Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất

Chương 16

Bác Trương bên cạnh nghe thấy đã sớm đoán được: "Là tổng giám đốc Quảng à?"

Quảng Dã không lên tiếng, bác Trương cố an ủi anh: "Tiểu Dã, thật ra tổng giám đốc Quảng vẫn rất quan tâm cháu, trong lòng ông ấy vẫn luôn mong nhớ cháu nhất đấy."

Quảng Dã hướng ánh mắt về nơi xa, đôi mắt tối tăm của anh vì màn đêm mà dần chuyển lạnh.

"Đó là phần đền bù mà ông ta phải chịu."

Ông ta có đền cả đời cũng không đền nổi.

Bác Trương sợ làm anh không vui, cũng không nói thêm, đúng lúc này, điện thoại của Quảng Dã lại rung lên lần nữa, là tin nhắn của Tống Thịnh Lan.

[Sao rồi, con đưa đồ cho Lê Lê chưa?]

Quảng Dã: [Đồ đưa cho cậu ta còn đặc biệt để con đi lấy ư?]

Tống Thịnh Lan: [Con đưa cũng có vấn đề gì đâu chứ (nhe răng).]

Quảng Dã làm sao lại không biết mục đích của bà ấy là muốn anh làm quen với Tang Lê chứ, anh thô lỗ đánh mấy chữ: [Phiền lắm, không có lần sau đâu đó.]

Tống Thịnh Lan: [...]

Rất nhanh, bà ấy gửi một tin nhắn thoại khác, Quảng Dã ấn vào: "Lê Lê chưa quen với cuộc sống trường học ở đây, con chăm sóc con bé nhiều vào, đừng có bắt nạt con bé đấy."

Quảng Dã lười trả lời lại, bác Trương nghe thấy thì hỏi: "Tiểu Dã, cô bé Tang Lê là bạn cùng lớp của cháu à?"

Quảng Dã lười biếng "ừm" một tiếng, bác Trương cười: "Cô bé Tang Lê này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, thật sự khiến người ta yêu thích."

Trong đầu Quảng Dã hiện lên khuôn mặt của cô gái, anh vứt ra sau đầu, lười biếng đứng dậy: "Đi thôi ạ, chúng ta luyện thêm vài vòng."

-

Buổi tối, Tang Lê nhận được gói quà do Tống Thịnh Lan gửi tới, là mấy hộp sô cô la, đồ ngọt, và một con gấu bông, vô cùng mang vẻ thiếu nữ.

Tang Lê được yêu thương vừa mừng vừa lo, nghĩ đến mẹ mình trước đây cũng đã từng gửi quà như vậy cho mình, trái tim trở nên vô cùng ấm áp.

Chín giờ hơn, đoán chừng Tống Thịnh Lan không bận lắm, cô liền gọi điện cảm ơn, Tống Thịnh Lan vừa về khách sạn, bà ấy nói công việc của bà ấy sắp hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì cuối tháng bà ấy sẽ về, Tang Lê biết được liền vô cùng mong chờ.

Cô còn không nhận ra Tống Thịnh Lan đã đi công tác gần nửa tháng, quả nhiên khi bận rộn, thời gian trôi đi rất nhanh.

Hai ngày cuối tuần tiếp theo cũng như thế.

Không đυ.ng mặt Quảng Dã nữa, Tang Lê giống như thường ngày, hoặc là làm bài tập hoặc là luyện múa, về cơ bản đều là một thân một mình.

Sáng thứ hai, Tang Lê ngồi xe đến trường.

Tang Lê nói với bác Trương: "Bác Trương, kể từ giờ cháu có thể tự đi một mình, tuần trước cháu có bắt xe buýt thấy cũng tiện lắm ạ."

Cô tự đi bắt xe buýt, dọc đường đọc thuộc từ vựng thơ cổ, không khác gì việc ngồi xe và xuống xe buýt ở nhà, cũng không phiền hà đến người khác.

Bác Trương thấy cô nhất quyết thế liền nói: "Vậy cháu thử trước một khoảng thời gian xem, nếu như bình thường cần đưa đón gì thì lúc nào cũng có thể gọi cho bác."

"Vâng ạ."

Sau khi đến trường, Tang Lê đi vào lớp, trong lớp chỉ có lẻ tẻ vài người.

Cô ngồi xuống đọc sách, đáy mắt thấy có người tới gần quét nhà, vẫn là cô gái mập mạp đó.

Đối phương mặc đồng phục cũ kỹ, trên đầu đeo kẹp hình quả anh đào, nhìn thấy Tang Lê, ánh mắt cô gái hơi sáng, dường như không có vẻ lo lắng khi trước.

Tuần trước Tang Lê biết được tên cô ấy là Lữ Nguyệt, cô đứng lên, hơi ngạc nhiên: "Hôm nay vẫn là cậu quét rác sao?"

Ánh mắt Lữ Nguyệt đảo xuống: "Ừm."

Tang Lê nhìn qua góc trực nhật trên bảng đen, thế nhưng không hề có tên Lữ Nguyệt ở đó, cô hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi: "Đưa chổi cho tớ đi, để tớ quét cho."

Sau khi dọn dẹp xong, Tang Lê thuận tay đưa mấy viên kẹo mận xanh mình đem đi cho Lữ Nguyệt: "Cho cậu này."

Mặc dù không hiểu rõ Lữ Nguyệt, nhưng nhìn dáng vẻ hướng nội của đối phương, cô lại thấy đồng cảm, vì vậy mà muốn đối tốt với cô ấy hơn một chút.

Lữ Nguyệt ngơ ngác nhận lấy: "Cảm ơn..."

Sau khi đối phương rời đi, Tang Lê tiếp tục đọc sách, một lúc sau, một hộp bánh quy được đặt trên bàn, cô ngẩng đầu lên thì thấy Lữ Nguyệt với đôi má ửng đỏ: "Tớ vừa mua bánh quy, chia cho cậu ăn chung này."

Lữ Nguyệt thấy cô không phản ứng lại liền nhanh chóng bổ sung: "Hộp này còn mới, tớ còn chưa mở ra đâu."

Tang Lê nhận lấy, lúm đồng tiền hiện lên khi cô cười nhẹ: "Cảm ơn nhé."

Tình bạn giữa con gái chỉ đơn giản cần kẹo ngọt hay bánh quy là được rồi.

Khóe môi Lữ Nguyệt khẽ cong lên, quay người rời đi, Tang Lê mở hộp bánh ra ăn một miếng, đáy lòng vẫn còn khó hiểu.

Rõ ràng hôm nay không phải Lữ Nguyệt quét dọn, là cô ấy giúp người khác, hay là...

Tang Lê nghĩ không thông, vậy nên cô gấp sách lại rồi đứng dậy, định đi pha một ly nước đường đỏ, hôm qua bà dì tới khiến cô có chút không thoải mái.

Cô cầm ly nước bước ra khỏi lớp, phía trước truyền đến một tràng tiếng cười: "Bạch Tình, biệt thự nhà cậu to thật đó, cuối tuần qua nhà cậu chơi vui lắm luôn..."