Hoắc Hạm Yên vẫn thập phần tôn kính đối vị Vương đại nhân này, từ khi hắn nắm giữ hình bộ, hơn mười năm chưa từng nghe nói có án oan, không ngờ hôm nay lại có chuyện.
“Vương đại nhân thỉnh Cửu Vương gia cùng Ninh Viễn hầu gia hồi kinh trước, hắn hỏi rõ nguyên do sẽ theo sau.”
“Nghe nói có oan khuất?” Hoắc Hạm Yên có chút lo lắng hỏi.
Tố Ngôn nhíu mày, lắc đầu.“Lão phụ nhân lôi kéo Vương đại nhân mà khóc, nghe hình như, giống như nói một câu......” Cẩn thận suy nghĩ, mới nói:“Cái gì là hái hoa tặc.”
“Hái hoa tặc?” Hoắc Hạm Yên nhíu mi, đồng tử kinh ngạc khẽ nhếch.
“Quận chúa, cái gì là hái hoa tặc?” Tố Ngôn xem bộ dáng quận chúa, tựa hồ biết đây là người gì? Tựa như người cùng sở thích hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Hạm Yên ngơ ngẩn nửa ngày, không biết giải thích như thế nào, chình mình cười gượng:“Chính là thấy cô nương xinh đẹp liền cưỡng đoạt.”
“Tựa như Ninh Viễn hầu gia vậy?”
“......” Hoắc Hạm Yên vỗ trán, nhất thời dở khóc dở cười.
Hoắc vương phủ
Nam tử trung niên mặc áo xanh mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ chạy về hướng phòng trong, vừa chạy vừa kêu.“Nương nương, quận chúa đã trở lại.”
Phụ nhân mỹ lệ duyên dáng như hoa, có tia sáng lấp lánh xuất hiện trong mắt phượng, mặt nở nụ cười đột nhiên xoay người, vạt áo tím đỏ sậm, bên hông đeo đai lưng tơ vàng thêu hoa mẫu đơn nhẹ nhàng, bên ngoài khoác một thân gấm lam hồng. Đầu mang trâm phượng, ngọc lưu ly cài trên búi tóc, yêu kiều rực rỡ làm cho người ta không khỏi cảm thán cho phong thái mỹ nhân tuyệt thế vô song của Phượng thành năm xưa.
“Mẫu phi --” Hoắc Hạm Yên chạy vội vào, gương mặt vui vẻ của Hoắc vương phi bỗng trầm xuống, chậm rãi ngồi ở trên ghế đem ánh mắt chuyển về hướng khác.
“Còn biết trở về?”
Thấy bộ dáng tức giận mẫu phi, Hoắc Hạm Yên bước lên, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt bà, kéo kéo ống tay áo bà kêu:“Mẫu phi, người đừng sinh khí, Hạm Yên biết sai rồi.”
“Tiểu quận chúa nhà chúng ta cũng biết sai lầm rồi ư, sai ở đâu nhỉ?” Hoắc vương phi liếc mắt một cái, nghiêm túc hỏi.
Hoắc Hạm Yên gục đầu xuống, đưa tay vòng ra phía sau.“Không nên một mình đến Lý thành, làm cho mẫu phi lo lắng .” Ánh mắt thỉnh thoảng hướng lên trên, thấy cơn giận của mẫu phi vẫn còn chưa tan, liền bắt đầu làm nũng.“Mẫu phi ~~” Thanh âm nhanh chóng lan tận chân trời.
Nhìn nữ nhi mang bộ dáng tiểu hài tử, Hoắc vương phi nhất thời nói không được, tươi tỉnh cười trở lại, đứng dậy nuông chiều chỉ trán Hoắc Hạm Yên.“Con đó ~~ Thật sự là bị phụ vương của con làm hư mất rồi.” Hoắc Hạm Yên nhất thời cười đến ngây thơ.
“Phụ vương đâu?”
Hoắc vương phi cười khẽ nắm tay nàng ngồi xuống,“Hoàng thượng vừa phái ông ấy đi, nói là việc hoà đàm với Viên quốc.” Thương yêu vuốt tóc nàng, nhìn bộ dáng phong trần của nàng.“Đi rửa mặt chải đầu một chút, ta bảo nhà bếp chuẩn bị bánh phù dung và vịt Bát bảo cho con.”
“Dạ...... Còn có súp gà nữa ạ.”
“Được, được, không khác gì con mèo tham ăn.” Hoắc vương phi cười nói. Đợi Hoắc Hạm Yên lui ra sau, liền kêu quản gia tiến vào.“Lát nữa, âm thầm gọi nha đầu Tố Ngôn đến đây.”
Hoắc vương phủ tọa lạc tại phía Nam kinh thành, vương phủ gồm sáu viện. Ở trung ương là Thường Xuân lâu chính là chỗ Hoắc vương gia làm việc, ngoài Hoắc vương phi, những người khác không thể tiến vào. Thường Xuân lâu cùng Minh Huy đường ở giữa có một ao sen, sau xây rộng thêm một sân khấu kịch, khi còn nhỏ, Hoắc vương phi ngẫu nhiên hưng trí dạy Hoắc Hạm Yên nhảy cầu tụ nước, bởi vì thường té ngã bị thương, Hoắc vương gia liền sai người ở trên mặt trải một tầng thảm in hoa thật dày.
Mà Minh Muy đường chính là chủ viện, Hoắc vương phi cực yêu thích mẫu đơn, cho nên bên trong đó các loại mẫu đơn tranh nhau đoạt diễm, nở rộ đẹp không sao tả xiết. Phía đông Minh Huy đường chính là Noãn Phong uyển của đại ca Hoắc Hạm Yên: Hoắc Hạo Hiên, trong viện trồng rất nhiều trúc tím, vô số thế nhân và thi thư được họa được ẩn chứa ở trong đó, 4 năm trước Hoắc Hạo Hiên từ giã với Hoắc vương cùng Vương phi, nói muốn học người xưa đi du ngoạn, khi đó Hoắc Hạm Yên còn chưa đến tuổi cập kê. Phía tây Minh Huy đường đó là Đạp Tuyết Hiên chỗ ở Hoắc Hạm Yên, bên trong có nhiều ao hoa sen nhỏ, xung quanh trồng không ít phù dung. Còn lại hai viện cách đó khá xa, đều để không, để cho khách đến dùng.
Tẩy đi một thân bụi bặm, Hoắc Hạm Yên trên người mặc bộ áo lụa màu hồng, tóc búi dùng trâm cố định, cài phù dung ở búi tóc vuông góc buông xuống. Hai bím tóc buông xõa ở trước ngực, lộ hạt trân châu nhỏ, khi cười khẽ lộ vẻ tinh xảo.
Vào chính sảnh Minh Huy đường, liền thấy một bàn đồ ăn cho bữa tối, bên cạnh có vài nữ y, nàng liền vội vàng lo lắng đi đến bên Hoắc vương phi,“Mẫu phi, người bị bệnh?”
Hoắc vương phi kéo Hoắc Hạm Yên ngồi ở trên tháp, vẻ mặt nghiêm túc.“Mấy vị này là ta bảo quản gia trong cung mời đến đặc biệt chuẩn bệnh cho con.”
“Chuẩn bệnh? Con đâu có bệnh ạ ~~” Hoắc Hạm Yên mở to hai mắt, vô tội nhìn chằm chằm mẫu phi.
“Còn nói không có việc gì, con trúng độc bị thương, chẳng lẽ còn muốn gạt ta!” Nhìn bộ dáng lừa gạt của Hoắc Hạm Yên, sắc mặt của Hoắc vương phi nhất thời trầm xuống, thanh âm có chút tức giận.
Hoắc Hạm Yên chu môi, nhìn về phía Tố Ngôn vùi đầu không nói, nhỏ giọng nói:“Tố Ngôn này miệng rộng ha ~~”
“Quả thực hồ nháo! Phát sinh chuyện lớn như thế, lại cũng không báo tin về.” Hoắc vương phi nghe được Hạm Yên bị thương trúng độc, hồn phách thiếu chút nữa bị dọa bay mất, đôi mắt cũng nhất thời có chút đỏ lên,“Nếu con có chuyện gì, mẫu phi làm sao sống được.”
“Mẫu phi......” Hoắc Hạm Yên lập tức đứng dậy, ngồi xổm bên chân Hoắc vương phi.“Mẫu phi, con không phải không có việc gì sao?”
“Lúc trước là nhờ may mắn, Hoàng thượng ban thánh trì Kim Liên, nếu có lần sau ta làm sao chịu được.” Hoắc vương phi cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt.“Ngày khác ta bảo phụ vương dự con chuẩn bị hậu lễ đưa đến Ninh Viễn hầu phủ, tính tình con cũng nên sửa, đừng có thấy cái gì nguy hiểm đều góp mặt vào.”
“Lần sau con nhất định sẽ cẩn thận.” Hoắc Hạm Yên thận trọng hồi đáp.
Hoắc vương phi trực tiếp dùng ngón trỏ vỗ đầu Hoắc Hạm Yên, thở thật dài.“Thật không biết tính tình này giống ai?!”
“Ha ha...... Đương nhiên là cực kỳ giống bổn vương!” Ngoài cửa một đạo tiếng cười đầy hùng dũng truyền vào phòng, trong giọng nói lộ ra đắc ý cùng vui sướиɠ. Nam tử trung niên tướng mạo bình thường, đầu đội ngũ trảo kim long mang theo râu ria, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, trong lúc vui ông lộ ra vài phần khí khái giang hồ, trường bào đỏ sậm mang theo đai lưng dày rộng màu vàng cả người phi thường tráng kiện.
Hoắc Hạm Yên lập tức đứng dậy, hành lễ với người vừa tới cười nói:“Phụ vương.”
“Vừa mới bước vào sân đã nghe mẫu phi mắng con, thật sự là một khắc cũng không thể nhàn.” Hoắc vương cố ý ghét bỏ nhíu mày, trên gương mặt cũng là ẩn chứa nồng đậm ý cười.“Mau ngồi, nói cho phụ vương biết mấy ngày qua của con thế nào.”
“Ai da, Vương gia đây là chê thϊếp nói nhiều, thϊếp không nói cũng được.” Hoắc vương phi cười nói dỗi, ý bảo Hoắc Hạm Yên đi tới ngồi xuống, liếc mắt nhìn Hoắc vương một cái.
Hoắc Hạm Yên ngầm cười trộm, phụ vương cùng mẫu phi bên ngoài chính là đôi phu thê ân ân ái ái nhất Càn quốc, bên trong thì ngày qua ngày không ngừng cười nói vui vẻ. Mẫu thân từng nói đánh là thân mắng là yêu, đây là cùng phụ vương biểu hiện ân ái. Phụ vương năm đó ở trong giang hồ cùng tiên hoàng bái cùng môn phái, tình cảm sâu đậm. Sau này tiên hoàng gặp nguy nan xông thẳng vào cấm cung cứu giá, chấn động triều cương, được đặc phong làm Dị Tính vương. Hồi còn nhỏ nàng cùng ca ca tán gẫu, năm đó mẫu phi sao lại gả cho ông, ông ấp úng nói chỉ là bất đắc dĩ nên lỡ đưa chân vào vực sâu, ~~ mẫu phi nhìn trời bất đắc dĩ, nói một câu:‘Không biết năm đó là ai mặt dày mày dạn, đeo bám không buông?’ tuy rằng việc năm đó, ai đều giữ ý kiến nấy, nhưng 20 năm qua phụ thân không có ai ngoài mẫu phi, chưa từng nạp qua bất kì thϊếp thất nào, cũng không từng phân phòng mà chia sẻ thâm tình.
“Không! Phu nhân vẫn nên càm ràm tiếp đi, bằng không bổn vương thật đúng là không quen ~” Hoắc vương gia nói ra thật sự, cười với Hoắc Hạm Yên ở đối diện.
Hoắc vương phi xem bộ dáng hai người, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Bảo cho ma ma bưng nước trong đến rửa tay, liền cho các nàng lui ra. Đây là thói quen của Hoắc vương, nhiều năm như vậy tuy rằng ông đã sửa đổi rất nhiều ngôn ngữ cử chỉ, ngữ điệu. Vẫn như trước thói quen khi ăn cơm, đi ngủ không cho người ta hầu hạ, Hoắc vương phi bất đắc dĩ chỉ phải theo ý ông.
Một bữa tối muộn nhưng thập phần ấm áp, sau khi ăn xong Hoắc vương đi tới Thường Xuân lâu xử lý công vụ, Vương phi dẫn Hoắc Hạm Yên đi phòng đến ngủ. Lấy ra một hộp trang sức, đặt ở trên tay Hoắc Hạm Yên.“Lần trước tiến cung Thái hậu ban thưởng, Thái hậu nói thưởng riêng cho con, nói là lúc con lấy chồng sẽ cho con thêm. Nhưng gần đây thân mình khó chịu, sợ dính bệnh cho con, bảo người cầm đến Thiên Linh nhờ đại sư khai quang.”
“Thái hậu thân mình không khỏe?” Hoắc Hạm Yên trong lòng một trận không yên.
“Tâm bệnh thì phải cần tâm dược, mấy ngày nay thư giãn, thân thể đã đỡ nhiều rồi.” Hoắc vương phi sửa lại vạt áo của mình, bảo Hoắc Hạm Yên đem hòm đặt ở một bên, vỗ vỗ tay nàng,“Mới vừa rồi ta cho người thỉnh an, ngày mai con cùng ta cùng nhau tiến cung.”
“Vâng.” Thái hậu đối mình vẫn rất tốt, nếu lần này không bị thương lùi lại thời gian trở về, tất nhiên cũng muốn sớm tiến đến vấn an.
“Mới vừa rồi phụ vương con nói, tiểu tử Giang Vũ lập công lớn, Hoàng thượng ban thưởng cho hắn kim áo mãng bào, ban thưởng danh hiệu Hiền vương. Tuy rằng hắn hơi nghiêm túc một chút, nhưng tốt xấu gì, con cùng hắn lại là thanh mai trúc mã, gả đi qua tất nhiên sẽ càng hài lòng.” Hoắc vương phi nhất thời có cảm giác không nỡ khi có con gái sắp gả ra ngoài, , cho dù biết Lăng Giang Vũ bản tính ôn hòa thủ lễ, đối với nữ nhi của mình chắc chắn vô cùng tốt, nhưng vẫn lo lắng.
Hoắc Hạm Yên do dự một lát, mặt buồn bã nhìn mẫu phi, khẽ cắn môi thốt ra,“Mẫu phi, con không muốn gả cho Cửu Vương gia.”
“Con nói cái gì?” Hoắc vương phi tựa hồ nghe không rõ lời nói Hoắc Hạm Yên, có chút sửng sốt.
“Con...... muốn hủy bỏ hôn ước với Lăng Giang Vũ.” Kiếp này nàng đã không thể gả cho Tiết Thiếu Thần, nhưng nàng cũng tuyệt đối cũng không thể gả cho Lăng Giang Vũ.
Hoắc vương phi mở to hai mắt, run run quát lớn nói: “Làm càn!”