Chương 28: Ta để nàng được tự do
Cổ tay trắng noãn như ngọc chậm rãi đưa tới, vì thế Thích Tín đại sư cũng nhẹ nhàng thở dài. Nam Cung Duyên nhanh chóng cấp tốc truyền công lực vào người Nam Cung Ngạo, máu theo cổ tay nàng cũng đi theo truyền vào người hắn. Người xung quanh nhìn không rời mắt vào Nam Cung Ngạo, không ai để ý nàng cúi đầu, nước mắt ầng ậc nơi khóe mắt.
Nam Cung Duyên huy động thêm công lực, máu trên cổ tay nàng truyền đi cũng nhiều hơn, mái tóc nàng chậm rãi chuyển thành màu trắng, không bao lâu sau tóc trắng đã đầy đầu. Nàng chỉ im lặng nhìn chăm chú vào người đang chìm vào giấc ngủ kia, đột nhiên cảm thấy lạnh, rất lạnh.
"Linh nhi, mang tiểu thư đi nghỉ ngơi đi." Nam Cung phu nhân ngồi bên giường Nam Cung Ngạo, ngay cả ánh mắt cũng không di động một chút nào, nói với thị nữa phía sau.
Ly Nhi một lần nữa được đưa tới lê hoa biệt viện, nhưng lại cảm thấy rất lạnh, tại sao lại lạnh như thế? Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, Linh nhi đi châm ngọn nến, khi trở lại thấy người kia lấy tay che mặt, tóc nàng màu trắng, đồng tử màu lam, môi tím đậm, bộ dáng yêu dị đáng sợ.
Rõ ràng là nên lớn tiếng thét chói tai nhưng ánh mắt của nàng kia giống như biển sâu, làm cho người ta chỉ có sa vào chìm xuống, vĩnh viễn không muốn nổi lên.
Linh Nhi đón ánh mắt của nàng liếc đến, đồng tử màu lam lóe ra ánh sáng kinh hãi lòng người, nhưng lại đẹp đến mê ly.
Nàng tiến đến cắn cổ của Linh Nhi, chỉ có chất lỏng ấm áp kia chảy vào tay, đến khi chảy vào trong người, nàng mới cảm thấy bớt lạnh một chút. Nàng giữ chặt nha đầu, hút đến giọt máu cuối cùng, liếʍ liếʍ môi, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Nam Cung Ngạo khi trời chưa sáng liền chạy đến lê hoa biệt viện, nàng ngủ phi thường im lặng, trong lòng còn ôm cái thi thể lạnh như băng kia, tóc trắng đầy đầu tịch mịch như tuyết. Nhưng khi hơi đến gần, nàng lập tức mở mắt ra, cảnh giác đánh giá bốn phía, khi nhìn thấy Nam Cung Ngạo, ánh mắt toát ra chút lo lắng, nàng làm nũng đưa hai tay ra, Nam Cung Ngạo kéo nàng vào trong lòng, thân thể lạnh ngắt trong ngực, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nàng giống như tìm được nguồn ấm, liều mạng chen vào lòng Nam Cung Ngạo, thân thể hơi lạnh cũng chậm rãi ấm lên. Nam Cung Ngạo không ngủ, hắn quay đầu nhìn thi thể Linh Nhi vẻ mặt bình thản thỏa mãn dưới giường, trong lòng chợt dâng lên bất an lo lắng.
Từ đó về sau, mọi người đều nhận thấy được một sự chuyển biến. Hoa lê ở biệt viện không bao giờ nở nữa, cho dù là tháng sáu giữa hè, không khí trong biệt viện cũng không hề khô nóng.
Nàng bắt đầu không ăn cái gì, Nam Cung Ngạo ban đầu không để ý, sau lại bắt ép nàng ăn, nhưng toàn bộ lại bị nhổ ra. Trí nhớ của nàng càng ngày càng kém, hơn nữa, càng ngày càng không thể nhịn lại cơn đói khát, có đôi khi, nàng thậm chí còn động thủ với người bên cạnh Nam Cung Ngạo.
Vì thế chỉ có Nam Cung Ngạo trấn an, nàng mơới lấy lại được bình tĩnh một chút, dịu ngoan nhìn hắn mỉm cười, Nam Cung Ngạo cũng mỉm cười quay đi, càng mỉm cười, càng bi thương.
Mấy ngày đầu, hắn thường xuyên mang nàng ra ngoài phơi nắng, nhưng dần dần không có nhiều thời gian như vậy.
Mùa thu lại đến, bây giờ đã không còn ai dám đi vào biệt viện nữa rồi. Nam Cung Ngạo dùng xích sắt khóa cổ tay và chân nàng lại, nàng cúi đầu nhìn, im lặng trầm mặc, nước mắt nhẹ rơi trên xích sắt lạnh lẽo.
Từ đó về sau nàng trở lên ít nói, giống như một con chó nhỏ bị ép buộc, chỉ khi Nam Cung Ngạo mang nàng ra ngoài, ánh mắt mới lộ ra vài tia vui mừng.
Một mùa thu nữa, cứ như vậy lại đến.
Một đêm khuya nọ, Nam Cung Ngạo đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, trong mơ hắn thấy nàng đang khóc, nước mắt rơi xuống, như thế nào cũng không ngừng. Vì thế hắn rốt cục không ngủ được nữa, khoác áo đi đến biệt viện một mình.
Nàng ở trong phòng, lui vào một góc tường, cô đơn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Tư thế trầm mặc như vậy làm cho Nam Cung Ngạo cảm thấy có phần đau xót.
Nàng chuyển ánh mắt thấy hắn đến gần, hắn vuốt ve hai má như ngọc của nàng, Nam Cung Ngạo tháo xích sắt trên cổ tay của nàng xuống, nhẹ xoa xoa đầu nàng, nói:
"Ly Nhi, ta đã suy nghĩ thật lâu, bây giờ ta thả cho nàng được tự do." Hắn vỗ về mái tóc trắng của nàng, giọng nói ẩn chứa nghẹn ngào: "Quay về thế giới của nàng đi."