Diệp Thiên Hủy không thích người "Mẹ" kia.
Cô là người có ký ức kiếp trước, nữ tướng quân ngày xưa chinh chiến sa trường vượt qua mọi trở ngại, đương nhiên sẽ không bởi vì “mẹ” không thương không yêu bất công đối với cô mà nảy sinh ra tính cách xấu xa.
Nhưng Diệp Thiên Hủy hiểu rõ, nếu như cô không có ký ức của kiếp trước, nếu như cô chỉ là một đứa trẻ bình thường, cô chắc chắn đã lớn lên trong sự u ám rồi.
Chính vì vậy, khi nghe thấy giọng nói của Diệp Văn Nhân, cô không thích, cảm thấy “Quả nhiên là con gái ruột của người phụ nữ đó”, ngay cả sâu trong xương cốt cô cũng cảm thấy bài xích và phản cảm.
Mà loại này cự tuyệt cùng chán ghét cũng không liên quan tới Diệp Văn Nhân là ai, đơn giản là cô không thích mà thôi, giống như có người không thích màu xanh, có người không thích màu đỏ.
Lúc này, Diệp Văn Nhân lại nói: "Đúng rồi, vừa rồi không phải tôi cho các cô một ít quà vặt sao? A Vân, cô lấy đưa cho cô gái phương Bắc này đi, trông cô ấy đáng thương quá."
Người thanh niên mặc áo xanh bên cạnh lắc đầu, nhưng lại nói với Cố Chí Sàm: "Nhìn xem, Văn Nhân luôn là người tính tình tốt, là người tốt bụng nhất."
Cố Chí Sàm nghe vậy liền cau mày, nói với Diệp Văn Nhân: "Không cần phải làm như vậy đối với loại gái (phương) Bắc này."
Diệp Văn Nhân dịu dàng cười nói: "Mấy ngày trước em có xem tin tức, bọn họ thật sự rất tội nghiệp, chúng ta coi như một ngày làm một việc thiện đi.”
Người giúp việc tên A Vân bên cạnh đi tới, lấy một món điểm tâm mang theo bên người đưa cho Diệp Thiên Hủy.
Diệp Thiên Hủy cũng tiếp nhận, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Mấy người kia cười cười nói nói đi vào chuồng ngựa, Diệp Thiên Hủy nghe xong liền biết, người thanh niên vừa rồi tên là Văn Kính, vì nó bắt nguồn từ chữ "Văn" nên cô đoán chắc chắn là thành viên của nhà họ Diệp, mà anh ta tên là Văn Kính, có lẽ là anh em họ cùng thế hệ với Diệp Văn Nhân.
Thấy họ đã đi hơi xa, cô trốn sang một bên.
Diệp Văn Nhân và những người khác đương nhiên không biết lai lịch của cô, cô miễn cưỡng có thể lấy lệ vài tiếng. Nhưng nếu nhân viên hàng thật giá thật của Câu lạc bộ đua ngựa đến hỏi cô, chắc chắn cô sẽ “lòi đuôi” ngay.
Cô nhớ đến Cố Thời Chương, băn khoăn không biết có nên đợi anh quay lại hay không.
Anh đến phòng VIP lấy điểm tâm đến giờ vẫn chưa quay lại, nếu bây giờ cô bỏ chạy như vậy chẳng phải sẽ khiến anh lãng phí một chuyến sao? Với cả, cô làm như thế giống như đã phá vỡ niềm tin của anh, song nếu anh không quay lại mà cô thì cứ đứng chờ mãi ở chỗ này, lỡ như bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa cô cũng không muốn gặp lại đám người Diệp Văn Nhân, bọn họ đều không có ai tốt cả.
Về phần Cố Chí Sàm, anh ta rất đẹp trai nhưng tính tình lại cực kỳ tệ - Nếu là lúc trước, cô thậm chí còn lười liếc anh ta một cái ấy chứ.
Diệp Thiên Hủy hơi do dự, sau đó nhìn xuống hộp điểm tâm mà Diệp Văn Nhân cho cô, trông có vẻ rất đắt tiền, còn khá nặng tay, đủ cho cô ăn đến ngày mai, cũng giúp cô tiết kiệm được chi phí ăn uống 1-2 ngày.
Cô chưa bao giờ để ý việc “không ăn đồ bố thí”, dù sao thì cô cũng đang giả ngu, thế nên cô mặc kệ bọn họ có ý sỉ nhục cô hay không, cô vẫn cứ nhận. Mắc gì lại không ăn chứ, cốt khí có thay cơm được không, có no bụng được không?
Đang lúc cô chuẩn bị rời đi với túi điểm tâm trên tay.
Ai ngờ vừa bước vào chuồng ngựa, cô đã nghe thấy một giọng nói: “Sao cô không đợi tôi?”
Diệp Thiên Hủy quay lại, nhìn thấy Cố Thời Chương.
Trên tay anh đang cầm một hộp đồ ăn, được đóng gói khá đẹp mắt.
Cô nói: "Vừa rồi tôi đang đợi anh, đợi rất lâu mà anh vẫn chưa trở về, ngược lại còn có một đám người tiến tới chất vấn tôi, thậm chí còn cười nhạo tôi! Tôi thấy hơi sợ, lỡ như bị bọn họ bắt được thì toi, cho nên mới muốn nhanh chạy đi.”
Cố Thời Chương nghe cô nói như vậy liền cau mày, hỏi: “Cười cô? Ai cười cô?”
Diệp Thiên Hủy: "Không có việc gì, tôi gặp phải mấy quả trứng phân lừa thôi."
Cố Thời Chương: "Trứng phân lừa? "
Diệp Thiên Hủy chớp mắt: "Trứng phân lừa bề ngoài bóng loáng* đó!"
(*Trứng phân lừa bề ngoài bóng loáng: Tục ngữ, diễn tả những tình trạng bề ngoài nhìn sáng bóng nhưng bên trong thiếu chất hoặc kém chất lượng.Câu này thường dùng để chỉ trích những người hay sự việc chỉ chú trọng đến vẻ bề ngoài mà bỏ qua những phẩm chất, năng lực bên trong.)