Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất

Chương 19

Tô Bạch Tình ngồi một bên nhìn, không lên tiếng.

Chóp mũi Lữ Nguyệt chua xót, mấy giây sau chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa bỏ hết bóng vào rổ, Trạm Thiến Tuyết lại tiếp tục đá đổ, cười: "Nếu thích nhờ người khác giúp như vậy thì hôm nay dọn dẹp thêm mấy lần đi, nào, tiếp tục nhặt đi."

Tay Lữ Nguyệt cầm giỏ bóng run rẩy, cắn môi không phản ứng, Trạm Thiến Tuyết: "Ý gì đây? Không nghe thấy tôi nói gì à?"

Cô ta vừa định động thủ, một cánh tay khác đã kéo Lữ Nguyệt ra sau lưng...

"Đây là trường học, các cậu tính làm cái gì vậy?"

Tang Lê xuất hiện, bảo vệ trước mặt Lữ Nguyệt.

Hiện trường "vui vẻ" đột ngột dừng lại.

Khi mấy người họ thấy cô, sắc mặt của họ lập tức chuyển sang vẻ lạnh lùng.

Ý cười của Trạm Thiến Tuyết hơn thu lại: "Bạn học mới, tôi phát hiện cậu rất thích lo chuyện bao đồng nhỉ?"

Vừa rồi Tang Lê từ nhà vệ sinh đi ra tìm Lữ Nguyệt, không nghĩ tới ngoài ý muốn bắt gặp cảnh này, sao cô có thể ngồi yên ngó lơ.

Lữ Nguyệt hoảng loạn vụиɠ ŧяộʍ nắm lấy tay cô, ra hiệu cô đừng nói nữa, Tang Lê mím môi, không muốn kích thêm mâu thuẫn, dùng ngữ khí chậm lại thay Lữ Nguyệt giải thích: "Vừa nãy tôi thấy Lữ Nguyệt dọn dẹp một mình khó khăn quá nên mới giúp cậu ấy, không phải cậu ấy không muốn dọn, các cậu không cần phải như thế này."

Kha Phỉ ở bên cạnh cười khúc khích: "Liên quan gì tới cậu à?"

"Không liên quan tới tôi, nhưng chúng ta là bạn cùng lớp, các cậu làm loạn lên ở phòng dụng cụ như thế này, hẳn ở đây phải có camera chứ nhỉ?"

Tang Lê lạnh nhạt nhìn về phía cô ta.

Sắc mặt Kha Phỉ đen lại, bỗng nhiên không biết nói gì.

Lúc này, giáo viên giữ dụng cụ đi tới liền nhìn thấy bọn họ: "Các em làm gì đấy?! Nhanh dọn dẹp bóng trên sàn đi!"

Mấy người họ không gây chuyện được nữa, Trạm Thiến Tuyết lạnh lùng nhìn Tang Lê: "Thích giúp đỡ người khác đúng không?"

Vốn dĩ bọn họ đã rất tức giận chuyện ở tiệm trà sữa rồi, ai ngờ Tang Lê lại tự dâng đến cửa.

Trạm Thiến Tuyết cong môi: "Được, vậy cậu giúp cậu ta tiếp đi."

Mấy người họ rời khỏi phòng dụng cụ.

"Cậu không sao chứ?" Tang Lê quay đầu quan tâm hỏi Lữ Nguyệt.

Lữ Nguyệt lắc đầu, áy náy nghẹn ngào: "Tang Lê, cậu không cần nói giúp tớ đâu, bọn họ gây chuyện với cậu thì làm sao đây..."

"Quan trọng là bọn họ thật quá đáng, làm gì có kiểu bắt nạt cậu như thế."

Mặc dù Tang Lê không muốn giao thiệp gì với bọn Trạm Thiến Tuyết nhưng tình huống vừa rồi cô không thể trơ mắt làm ngơ được.

Chuông tan học vang lên, Tang Lê nói: "Chúng ta dọn dẹp chỗ này trước đã."

"Được..."

Năm phút sau, hai người từ phòng dụng cụ quay lại sân thể dục, cả lớp đều đã giải tán.

Tang Lê thấy Dụ Niệm Niệm chưa đi liền gọi cô ấy một tiếng, đối phương thấy cô liền chạy lại: "Lê Lê, cậu đi đâu thế? Tớ còn tưởng cậu về lớp trước rồi chứ."

"Tớ vừa đi dọn dẹp dụng cụ với Lữ Nguyệt."

Thấy vậy, Lữ Nguyệt rời đi trước, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê đi bộ về lớp, Dụ Niệm Niệm kinh ngạc: "Hôm nay có phải cậu dọn dụng cụ đâu?"

"Tớ thấy Lữ Nguyệt dọn một mình nên tới giúp."

Dụ Niệm Niệm do dự hỏi: "Cậu thân với Lữ Nguyệt lắm à?"

"Cũng tạm, sao thế?"

Dụ Niệm Niệm nhẹ giọng nói nhỏ: "Lớp chúng ta có nhiều đứa con gái ghét Lữ Nguyệt lắm, cậu phải cẩn thận một chút."

"Là bọn Trạm Thiến Tuyết hả?"

"Sao cậu biết?" Dụ Niệm Niệm kinh ngạc.

Quả nhiên...

Nhưng cô đã chọc vào họ rồi.

Tang Lê kể chuyện vừa rồi cho Dụ Niệm Niệm: "Rốt cuộc Trạm Thiến Tuyết kia là người như thế nào vậy?"

Dụ Niệm Niệm quét mắt nhìn quanh, nhỏ giọng phổ cập cho Tang Lê, hóa ra gia đình Trạm Thiến Tuyết có mở một công xưởng, ỷ vào việc trong nhà có chút tiền liền ở trường học tùy ý làm bậy, còn giao du với mấy thiếu niên ăn chơi lêu lổng nữa.

Đám bạn cô ta thường xuyên bắt nạt người khác, Lữ Nguyệt là một trong số những người bị bắt nạt, bọn họ thường bảo cô ấy trực nhật, mua cơm, chép bài... giống y như sai bảo bảo mẫu vậy.

Dụ Niệm Niệm: "Lữ Nguyệt vừa tự ti, lại vừa thu mình, cậu ấy lúc nào cũng ngồi một mình ở phía sau lớp hết, cộng thêm thành tích không tốt, chủ nhiệm cũng không thích cậu ấy, thật đáng thương mà."

Nghe vậy, sau khi nghĩ đến mấy cảnh tượng đó, Tang Lê cảm thấy càng thêm chua xót.

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt không thân thiết, có lần thuận miệng nói giúp cô ấy một câu liền bị mấy người Trạm Thiến Tuyết làm khó dễ, khoảng thời gian đó, Trạm Thiến Tuyết nhìn cô ấy không thuận mắt, cô ấy ở trong lớp cũng bị tẩy chay một khoảng thời gian ngắn.

Cho nên đại đa số mọi người đều e ngại, chỉ có thể hùa theo cô lập Lữ Nguyệt.

Dụ Niệm Niệm không ngờ nhìn Tang Lê có vẻ hướng nội ít nói lại dám đối đầu với Trạm Thiến Tuyết, thế nên không khỏi lo lắng: "Cũng không biết hôm nay cậu làm vậy với bọn họ, bọn họ có trả đũa cậu không nữa..."

Tang Lê nhẹ giọng: "Không sao đâu."

Mặc dù cô không muốn giao du với bọn họ nhưng cô không sợ.

"Dù sao thì từ nay về sau chúng ta cứ tránh xa bọn họ ra, càng xa càng tốt, lớp mười hai rồi đừng phí thời gian vào đám người đó nữa." Dụ Niệm Niệm nói.

"Ừm."