Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông

Chương 41

Diệp Thiên Hủy lên lầu trở về phòng, trước tiên đặt hai món điểm tâm lên bàn, mở ra nhìn xem, trong hộp của Diệp Văn Nhân có một ít điểm tâm thông thường nhưng hộp của Cố Thời Chương thì thật sự rất đầy đủ, thậm chí còn có xíu mại và bánh bao kim sa.

Thật ra Diệp Thiên Hủy đi một chuyến như vậy đã đói bụng sắp xỉu luôn rồi, cô lấy bánh bao kim sa ra cắn hai miếng, bên trong có nhân thịt lớn trứng muối màu vàng, có chút tươi ngọt, ăn rất ngon.

Diệp Thiên Hủy nhịn không được mà một hơi ăn liền ba cái, sau đó mới thử qua các món điểm tâm khác.

Cô ăn một lần như thế cũng gần no rồi, tiếp theo cô uống chút nước, bữa cơm này coi như đối phó xong.

Cô bỏ hết đồ ăn vặt còn lại vào hộp đựng đồ ăn, nghĩ may mà lúc này thời tiết không quá nóng, chắc ngày mốt cũng sẽ không bị hư, như vậy cô có thể tiết kiệm được tiền ăn hai ngày rồi.

Sau khi ăn xong, cô mang theo khăn tắm và quần áo để thay đi tắm rửa, chỉ là lúc này người xếp hàng hơi bị nhiều. Aiz, nguyên cả một hàng dài luôn.

Trong khi xếp hàng, mọi người không tránh khỏi trao đổi vài câu, người dân ở đây phần lớn đều là người nghèo, trong đó có rất nhiều người đến từ đại lục, tự nhiên có cảm giác đồng cảm với nhau, bàn tán về việc làm thế nào để kiếm ăn.

Diệp Thiên Hủy cũng nghe được, có hai cô gái trẻ dường như đang muốn kinh doanh vốn tự có.

Cô ngước mắt nhìn sang thì thấy một cô gái với đường nét khá thanh tú, có lẽ là một cô gái rất hiền lành ở đại lục nhưng sau khi đến đây, cô ấy buộc phải suy nghĩ “thoáng” hơn bởi vì áp lực cuộc sống.

Cuối cùng cũng đến lượt Diệp Thiên Hủy, cô đi vào thành thạo tắm rửa, sau đó thay quần áo rồi đi ra.

Khi cô đi ra ngoài hành lang, tình cờ nhìn thấy một anh chàng mặc quần ống loe đi ngang qua, hành lang chật hẹp nên Diệp Thiên Hủy phải nghiêng người, không ngờ Quần Ống Loe kia lại nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Diệp Thiên Hủy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cài hết nguyên dàn cúc. Có điều cô vừa mới tắm xong nên mái tóc buông xõa phía trước cổ hơi ướt, cổ áo sơ mi cứ như vậy mà dính chặt vào chiếc cổ gầy trắng nõn của cô, và trong mắt người khác nó… Gợi cảm biết bao nhiêu.

Quần Ống Loe sáp lại gần, nói bóng nói gió: “Em gái à, anh cho cưng một tấm thẻ nhé! Cho cưng một con cá đỏ!”

Diệp Thiên Hủy nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn hắn, phản ứng một lát, cô mới hiểu được hắn cho rằng cô là gái “lầu xanh”, trả giá cô 100 đô la Hồng Kông/ đêm.

Cô khẽ cau mày, cảm thấy có chút bối rối.

Kiếp trước chưa từng có người dám làm như vậy với cô, ai dám chứ?

Không ai dám cả!

Kiếp này khi cô còn ở đại lục, thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là bảo thủ, không ai dám làm vậy với cô cả.

Đến khi tới Hồng Kông, phía trước thì có Lý Tam, phía sau thì có cái thứ gì ở đâu chui ra không biết lại lượn lờ trước mặt cô, muốn ngủ cô?

Cô có chút không hiểu mà hỏi: “Anh nói cho tôi 100 đô la? Là để tôi ngủ với anh à?”

Quần Ống Loe gật đầu: "Đúng đúng, cưng đừng có chê nha, tính rẻ một chút đi, trước lạ sau quen mà!”

Diệp Thiên Hủy giơ tay lên, lạnh lùng nhìn hắn, ra hiệu hắn lại gần: "Anh lại gần đây.""

Quần Ống Loe cho rằng Diệp Thiên Hủy bằng lòng nên đi tới.

Ai biết được, lúc này hắn chỉ cảm thấy trước mắt có một tia sáng lóe lên.

Hắn thậm chí còn không nhìn rõ động tác của Diệp Thiên Hủy, đã bị Diệp Thiên Hủy đạp thẳng lên người rồi.

Diệp Thiên Hủy nhấc chân, dùng mũi giày vải giẫm lên lưng người đàn ông, trên mặt không có biểu tình gì.

Quần Ống Loe đau đến la oai oái: Cô, cô buông ra!”

Diệp Thiên Hủy lạnh lùng nói: "Nhóc con, mi đái một bãi ra rồi tự mình soi thử, nhìn xem bản thân nặng bao nhiêu kilôgam hả! Chó cỏ nông thôn mà tưởng mình là béc zê thành phố, dám chạy đến đây bẹo hình bẹo dạng trước mặt chị à? Mẹ mi dạy dỗ mi kiểu gì thế?”

Nói xong, cô dùng lực ở chân, Quần Ống Loe đau đến nhe răng trợn mắt hét toáng lên.

Bọn họ gây ồn ào quá lớn, thu hút rất nhiều người đến xem, ai cũng sốc cmn ngang khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Phải biết rằng Diệp Thiên Hủy là một “cô bé yếu đuối”, dường như không có bạn đồng hành, trong lòng mọi người đều hiểu rõ “loại” như cô nhất định không sống sót được lâu dài, không biết khi nào thì sẽ rơi vào trong tay ai đó, nói không chừng cuối cùng cũng theo chân vài cô gái trong tòa nhà này làm nghề mua da bán thịt.

Mọi người thấy được rất nhiều trường hợp như vậy rồi, tập mãi thành quen.

Nhưng ai biết được cô gái này lại có công phu thế kia!!!

Ai có thể ngờ rằng một cô gái trông nhỏ nhắn lại có khả năng chiến đấu như vậy!