Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông

Chương 46

Khán giả ở trường đua ngựa đều thốt lên những tiếng cảm thán, đôi mắt của mấy chú bác ở trước TV cũng mở to, mọi người đều nín thở mà xem.

Mọi thứ giống như được tua chậm, "Nhẹ Nhàng Như Chim" gần như bay lên trời, sau khi nhảy lên một độ cao khó thì xoay lại, móng trước hạ xuống đất, sau đó tiếp tục lao về phía trước.

Phía sau, "Nhẹ Nhàng Như Chim" đã chạy song song với "Dũng Sĩ Vô Địch", vứt "Tên Nhóc Điên" lại phía sau.

Có một số ông bác thở dài tiếc nuối, cũng có bác thì hò hét: "Dũng Sĩ Vô Địch xông lên đi!"

Bác hói đầu ở hiện trường cũng đánh cược vào "Nhẹ Nhàng Như Chim", vốn dĩ mọi người không có hy vọng gì nhưng thấy mặt mấy người bên cạnh uể oải buồn chán thì cũng đột nhiên phấn chấn lên.

Mặt ông ta đỏ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm TV không chớp mắt, kích động gào thét: "Nhẹ Nhàng Như Chim của tôi, Nhẹ Nhàng Như Chim cố lên!"

Diệp Thiên Hủy cũng nín thở, nhìn chăm chú vào màn hình.

Đây cũng không phải vấn đề quan trọng gì, thậm chí còn không quan trọng bằng một cuộc gặp gỡ nhỏ trong kiếp trước của cô.

Nhưng hiện giờ đối với cô nó lại quan trọng, liên quan đến tiền của cô, đầu tư vào mấy trăm đô Hồng Kông, là một nửa tài sản của cô đó.

Cô phải thắng, nhất định phải thắng.

Một xu cũng có thể đánh bại anh hùng, hiện giờ đối với vị tướng quân phụ quốc oai phong lẫm liệt năm xưa à nói thì thắng thua của một con ngựa cũng liên quan đến việc ăn ở đi lại của cô.

Mấy giây cuối cùng dài đến kỳ lạ, trái tim như thể ngừng đập.

Cô trơ mắt nhìn thấy "Nhẹ Nhàng Như Chim" và "Dũng Sĩ Vô Địch" tay trong tay cùng tiến lên, những bước chạy như điên của chúng biến thành chuyển động chậm trong mắt cô.

Ngay vào giây phút cuối cùng, cuối cùng "Nhẹ Nhàng Như Chim" kia đột nhiên duỗi người về phía trước.

Cùng với đó là tiếng hò hét đầy bất ngờ của mọi người.

Không chỉ người xem trực tiếp trong TV mà cả các ông chú ngồi trước TV cũng đều sững sờ.

Sau đó, mọi người phản ứng lại: "Nhẹ Nhàng Như Chim là con ngựa dẫn đầu? Nhẹ Nhàng Như Chim đứng thứ nhất?"

Ông bác hói đầu ngây ra nhìn cảnh này, sau đó bật nhảy cao ba thước, hét lên: "Tôi thắng, thắng rồi! Tôi thắng rồi, Nhẹ Nhàng Như Chim của tôi!"

Ông ta hét lớn đến mức gân xanh ở huyệt thái dương như nổ tung, giọng nói vang trời.

Mấy ông bác lúc trước phê bình giáo dục Diệp Thiên Hủy đều trợn tròn mắt: "Vậy mà con ngựa Nhẹ Nhàng Như Chim này lại về đích đầu tiên?"

Mấy chú bác đều suýt nữa bật khóc, ảo não chán nản vỗ đùi: "Chọn sai rồi, sai rồi!"

Cũng có người ủ rũ: "Tức chết tôi mất!"

Diệp Thiên Hủy nhìn thấy cảnh này thì cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Cô cược tám con, trận đầu thắng, chỉ còn lại bốn con nữa thôi, hiện giờ lại thắng trận thứ hai, nên chỉ còn lại hai con nữa.

Hai con ngựa này đều phụ thuộc vào trận cuối cùng.

Nếu trận cuối cùng có một trong hai con ngựa cô cược mà thắng thì cô sẽ được toàn bộ giải thưởng, xem xét tỉ lệ cược hôm nay thì sẽ gấp mấy chục lần.

Cho dù lỡ như xui xẻo không cược đúng con đứng thứ nhất thì cũng nhận được giải khuyến khích nếu một trong hai con ngựa kia được vào top hai.

Mà với trận đấu tiếp theo, thật ra cô vẫn khá chắc chắn.

Hiện giờ cô sẽ không xem nữa, dù sao cũng không mất tiền nên cô đi lên lầu trước.

Cô vẫn phải tiếp tục nghiên cứu vụ cá cược tiếp theo.

Lần này thật sự khá vội vàng, cô phải nghiên cứu kỹ quy tắc, tranh thủ để lần sau cược lớn và chắc chắn hơn.

Đương nhiên nếu có thời gian có thể liên lạc với Cố Thời Chương, xem có thể tìm được người giúp việc không, không thể cứ trông cậy vào việc cá cược đua ngược được, nếu không thì một ngày nào đó cô không may và mất tiền thì sẽ đói bụng mất.

Cô đứng dậy, một ông bác khác đột nhiên nhớ ra, mọi người đồng thanh nói: "Em gái thắng rồi, cô cũng chọn "Nhẹ Nhàng Như Chim"!"

Ông bác kia vừa nói thì những người khác đều nhìn qua, mọi người vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.

Trong đó có một ông chú còn hỏi: "Em gái có lời khuyên nào cho tôi không?"

Diệp Thiên Hủy lắc đầu: "Tôi không có, cứ chọn bừa thôi."

Nói xong thì cô tạm biệt mọi người, mau chóng chạy lên tầng trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

...

Trận đua cuối cùng dường như đã được sắp xếp hơi muộn, thi đấu vào lúc mặt trời lặn, Diệp Thiên Hủy ở trong phòng xem tạp chí, nghiên cứu sách đua ngựa, cũng nghiên cứu tình hình của các chú ngựa này.

Đua ngựa cũng giống như đánh giặc, phải nghiên cứu cả thiên thời địa lợi nhân hòa, còn cả tính xác suất, hoán vị, tổ hợp nữa, may mắn rằng thời đại này cô đã đi học, hồi cấp ba cũng từng học những thứ này, mặc dù không quá giỏi nhưng vẫn có thể vận dụng một số khái niệm vào việc tính toán.

Mùa đua ngựa kế tiếp còn có thể có không ít cơ hội, nếu cô thắng được khoản tiền đầu tiên, kiếm được một ít tiền, vậy thì sau này phải cố gắng nhiều hơn, từng bước từng bước để tăng gấp đôi, tranh thủ thông qua mùa giải này để kiếm một khoản tiền.

Sau đó thì tìm một công việc làm yên ổn, hoặc là tranh thủ đi học hay đọc sách gì đó ở chỗ này… Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô có thể kiếm được một khoản tiền để mình có thể đi học