Tiên linh hoảng sợ.
[Cậu, cậu cẩn thận một chút nha, cắt lớn như vậy làm gì? Bây giờ cậu mới chỉ bốn tuổi thôi!]
“Cậu có cảm nhận được không?”
Lâm Duyên không trả lời, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm bùa bình an trong tay.
Sau một lúc, giọng nói kia mới vang lên lần nữa.
[Có cảm nhận được một chút manh mối, khi nào chúng ta xuất phát?]
“Bây giờ đi luôn!”
Lâm Duyên kích động xoay người bò dậy từ trên mặt đất, chỉ là chân cậu ngắn nên có chút không quen, lung lay xuýt nữa té ngã.
Vốn trong lều không có nhiều đồ, rất nhanh sau đó, Lâm Duyên đã thu thập đồ dùng bỏ vào một chiếc cặp sách cũ nát, sau đó bỏ thêm ảnh chụp của ông vào rồi đeo lên.
Lần này, cậu nhất định phải tìm được bọn họ, ít nhất cũng hỏi rõ ràng vì sao lại không cần cậu.
Vừa ra khỏi cửa, tiên linh lại nói.
[Năng lượng của tôi không đủ, một đoạn thời gian sau không thể xuất hiện được nữa, tặng cậu một cái vương miện đáng yêu, đội lên đi.]
“Vương miện?”
Lâm Duyên khó hiểu.
[Đúng rồi, có thứ này, chỉ cần người trưởng thành nhìn thấy cậu đều sẽ kích phát lòng từ sâu bên trong họ đối với cậu…]
“Tôi không cần…”
Tuy rằng cơ thể Lâm Duyên còn chưa đến năm tuổi, nhưng nội tâm cậu vẫn không muốn bị coi thành con nít.
Giọng nói kia nóng nảy.
[Không được, bây giờ tôi không còn năng lượng, không thể xuất hiện, nếu cậu gặp phiền toái gì, tôi cũng không thể giúp được!]
Lâm Duyên nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nhận lấy.
“Vậy cũng được…”
Đợi một lát cũng không thấy vương miện xuất hiện, Lâm Duyên tò mò hỏi.
“Vương miện đâu?”
Tiên linh đắc ý nói.
[Bé ngốc, đã sớm đội cho cậu, cậu không nhìn thấy mình đáng yêu như thế nào đâu!]
Lâm Duyên: … Nói chuyện với cậu nhiều, không sớm thì muộn đều sẽ biến thành bé ngốc thật!
…
Lâm Duyên nhận đồ xong thì xuất phát theo chỉ thị của thiên linh.
Nhưng tiên linh đang cân nhắc có nên nói cho cậu, tác dụng phụ duy nhất của vương miện đó là khiến Lâm Duyên rơi nước mắt mất khống chế, chỉ cần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút sẽ khóc không ngừng.
Nhưng bây giờ cậu là con nít, khóc cũng rất bình thường nhỉ? …Hơn nữa có tác dụng của vương miện thì người ta nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cậu càng đáng yêu hơn!
Nghĩ như vậy, nó yên tâm ngủ say.
…
Thiên linh nói không sai, trong lòng Lâm Duyên như có người chỉ đường vậy, nói cho cậu nên đi hướng nào mới có thể gặp được người thân của mình.
Chẳng qua từ khi ra khỏi nơi Lâm Duyên ở, thiên linh không nói chuyện nữa, đại khái là một thời gian nữa nó mới xuất hiện.
Nhưng mà cho dù Lâm Duyên biết đường, một đứa bé bốn tuổi cũng không đi xa được. Trong chốc lát, cả người cậu đầy mồ hôi, đôi mắt to ướt đẫm mờ mịt nhìn quanh, cậu bé xinh đẹp đeo cặp sách cũ đứng thở hổn hển ở bên cạnh đường lớn.
Có vương miện kích phát lòng tốt, rất nhiều người tiến lên hỏi có phải cậu bị lạc đường không, có mấy dì còn đưa đồ ăn cho cậu…
Lâm Duyên không thể cầm hết được, cậu bỏ vào cặp sách cậu bé bọt biển đã cũ của mình, đây là do ông tìm được ở thùng rác, rửa sạch đi giống như có thêm mùi hương của ánh mặt trời vậy.
Cho đến khi một chiếc xe dừng trước mặt Lâm Duyên, đại thúc mở miệng nói.
“Bạn nhỏ, cháu muốn đi đâu vậy?”
Mắt Lâm Duyên sáng ngời.
“Chú ơi, chú có thể mang cháu đi tìm ba không? Cháu không biết nơi đó là đâu, nhưng cháu nhớ đường…”