Câu Chuyện Giáng Sinh Ở New York

Chương 11

Tuyết đã rơi suốt đêm và nhiệt độ giảm mạnh.

New York chìm trong sương giá. Lần đầu tiên, vỉa hè vắng tanh, các cửa hàng đóng cửa sớm hơn dự kiến, thậm chí các buổi biểu diễn ở sân khấu Broadway cũng bị hủy bỏ.

Tất cả mọi người đều đã được cảnh báo không đi du lịch trừ khi thực sự cần thiết.

Roxy ở nhà với Mia, cố gắng không nghĩ về số tiền cô ấy không kiếm được. Cô và Mia đã nướng bánh quy theo công thức của Eva và phủ bột mì lên bếp. Sau đó, họ làm những chiếc vòng cổ bằng giấy và cùng nhau đọc sách.

Họ đang xây một tòa tháp bằng gạch Lego được nửa chừng thì có ai đó gõ cửa.

Roxy trầm ngâm mở cửa ra, tưởng sẽ tìm thấy Matt hoặc Frankie, nhưng đứng đó lại là James!

Trái tim cô bay bổng, như là một con chim. Cô biết cô không nên có cảm giác như vậy, nhưng cô không thể ngăn lại được. Chỉ cần được nhìn thấy James là anh ấy đã biến một ngày bình thường của cô thành một điều gì đó đặc biệt.

Áo khoác của anh phủ đầy tuyết và anh ấy đang vác theo một cái hộp các tông dài trên vai.

Cô ấy cười khúc khích. "Nhìn anh này! Anh trông giống như một người tuyết khả ố."

"Đó là lời cảm ơn tôi nhận được vì đã mang cái vật nặng này đi nửa chặng đường Brooklyn trong trận bão tuyết ư."

"Anh thật nhỏ bé. Tôi đã nói điều đó trước đây. Hãy tập luyện nhiều hơn một chút để anh có nhiều cơ bắp hơn."

"Tôi đã có cơ bắp rồi. Cô nên nhìn kỹ hơn đấy."

Nếu cô ấy nhìn kỹ và chăm chú hơn thì cô ấy sẽ bốc cháy mất. "Vậy lúc này, bên trong hộp có gì vậy?"

James đưa tay lên mặt để gạt tuyết xuống. "Là những cái kệ. Cô hỏi tôi cuộc sống lúc nhỏ của tôi như thế nào..."

“Và anh có những cái kệ ư?” Roxy thắc mắc.

“Chúng tôi có một thư viện.”

Đôi mắt của Roxy mở to. "À... Ý anh là Thư viện công cộng của New York? Với những con sư tử đá lớn à?"

"Không có sư tử đâu." James đặt chiếc hộp xuống sàn. "Và chúng tôi không có diện tích rộng đến thế, nhưng chúng tôi có một căn phòng toàn là sách. Nếu cô định mua cho Mia mọi cuốn sách tôi từng đọc, thì cô sẽ cần nhiều không gian hơn đấy."

Tim Roxy đập thình thịch. “Anh đang làm và tạo một thư viện cho con tôi sao?”

Anh nhìn cô một lúc, như thể định nói điều gì khác, rồi lại đổi ý. "Đúng vậy." Giọng điệu anh ấy như thể đang cộc và buồn bã. "Tôi đang làm điều này vì Mia."

"Và anh muốn làm điều này hôm nay? Khi nhiệt độ xuống dưới 0 độ C và giống như sống trong Kỷ băng hà, chỉ có điều là không có voi ma mυ'ŧ?" Cô gặng hỏi.

"Đây đúng là ngày tôi đã chọn. Những ngày khác trong tuần chúng ta đều làm việc, và sau đó cô thậm chí còn làm hai công việc, vì vậy hôm nay có vẻ là một cơ hội tốt." Anh mở hộp ra. "Mia đâu? Tôi không muốn con bé bị thương ở đây giữa gỗ, đinh và khoan." Anh nói tiếp.

"Con bé đang ở trong phòng khách để xây toà tháp Lego. Tôi nghĩ, con bé có thể điều hành một công ty xây dựng khi lớn lên. Nếu anh vào đó, cô bé sẽ bắt anh làm việc. Con bé thực sự có tố chất của một bà chủ hách dịch."

“Tôi tự hỏi cô bé học những thứ đó từ đâu?” James trêu chọc.

Roxy đặt tay lên hông. "Anh đang ám chỉ điều gì hả?"

"À vâng. Bây giờ hãy cho tôi biết cô muốn đặt những chiếc kệ này ở đâu? Chúng ta tập trung... tập trung nào."

Cô không thể tập trung. Làm sao cô có thể tập trung khi anh xuất hiện trước cửa nhà cô vào ngày tồi tệ nhất trong năm để xây thư viện cho con gái cô?

Đầu óc Roxy đang thật hỗn loạn.