Diệp Thiên Hủy nhìn thấy bên cạnh có một ông lão xách giỏ rau đi tới, liền tiến lên hỏi thăm, đối phương chỉ tay nói muốn thuê nhà thì đến chỗ bà Vương, vừa lúc trong nhà bà Vương có dư phòng do khách thuê vừa mới chuyển đi.
Diệp Thiên Hủy nghe vậy vội vàng dựa theo ông lão chỉ dẫn đi đến một nơi, chỉ thấy ở đó có người đang nấu ăn, lại ngửi được một mùi thơm ngọt ngào vô cùng nồng, khiến Diệp Thiên Hủy chảy nước miếng.
Cô đi qua bên đó, lên tiếng chào hỏi với bên trong: “Cho hỏi có ai không ạ?”
Khả năng học ngôn ngữ của Diệp Thiên Hủy khá tốt, mấy ngày nay cô chăm chú lắng nghe người dân ở đây nói chuyện, cũng đã biết một số cách diễn đạt thông thường. Bây giờ cô nói câu này, mặc dù không đủ chính cống song vẫn ra hình ra dáng.
Cô chào hỏi như vậy, bên kia có một bà lão bước ra. Bà lão mặc một bộ sườn xám Trung Quốc, cắt tóc ngắn, trên tay còn cầm một cái xẻng xào rau.
Bà lão nhìn thấy Diệp Thiên Hủy: "Có chuyện gì không cô gái?”
Diệp Thiên Hủy đề cập đến cô muốn thuê một căn phòng, còn cố ý nhấn mạnh: “Hy vọng giá càng rẻ càng tốt.”
Sau đó bà lão nói mình đúng lúc có một căn phòng trống, nếu Diệp Thiên Hủy muốn thì có thể đi xem thử. Diệp Thiên Hủy đương nhiên là có hứng thú rồi, mặc dù cô có thể ngủ ngoài đường một đêm nhưng dù sao vẫn hy vọng có được một nơi nghỉ ngơi trong thời gian sớm nhất.
Vì vậy cô lập tức hỏi giá cả, một căn phòng chỉ cần 150 đô la Hồng Kông, Diệp Thiên Hủy cẩn thận hỏi, bao gồm nước, điện và thuế, giá này đương nhiên khá ổn.
Lúc này bà lão đang nấu ăn, Diệp Thiên Hủy nhìn thấy bà lão đang nấu cánh gà mật ong, sắc hương vị đều đủ cả.
Cô thu ánh mắt lại để không cho con sâu trong bụng lại rục rịch, kế tiếp đi theo bà lão về chỗ phòng thuê.
Mặt tiền tòa nhà không được sạch sẽ, rác trong thùng rác gần như tràn ra ngoài, bên ngoài hành lang là những dãy hộp thư rỉ sét, những hộp thư được xếp dày đặc, điều này cũng cho thấy nơi đây có cư dân đông đúc.
Cô theo bà lão đi lên hành lang hẹp và đến tầng sáu. Mỗi nhà ở đây đều có một cánh cửa nhỏ, hành lang trước cửa rải rác những bếp lò và dụng cụ nhà bếp của mỗi nhà, lúc này có người đang nấu ăn, nồi niêu xoong chảo kêu leng keng.
Dọc đường khi bà lão dẫn Diệp Thiên Hủy đến đó, thỉnh thoảng sẽ có người nói “Uầy, cô gái đâu ra thế?”, bà lão thuận miệng trả lời “Gái (miền) Bắc mới đến”.
Diệp Thiên Hủy đi ở phía sau, cẩn thận thưởng thức ý nghĩa của “Gái Bắc”.
Cô nghĩ, thực ra cô không cần phải bắt chước giọng điệu hay lời nói của họ, cô tưởng mình che giấu rất tốt, nhưng thực ra người khác chỉ nhìn một cái là có thể nhìn thấu “hồng trần” rồi.
Một số người ở thành phố này nhìn những người như cô với ánh mắt hơi khinh thường, trong khi số khác lại dùng thân mình nằm trước mấy chiếc xe tải lớn để mua một tia hy vọng cho những người dân nghèo sắp bị trục xuất.
Cách các cá nhân nhìn cô như thế nào, cô không quan tâm.
Mặc kệ thế nào, đây là thành phố đã tạo điều kiện cho cô, cấp cho cô một danh tính hợp pháp và cho cô một tia hy vọng kiếm được nhiều tiền.
Diệp Thiên Hủy đi theo bà lão vào phòng dành cho khách, kỳ thực đây không được tính là “phòng”, chỉ là một nơi để ngủ mà thôi.
Trước cửa nhìn thấy là một chiếc giường tầng, dưới giường là lưới ngăn kéo đựng đồ, bên trái là một thanh Kim Sơn, bên phải là thùng Ngũ Quỹ, trên tường có mấy vách ngăn đựng đồ. Những đồ vật này đã lấp đầy toàn bộ căn phòng, khiến căn phòng gần như không còn chỗ để đứng.
Diệp Thiên Hủy hỏi giá thuê có thể rẻ hơn được không, bà lão quan sát cô một phen rồi hỏi: “"Cô làm việc ở đâu?"
Diệp Thiên Hủy nghe đại khái hiểu được bà lão đang hỏi cô làm việc ở đâu, anh lập tức nói rằng cô vừa mới đến nhận giấy chứng nhận cư trú, hiện giờ vẫn chưa có việc làm, còn đang “tìm việc”.
Bà lão có chút thông cảm nói: “Vậy tôi cho cô thoải mái một chút, cô đưa trước cho tôi một ít ‘nước cũ’, chờ khi nào cô được ‘cấp lương(thóc thuế)’ rồi thì trả bù sau.”
Cấp lương(thóc thuế) chắc là tiền lương, nhưng còn ‘nước cũ’ là gì?
Diệp Thiên Hủy bối rối: "Nước cũ ạ?"
Bà lão xua tay: "Cá áo đỏ đó!"
Diệp Thiên Hủy: ⊙﹏⊙?
Bà lão chỉ có thể nói: "Nghĩa là 100 đô đó!"
Diệp Thiên Hủy suy đoán, cuối cùng cũng hiểu ra, một miếng nước cũ, một con cá áo đỏ, một trăm con muỗi, đó là 100 đô.
Vì 100 đô la Hồng Kông có màu đỏ nên được gọi là cá áo đỏ.