Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông

Chương 35

Cố Thời Chương cười nói: "Vinh quang ngày xưa hiện giờ lại trở thành gánh nặng, trước tiên cứ tham gia cuộc thi lần này đã, xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp.”

Cái gọi là “xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp” chính là nếu Long Quang thể hiện không tốt, điểm giảm xuống, vậy thì không cần phải chấp cân nữa rồi.

Tất nhiên, khi không cần phải chấp cân thì danh tiếng cũng giảm sút và giá trị cũng giảm theo.

Chuyện này là một quá trình điều chỉnh động thái, bạn muốn đội vương miện thì phải chịu đựng sức nặng của nó, càng sợ hãi càng phải chịu đựng, đây là sự thật.

Diệp Thiên Hủy hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ, xem ra cuộc tranh tài này có rất nhiều chiêu trò.

Không phải bạn chỉ cần biết nhìn ngựa là có thể giành chiến thắng, mà bạn còn cần phải hiểu kỹ luật chơi, cộng thêm dựa vào một số kỹ xảo, nếu không… Bạn sẽ chỉ mất tiền oan nếu cứ đâm đầu vào.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Cố Thời Chương nói với Diệp Thiên Hủy một số quy tắc tiềm ẩn khác, ví dụ như "chấp cân" không chỉ liên quan đến điểm số của cuộc đua ngựa trước đó mà còn tính đến nhiều điều kiện khác, bao gồm cả hoàn cảnh của người nài ngựa.

Anh giải thích cặn kẽ với cô: "Ví dụ như các nài ngựa tập sự được đào tạo tại địa phương của chúng tôi ở Hồng Kông cũng có thể có cơ hội giảm bớt gánh nặng, nếu họ đang trong thời gian thực tập. "

Diệp Thiên Hủy: "Vậy anh có thể ghép đôi Long Quang với một nài ngựa tập sự, không cần phải gánh nặng như vậy nữa. "

Cố Thời Chương: "Đúng vậy, nhưng còn phải xem có cần thiết hay không nữa."

Diệp Thiên Hủy: "Nếu vì để giảm trọng lượng mà đặc biệt sử dụng một nài ngựa tập sự, vậy chính là lòi ra cái dốt rồi.”

Nói thẳng ra là, đối với một con ngựa từng giành được danh hiệu lớn ở châu Âu như Long Quang, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất, làm mất đi sự kiêu hãnh của nó.

Trong lúc hai người nói chuyện còn gặp được một số nhân viên khác, nhìn thấy những nhân viên khác, Diệp Thiên Hủy tự nhiên có chút chột dạ, muốn trốn đi.

Dáng vẻ Cố Thời Chương ngược lại vô cùng quang minh chính đại, một số nhân viên nhìn thấy anh còn khẽ gật đầu chào hỏi với Cố Thời Chương, trông khá cung kính.

Khi đến một khu vực vắng vẻ không người, Diệp Thiên Hủy tò mò: "Anh ở đây cũng không tệ ha?”

Dưới ánh mặt trời, Cố Thời Chương hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lát, sau đó cười nói: "Vẫn ổn, thành tích của tôi ở lễ hội cưỡi ngựa Nam Phi khá tốt, có lẽ là bởi vì điều này.”

Diệp Thiên Hủy: "Vậy anh rất nổi tiếng rồi."

Cố Thời Chương: "Cũng không hẳn, tôi chỉ là nài ngựa, là một công nhân đứng sau hậu trường. Những người thực sự nổi tiếng là những tay đua ngựa trên đường đua. Đó là những người kiếm được số tiền lớn trước mặt người khác.”

Diệp Thiên Hủy nghĩ nghĩ nói: "Ví dụ như Kha Chí Minh? Anh ta là một tay đua ngựa nổi tiếng phải không?”

Cố Thời Chương: "Đúng vậy, Kha Chí Minh này có thể coi là một huyền thoại. Anh ta là thế hệ nài ngựa địa phương đầu tiên ở Hồng Kông, đã phá vỡ sự độc quyền của các nài ngựa nước ngoài ở Hồng Kông, được xem như là người mở ra một kỷ nguyên đua ngựa mới ở Hồng Kông."

Diệp Thiên Hủy gật đầu, nghĩ thầm sau này sẽ quay lại tìm hiểu thêm về Kha Chí Minh sau, bây giờ cô gần như đã tìm hiểu kha khá về trường đua ngựa này , đến lúc cô nên nhanh chóng “thoát đi” rồi.

Về phần Cố Thời Chương này, cô mặc kệ anh là tốt hay xấu, chạy trước đã rồi tính sau. Anh đừng hòng muốn gài bẫy cô.

Ai biết vào lúc này, Cố Thời Chương đột nhiên nói: "Ở trong phòng khách này có thể ăn điểm tâm đấy, cô muốn ăn không?"

Diệp Thiên Hủy nghe vậy, trong lòng khẽ động: "Điểm tâm á, ngon không?”

Cố Thời Chương: "Tất nhiên là ngon rồi. Điểm tâm trong nhà ăn chúng tôi ưu tiên cho khu VIP bên ngoài mà, nhưng sẽ có dư ra một chút. Những phần thừa này sẽ được đặt trong phòng nhân viên. Nếu ở ngoài thì phải trả rất nhiều tiền mới có thể ăn đó, có điều chúng tôi ở đây thì được ăn miễn phí.”

Ăn miễn phí?

Diệp Thiên Hủy thật sự có chút động lòng, song cô vẫn giả vờ thành thật: “Hay là thôi đi, như vậy không tiện lắm đâu! Tôi vẫn là nên đi trước thì tốt hơn.”

Cố Thời Chương: "Nếu cô không muốn ăn thì thôi vậy, đi nào, tôi đưa cô ra ngoài nhé?”

Diệp Thiên Hủy: “Vâng.”