Chương 3: Triều đình đấu đá
Sau khi Tạ Tri phủ rời đi, những người còn lại cũng vội vàng thận trọng lui ra, ai cũng sợ lửa giận của hai vị đại thần lan đến mình, đến lúc đó, không nịnh bợ được mà ngược lại còn làm bản thân mất mạng trừ nữ tử vừa ngồi trên đùi Tiết Nghiêm, trước khi đi, đôi mắt của nàng ta không ngừng lưu luyến, ánh mắt câu dẫn làm cho ai nhìn thấy cũng không tự chủ mà run lên, cũng làm cho Hoắc Hạm Yên nắm chặt roi của mình lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tiết Nghiêm và Hoắc Hạm Yên, ngoài cửa thỉnh thoảng còn có tiếng cầu xin của ông lão hỏi con gái của mình ở đâu. Nửa ngày Tiết Nghiêm mới bỏ đi vẻ mặt tươi cười, vẻ mặt thành thật nhìn nàng nói “Lá gan càng lúc càng lớn, dám chạy từ Đế đô đến Lý thành một mình”.
“Luận về lá gan, ta so với Hầu gia còn kém hơn nhiều lắm.” Hoắc Hạm Yên cười lạnh đáp lại,“Không phát lương thực, tổn hại thánh ân, luận tội phải chém. Tiết Thiếu Thần, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Hoắc quận chúa, lời này của ngươi quá nghiêm trọng rồi.” Tiết Nghiêm bưng chén rượu lên híp mắt nhìn Hoắc Hạm Yên, sau đó ngửa đầu uống cạn chất lỏng trong chén, bộ dạng lười biếng tựa vào ghế gỗ lim. Mí mắt mơ màng, tay xoay nhẹ bình rượu không chút để ý nói “Không phải trì hoãn vài ngày thôi sao, có thể xảy ra vấn đề gì?”
“Tiết Thiếu Thần, ngươi cố ý đúng không, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Biểu tình của Hoắc Hạm Yên bây giờ chỉ có thể dùng từ nghiến răng nghiến lợi để hình dung, bỗng nhiên nhớ tới ông lão đi vào chung với mình để tìm nữ nhi. Lớn tiếng hỏi:“Cô nương ngươi bắt tới đâu rồi?”
“Cô nương?” Tiết Nghiêm nhìn Hoắc Hạm Yên cười nhạo một tiếng, ngón tay chuyển động đem rượu trong bình từ từ đổ ra mặt đất, hắn hít nhẹ một hơi như đang bị hương rượu hấp dẫn. Đảo mắt nhìn qua nàng, khẽ cười nói.“Lấy năng lực của bản hầu gia còn cần phải bắt nữ nhân sao?”
Giọng nói trầm thấp mang theo dụ hoặc kiều diễm. Trong lòng Hoắc Hạm Yên nhất thời ngổn ngang trăm mối, nhớ tới kiếp trước khi ở bên cạnh hắn ngày ngày đêm đêm, lại nhìn phu quân hiện tại không biết nên nói điều gì mới tốt, lặng im một lúc mới oán hận một câu.“Vô sỉ!”
“Bộ dạng của ta rất tuấn tú, không xứng với hai chữ này.” Tiết Nghiêm dường như rất thích trào phúng ý tứ của Hoắc Hạm Yên.
“Ngươi --” Trời ạ, tức chết người không đền mạng có phải không?!
“Hừ!” Nói thêm điều gì nữa thì cả mục đích mình đến đây lần này cũng quên luôn, đột nhiên nàng xoay người đi ra cửa lớn.
Tiết Nghiêm ở phía sau lập tức hỏi:“Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi tìm cô nương ngươi bắt về.”
Hoắc Hạm Yên để roi ở bên hông, ra ngoài cửa nhìn quanh. Theo cá tính của Tiết Nghiêm, nếu là hắn làm hắn sẽ không phủ nhận, chỉ sợ lần này là Tiết Quý Phú tự mình chủ trương. Nghĩ đến người hầu hạ Tiết Nghiêm từ nhỏ, yêu thứ gì Tiết Nghiêm yêu, ghét thứ gì Tiết Nghiêm ghét, cuối cùng thay Tiết Nghiêm trông coi Tiết phủ nhưng năm Tiết Nghiêm rời đi......
‘Hoắc quận chúa, ta van cầu ngài đi khuyên nhủ công tử đi, ngài nói một câu ngài ấy sẽ nghe lời ngay, chỉ cần ngài nói một câu, nô tài van ngài.’ đó là lúc Tiết Nghiêm vung tiền như rác vui đùa thối nát ở Nhạn Hồng Lâu
“Quận chúa, cả đời nô tài sẽ chăm sóc tiểu thư.” Đó là khi hắn không ngừng dập đầu trước linh đường của nàng.
Tuy rằng hắn không có năng lực gì lớn, nhưng thật ra luôn trung thành và tận tâm đối với Tiết gia và Tiết Nghiêm. Nhưng nếu lần này thật sự là do hắn làm thì phải nghiêm trị 1 lần, để hắn đừng nuông chiều Tiết Nghiêm thành bộ dạng bất hảo.
“Này! Ta đã nói là ta không có bắt!” Tiết Nghiêm không phục la lớn, mày mặt nhăn nhó khó chịu.
Hoắc Hạm Yên đang chìm trong kí ức bỗng phục hồi lại tinh thần, xoay người tiến lên vài bước, nhìn Tiết Nghiêm đang lên cơn tức, trong tròng mắt biểu lộ bất mãn và…. sợ hãi không dễ phát hiện. Tại sao lại sợ hãi? Phu quân...... Ta không phải không tin chàng, ta chỉ là...... Cái mũi đau xót, đôi mắt đỏ lên khi nước mắt chảy xuống nàng xoay người đi. Điều chỉnh tốt tâm trạng rồi tự giễu bản thân, thảm rồi, mỗi lần nhìn thấy chàng đều muốn khóc. Làm thế nào mới tốt đây?
“Ngươi......” Nhìn thấy nước mắt của Hoắc Hạm Yên, Tiết Nghiêm giật mình, nâng tay lên rồi lại nhụt chí buông xuống.“ Ta đi tìm cho ngươi.”
Hoắc Hạm Yên ngừng khóc, xoay người nhìn vẻ mặt thành thật của Tiết Nghiêm, mỉm cười gật đầu.
.........
Tại hậu viện của Tạ phủ.
Trong một gian phòng sáng sủa, một nữ nhân lẳng lặng nằm ngủ trên giường, bên cạnh giường có hai người đang nhìn nàng soi mói, một trong hai chính là Tiết Quý Phú của Tiết phủ.
“Người xem cô nương này thế nào? Dáng người này, khuôn mặt này, nhỏ nhắn lại xinh đẹp.” Một phụ nữ trung niên có ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chằm cô nương trên giường“Hắc hắc, ta vừa kiểm tra qua, vẫn là cô nương trong sáng nha ~~”
“Tốt lắm.” Tiết Quý Phú nhìn nhìn rồi vừa lòng cười “ Khuôn mặt như vậy có vài phần giống.” Lần này Hầu gia nhất định sẽ vừa lòng.
“Rất giống cái gì?” Ma ma nghi hoặc hỏi.
Quý Phú nhíu mày chắp tay sau lưng nói.“Nếu muốn giữ lấy cái mạng, tốt nhất nên biết ít một chút, lát nữa ta sẽ đưa tiền cho ngươi, nhớ kỹ, quản chặt cái miệng của mình.”
“Vâng, vâng...... !” Nghe thấy có tiền, con mắt toát ra ánh sáng tham lam.
Đúng lúc này, Tiết Nghiêm và Hoắc Hạm Yên mang theo ông lão vào tới cửa, Tiết Nghiêm mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Quý Phú.“Quý Phú, ngươi đang làm cái gì?”
Tiết Quý Phú nghe thấy tiếng Hầu gia lập tức chạy đến hành lễ.“Hầu gia.” Nhưng khi nhìn tới người bên cạnh Tiết Nghiêm, nhất thời trợn to mắt “Hoắc...... Hoắc quận chúa...... Nô tài Quý Phú tham kiến quận chúa.” Mà ma ma chưa bao giờ gặp qua nhân vật lớn, chân đã sớm mềm ra quỳ mọp xuống, ở đây đều là hoàng thân quốc thích a ~~~~
“Quý Phú, cô nương bị bắt về đâu?” Hoắc Hạm Yên sắc mặt bình thản hỏi. Nàng biết bản tính của Quý Phú không phải quá xấu, chỉ là trung thành đến mù quáng mà thôi.
“A?” Quý Phú nhất thời choáng váng, nàng làm sao biết mình tìm một cô nương mang về.
Tiết Nghiêm nhất thời quát:“A cái gì, người đâu? Mang ra đây.”
“Dạ...... Dạ.” Quý Phú vội vàng đứng lên, sau đó khó xử nói “Nhưng nàng còn đang bất tỉnh?”
“Cộp cộp...... cộp cộp!” Ông lão thương tích đầy mình ngẩn ra một lúc mới vọt vào, nâng nữ tử trên giường dậy lắc lắc, nhưng nàng không hề phản ứng, hẳn là đang mê mang. Hoắc Hạm Yên nhìn thấy bộ dáng của cô gái liền ngẩn người...... Là nàng?! Nhưng mà nếu là nàng, ông lão này làm sao có thể là cha nàng?
“Cám ơn ân cứu mạng của cô nương.” Ông lão không ngừng cảm tạ, vẻ mặt sầu bi xoa xoa nước mắt ở khóe mắt.“Chỉ là thanh danh của nữ nhi ta đều đã bị hủy, về sau phải làm sao bây giờ?”
Tiết Nghiêm nghe vậy, giận dữ nói: “Chẳng qua chỉ ngủ ở trong phủ một lát, có thể hủy thanh danh cái gì?”
“Quý Phú, ngươi làm sao mang được cô nương này vào đây?” Hoắc Hạm Yên vẫn bình tĩnh hỏi.
Tiết Quý Phú lập tức cung kính trả lời:“Là Vương bà mang đến .”
“Vương bà?” Ánh mắt Hoắc Hạm Yên nhìn về phía ma ma đang quỳ trên mặt đất run rẩy, cả người đặc mùi son phấn, rõ ràng là xuất thân từ địa phương nào .“ Vương bà ở đâu? Di Hồng viện hay là Thúy Hương lâu?” Vô luận là gì cũng không phải nơi tốt đẹp gì.
Ma ma xấu hổ ngẩng đầu nhìn Hoắc Hạm Yên rồi lập tức cúi thấp đầu, nửa ngày không thốt ra được lời nào.