Bắt nạt?
Nghe được lời nói hồn nhiên của Diệp Thiên Hủy, Lý Tam chỉ cảm thấy buồn cười, em gái đại lục này không những xinh đẹp mà còn ngây thơ trong sáng nữa!
Bây giờ hai người đã đạt được thỏa thuận, Diệp Thiên Hủy đưa cho Lý Tam 150 đô và viết giấy nợ, trên đó cũng có quy định lãi suất, Diệp Thiên Hủy xem xét lãi suất, là 20%/ năm.
Cô hỏi Lý Tam: “Lãi suất 20%/ năm sao?”
Lý Tam gật đầu: "Ừ."
Diệp Thiên Hủy: "Anh chắc chắn chứ?"
Lý Tam: "Tất cả đều ở mức giá này, tôi không lấy của cô nhiều hơn đâu.”
Diệp Thiên Hủy mỉm cười nhìn Lý Tam: "Tôi chỉ sợ anh nghĩ nó quá thấp, nhưng nếu anh thấy nó tốt thì không sao, cứ 20% đi."
Lý Tam: "..."
Em gái đại lục này e là đần độn rồi.
Tuy nhiên, Lý Tam không nói thêm gì nữa mà lập tức dẫn Diệp Thiên Hủy đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến một tiệm sửa xe đầy dầu mỡ. Hắn hút một điếu thuốc và nói chuyện với đối phương bằng tiếng Quảng Đông, khẩu âm rất nặng, Diệp Thiên Hủy có lắng nghe song không hiểu nhiều cho lắm.
Những người đó tò mò nhìn Diệp Thiên Hủy.
Diệp Thiên Hủy cảm thấy ánh mắt của họ cũng dinh dính sền sệt, ngán ngấm như dầu nhớt khắp gara này vậy.
Rất nhanh, Lý Tam liền đưa Diệp Thiên Hủy ngồi vào một chiếc xe van cũ, khéo léo bẻ lái: "Đưa cô vào khu vực thành phố."
Diệp Thiên Hủy trước đây chỉ đi xe buýt, hiện tại nhìn thấy chiếc này thì vô cùng tò mò, dựa vào cửa sổ quan sát. Xe van chạy thẳng vào nơi náo nhiệt, Diệp Thiên Hủy nhìn không chớp mắt.
Các tòa nhà cao tầng ở thành phố Hồng Kông tấp nập người qua lại liên tục, trên đường phố khắp nơi đều có những biển hiệu lớn, chói mắt, không chỉ vậy, những chiếc xe buýt còn dán đầy những quảng cáo đầy màu sắc như Lee Kum Kee*, sữa mạch nha ovaltine, v.v. Còn có những người sửa ô tô và bán đồ điện tử, họ đều sử dụng chữ Hán phồn thể.
*Lee Kum Kee: là một thương hiệu nước xốt có tiếng Trung Quốc.
Cô nhìn đến nỗi đôi mắt cũng không đủ dùng, thầm nghĩ, đây quả thực là nơi phồn hoa của thế gian, cho dù là ở thời đại của cô hay đại lục ngày nay cũng không thể sánh bằng.
Đến nơi rực rỡ này rồi, thể hiện tài năng, lập nghiệp, tận hưởng cuộc sống vui vẻ, ăn uống ngon miệng mới không uổng công cô sống lại một đời này.
Lý Tam nhìn thấy cô mở to mắt, dáng vẻ hệt như chưa từng va chạm xã hội, thì càng buồn cười hơn.
Ai biết lúc này, Diệp Thiên Hủy đột nhiên tò mò hỏi: "Đó là cái gì? Những người đó đang làm gì?"
Lý Tam thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là trên đường thôi.”
Tuy nhiên, hắn vẫn vô thức nhìn sang, thoạt nhìn cũng bị sốc ngang.
Chỉ thấy phía dưới cầu đằng kia là một đám đông, có gia đình họ hàng theo sau, tóc bạc phơ, bộ dạng nhếch nhác, có người trên mặt còn đầy sơn và bùn.
Nhìn cách ăn mặc của họ, rõ ràng là một nhóm người đại lục!
Những người này chỉ đi bộ trên đường phố, giống như châu chấu đi ngang qua, thậm chí họ còn không hề tỏ ra sợ hãi trước cảnh sát.
Lý Tam sửng sốt: "Cái này, cái này…"
Cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
Diệp Thiên Hủy lập tức hiểu được.
Bởi vì tin đồn về Elizabeth nên rất nhiều người đại lục đã tin vào điều đó, nghe nói có hàng vạn người đổ xô đến Hồng Kông. Đương nhiên những người này đã chết rất nhiều, chẳng qua số lượng quá nhiều nên vẫn có nhiều người đổ xô đến Hồng Kông.
Cô đột nhiên cảm thấy không ổn.
Con đường tắt trên đời này hay còn gọi là hầm rỗng, đều là cho một số ít người chui qua, nếu có quá nhiều người mà mỗi người đều có phần, thì con đường tắt này sẽ bị giẫm nát.
E rằng “Chính sách phản kháng” này sẽ thất bại.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy một số cảnh sát Hồng Kông tới ngăn cản những người đó, con đường phía trước lộn xộn, tắc nghẽn không thể đi lại được.
Lý Tam nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, đành phải đổi hướng đi tới một quán ăn sáng: "Trước hết đợi một lát đã."
Diệp Thiên Hủy tự nhiên không có gì để nói, chỉ có thể gật đầu.
Lý Tam đưa Diệp Thiên Hủy ra khỏi xe và tìm một khách sạn ở bên ngoài, họ xem TV trong khách sạn đang phát tin tức, cũng tình cờ chính là vụ việc này.