Dạ Giới là một trong những quán bar nổi tiếng ở Thiên Tân, đặc biệt là đối với giới thượng lưu. Tuy nói là dành cho giới thượng lưu, nhưng thực tế một số người thuộc tầng lớp trung lưu cũng có thể đến đây, chỉ là bọn họ ngoài việc ngồi ở quầy bar uống rượu nghe nhạc, còn lại đều không đủ tiền để gọi phòng riêng hay sử dụng những dịch vụ cao cấp.
Giang Nhược Hoa thuộc thành phần người thứ hai.
Cô cười khẽ một tiếng, tiếng cười thê lương đắng chát, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
"Rót thêm rượu cho tôi." Cô đẩy ly rượu trống không về phía nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế thấy hai má cô đang dần ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên kì lạ, liền nói: "Quý khách, tôi nghĩ cô không nên uống nữa đâu, cô đã uống đến ly thứ ba rồi."
"Mới có ly thứ ba, anh lo cái gì? Rót rượu cho tôi." Cô nhíu mày.
"Quý khách, mặt cô đỏ lắm rồi, cô không nên uống nữa đâu."
Khuôn mặt Giang Nhược Hoa bây giờ thật sự rất đỏ, đây là đặc điểm bẩm sinh của cô mỗi khi uống rượu hay đồ uống có cồn, chẳng những mặt dễ đỏ mà cô lại còn rất dễ say, thế nên Lam Tịnh Nghi cấm cô uống rượu bia vì sợ cô gặp kẻ xấu.
Nhưng hôm nay có lẽ là một ngoại lệ, cô buộc phải không nghe lời cậu ấy một hôm.
"Tôi sẽ mua chai rượu đó, mau rót cho tôi đi." Cô chỉ chỉ lên miệng ly, hai mắt mang theo cơn ngà say nhìn nhân viên pha chế.
"Quý khách, chai rượu này có giá 500 tệ, không phải muốn mua là được đâu." Nhân viên pha chế thấy cô mặc đồ đơn giản áo trắng quần jean, có cố gắng cũng không thể tin cô là người có tiền.
Giang Nhược Hoa nếu là bình thường nghe đến 500 tệ liền sẽ bật ngửa, nhưng bây giờ trong người cô có men rượu, nên không ngần ngại lấy ví tiền rút tiền ra đặt mạnh lên bàn. "Rót rượu."
Nhân viên pha chế khó xử nhìn cô, cuối cùng vẫn phải rót thêm rượu vào ly.
Giang Nhược Hoa nhìn dòng rượu màu vàng nâu óng ánh đổ xuống ly thủy tinh, tâm hồn như xoay vòng dần chìm sâu vào dòng hồi ức.
Trước mắt cô mơ hồ lại nhìn thấy khung cảnh buổi chiều tà nhuộm vàng lên tầng thượng của học viện, đó là nơi mà cô đã tỏ tình với Tôn Thiệu Huy, và cũng là nơi hẹn hò yêu thích của hai người.
Ngày mai là ngày diễn ra buổi tuyển chọn người biểu diễn mở màn cho lễ hội Giáng Sinh của học viện, vì vậy cô định bụng muốn hẹn anh lên tầng thượng cùng anh hóng mát giải khuây, nhưng còn chưa bước chân lên bậc cầu thang cuối cùng, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh.
Hai người họ nhất định là tâm linh tương thông, nên mới cùng lúc nghĩ về nơi này.
Chỉ là cô đi một mình, còn anh đi với người khác.
Mà người đi cùng anh chính là đối thủ của cô vào ngày mai.
Chẳng những bọn họ đi cùng, mà còn đang rất nồng nhiệt hôn môi.
Hình ảnh hai người một nam một nữ đứng sát vào nhau, người con trai ôm siết eo người con gái, người con gái khiễn chân ôm chặt cổ người con trai, tự nguyện say đắm trao cho nhau một nụ hôn sâu.
Cuồng nhiệt như vậy, chắc chắn không phải là ép buộc hay giả vờ.
Đáng lẽ lúc đó cô phải chạy đến tách hai người đó ra, bởi vì cô - Giang Nhược Hoa, mới là bạn gái của Tôn Thiệu Huy, người kia hoàn toàn không có tư cách gì để hôn anh cả. Nhưng chết tiệt, cô ngu ngốc đứng ngây người tại chỗ, trơ mắt nhìn bạn trai của mình ôm người khác mà hôn, ngoài rơi nước mắt cô không hề làm ra bất cứ hành động nào khác.
Giang Nhược Hoa đau lòng nhắm nghiền mắt lại.
Cô tự hỏi lúc đó sau khi cô rời đi, bọn họ còn hôn lâu như thế nào nữa?
Sau khi hôn xong anh có mỉm cười dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô ta như sau khi hôn cô không?
Bàn tay cô siết chặt, dứt khoát cầm lấy ly rượu vẫn còn đầy uống một hơi cạn sạch.
Nhân viên pha chế trố mắt nhìn cô.
Ôi trời, đó là Hennessy Cognac VSOP 40%, mà cô gái này lại uống như nước suối vậy...
Quả nhiên, Giang Nhược Hoa vừa uống cạn hết ly rượu cổ họng liền như bị đốt cháy, bụng cồn cào dâng lên cảm giác khó chịu, bàn tay đưa lên miệng ngăn lại cảm giác muốn nôn ra.
"Quý khách, cô đừng uống nữa, rượu này đến đàn ông uống còn khó chịu, cô là phụ nữ làm sao uống được chứ?"
"Tôi uống được..." Cô cáu kỉnh đặt mạnh ly lên bàn. "Chai rượu này tôi bỏ 500 tệ để mua, tôi phải uống hết cho bằng được. Mau rót rượu đi."
"Quý khách à, cô chỉ cần trả tiền rượu thôi, đừng uống nữa, tôi không bán hết chai rượu này cho cô đâu." Nhân viên pha chế thấy cô bắt đầu muốn dùng bạo lực liền lúng túng ngăn cản. "Mặt cô đỏ lắm rồi, tôi lấy nước suối cho cô uống được không?"
"Anh nghe không hiểu tiếng người sao?" Giọng cô trở nên nặng nề say rượu. "Tôi muốn uống rượu."
"Quý khách à..." Nhân viên pha chế đang định tiếp tục thuyết phục cô thì ngừng lại nhìn vị khách đang bước đến quầy bar, thái độ thay đổi thành cung kính. "Chào buổi tối, Trịnh thiếu."
Trịnh Minh Dực kéo ghế, cách Giang Nhược Hoa hai vị trí ngồi xuống.
"Hennessy VSOP."
"Vâng." Nhân viên pha chế lấy ra chai rượu anh vừa mới cất vào tủ, rót ra ly đưa cho hắn. "Của anh đây."
Trịnh Minh Dực không nói bất cứ lời nào cầm ly rượu uống một ngụm.
Giang Nhược Hoa chứng kiến toàn bộ quá trình phục vụ của nhân viên pha chế, đợi anh ta đặt ly rượu xuống bàn cho người đàn ông kia rồi mới ngoắc tay.
Nhân viên pha chế trở lại chỗ của cô.
"Anh ta mới gọi Hennessy VSOP?"
"Vâng thưa quý khách."
"Sao lại nghe quen thế nhỉ?"
"Đó là loại rượu cô đang uống thưa quý khách."
"Vậy anh mới dùng chai rượu tôi mua để rót cho anh ta?"
"Vâng thưa quý khách."
Giang Nhược Hoa nâng hai mắt lờ đờ vì say lên nhìn nhân viên pha chế, giơ tay lên làm động tác muốn ra đòn.
"Tôi nói tôi mua chai rượu đó mà, anh dám lấy rượu của tôi đưa cho người khác uống sao?"
"Quý khách bình tĩnh." Anh ta khó xử trấn áp cô. "Cô không thể uống hết chai rượu này trong tối nay đâu. Tôi sẽ trả lại tiền thừa cho cô."
"Anh khi dễ tôi sao?" Cô nhướng mày.
"Matt."
Cả Giang Nhược Hoa và nhân viên pha chế cùng lúc hướng về phía Trịnh Minh Dực, chỉ thấy anh ta trầm mặc gõ nhẹ lên miệng ly.
"Vâng thưa Trịnh thiếu."
Cô nhìn thấy nhân viên pha chế lại cầm lấy chai rượu quý giá của cô định rót cho người khác, liền tức giận đứng dậy ngăn cản. "Anh đi đâu?"
"Quý khách, xin cô đừng làm khó tôi mà." Anh ta dè dặt nhìn cô.
"Matt." Trịnh Minh Dực nhíu mày mất kiên nhẫn.
Nhân viên pha chế "vâng" một tiếng, bước đến định rót rượu cho hắn, nhưng lại bị bàn tay thanh mảnh xinh đẹp của người con gái cản mất miệng ly.
Trịnh Minh Dực lạnh lẽo ngước nhìn người đang hùng hổ đứng bên cạnh, mi tâm hắn cau lại đáng sợ.
"Quý khách à..." Nhân viên pha chế tái xanh mặt mày, hoảng sợ trước hành động của cô.
Giang Nhược Hoa che miệng ly lại, giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Ngại quá, tôi đã mua chai rượu này rồi."
"Bỏ ra."
Hai chữ đơn giản, nhưng phát ra vô cùng uy quyền.
Giang Nhược Hoa cười hắt một cái, hoàn toàn say quên trời quên đất làm ra dáng vẻ chị đại chống hông nhìn hắn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi hất cằm: "Trông anh có tiền như vậy, tiếc với tôi một chai rượu sao?"
Trịnh Minh Dực chán ghét sự phiền phức đột nhiên xuất hiện đang đứng cạnh hắn này, quay sang nhìn nhân viên pha chế: "Còn chai nào khác không?"
"Dạ thưa đó là chai cuối cùng rồi ạ, nếu ngày mai anh quay trở lại chúng tôi sẽ có rất nhiều rượu mới cho anh."
"Vậy tối nay tôi không được hoan nghênh đúng không?" Hắn nhướng mày.
Nhân viên pha chế lập tức bối rối xua tay.
"Ý tôi không..." "Đúng vậy."
Cô chen ngang vào giữa hai người, ngang ngược lên tiếng: "Chai rượu này là của tôi, anh không được uống."
Trịnh Minh Dực đứng dậy, đối diện với cô cúi đầu nhìn cô.
Chiều cao thật của hắn khiến Giang Nhược Hoa giật mình, lúc hắn ngồi cô còn hơi cúi thấp đầu nhìn hắn, không nghĩ đến lúc đứng lên sẽ cao như vậy, làm cô phải ngửa đầu mỏi cổ mới nhìn được mặt hắn.
Nhìn được rồi, liền say mê.
Giang Nhược Hoa từng gặp rất nhiều người đẹp trai, học viện cô đang theo học trai đẹp chỉ dư chứ không thiếu, tuy nhiên từ trước đến giờ trong mắt cô Tôn Thiệu Huy mới là mỹ nam duy nhất, nhưng bây giờ vị trí đã có sự thay đổi.
Nói "đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời" có lẽ là lời miêu tả hợp lí nhất đối với vẻ ngoài của hắn. Khuôn mặt hắn góc cạnh, ngũ quan tinh xảo hài hòa với nhau vô cùng ấn tượng. Đặc biệt là đôi mắt xanh sâu thẳm kia, tỏa ra cái nhìn cao lãnh làm người ta nghẹt thở. Khuôn mặt đẹp trai đó kết hợp với chiều cao cùng thân người thon chắc của hắn hoàn toàn khiến hắn trở nên vô cùng cao quý, sinh ra một loại khí chất vương giả khó coi thường được.
Trịnh Minh Dực lạnh nhạt nhìn người con gái trước mắt hắn, không nói gì xoay người rời đi.
Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước, cánh tay đã bị giữ lại.
Hắn quay đầu, hai mắt phá lệ mở to hơn một chút ngạc nhiên nhìn cô.
Giang Nhược Hoa bắt được cánh tay hắn, thay đổi bộ dáng chị đại ban nãy thành con nai tơ, hồn nhiên nhìn hắn mỉm cười: "Nếu anh thích loại rượu này như vậy, hay là ở lại uống cùng tôi đi."
Tầm mắt hắn lia xuống, dừng lại ngay chỗ hai bàn tay thanh mảnh của cô níu chặt cánh tay hắn, hắn mặc áo sơ mi, rồi lại còn khoác thêm áo khoác vest dài bên ngoài nên không cảm nhận được nhiệt độ bàn tay cô, nhưng hắn biết cô đang giữ hắn rất chặt như đứa bé đang sợ bị cướp mất gấu bông.
Chưa từng có ai dám ngạo mạn làm vậy với hắn.
Giang Nhược Hoa không biết bản thân mới vừa gây được sự chú ý với người đàn ông này, chỉ biết hắn nhìn bàn tay cô chằm chằm, liền buông tay ra, cười cười: "Xin lỗi vì đã mạo muội, nhưng anh thấy đấy, tối nay tôi đi một mình, không có ai uống rượu cùng cũng rất buồn tẻ, nếu anh không hẹn ai thì uống rượu với tôi đi."
Mặc dù cô không muốn chia sẻ chai rượu 500 tệ đó với ai là thật, nhưng nếu là người đẹp trai như hắn thì cô chấp nhận.
Trịnh Minh Dực thường không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng tối nay tâm trạng của hắn vốn không được vui lại bị hành động bất ngờ của người con gái này gây chú ý, liền trở nên tốt hơn một cách kì lạ. Quan trọng nhất là hắn muốn uống rượu, vậy nên hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Nhân viên pha chế thấy hai người cùng nhau quay về quầy bar cũng rất ngạc nhiên, trố mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Cô thay đổi chỗ ngồi, chủ động di chuyển đến vị trí bên cạnh hắn.
"Anh Mã, rót rượu." Cô búng tay.
Nhân viên pha chế ngớ người: "Anh Mã?"
"Lúc nãy người này gọi anh là "Mã", không phải sao?"
Nhân viên pha chế bất lực lắc đầu nhìn cô, còn hắn không trưng ra bất cứ biểu cảm gì khác, lạnh nhạt nhếch khóe môi.
"Quý khách à, tôi là Matt, không phải Mã."
Giang Nhược Hoa đang có rượu trong người, nên hoàn toàn không thấy ngượng, ngược lại còn dõng dạc nói tiếp: "Được rồi, Matt, là Matt không phải Mã. Matt tiên sinh, anh rót rượu cho chúng tôi đi."
Nhân viên pha chế cẩn thận quan sát biểu cảm của Trịnh Minh Dực ngồi bên cạnh, xác định hắn không có ý kiến gì mới cầm chai rượu rót ra hai ly cho hai người.
Trịnh Minh Dực theo quán tính và phép lịch sự định chạm ly với người bên cạnh rồi mới uống, nhưng hắn vừa mới đưa tay ra cô đã ngửa đầu uống cạn sạch. Hắn thoáng ngẩn người, vốn định uống rượu nhưng rồi lại đặt ly xuống.
Giang Nhược Hoa uống sạch rượu trong ly xong cổ họng lại như bốc cháy nóng rực, rượu cay xè đắng ngát tràn ngập từ bụng đến khoang miệng, nhíu mày lè lưỡi rồi lại nén cơn buồn nôn. Cô thấy ly của người đàn ông còn nguyên, liền thắc mắc: "Sao anh không uống?"
Hắn nhìn điệu bộ không biết uống rượu của cô, giọng nói không nghe ra cảm xúc từ tốn phát ra: "Hennessy Cognac VSOP 40%, dòng Cognac được ưa chuộng nhất trên thế giới được làm từ nho đen ít nhất 15 năm, trong đó có hơn 30 loại rượu tâm, nếu cô uống như vậy thì chưa hết một chai rượu sẽ phải nhập viện vì loét dạ dày."
Cô nghe hắn nói một tràng dài, không rõ có hiểu chữ nào hay không nhưng nhất định muốn nói cô đang uống rượu sai cách.
"Vậy phải uống như thế nào?"
Trịnh Minh Dực với tay cầm lấy chai rượu đang đặt ở chỗ nhân viên pha chế, tự mình rót rượu cho cô. Nhân viên pha chế biết bản thân cũng không còn nhiệm vụ, tự động rời đi chỗ khác.
"Cầm lấy." Hắn nói ngắn gọn.
Giang Nhược Hoa ngoan ngoãn nghe lời cầm ly rượu từ tay hắn.
Hắn cũng cầm ly rượu của mình. "Chạm ly với người khác trước khi uống rượu là bài học cơ bản nhất."
Cô nghe xong gật gù vài cái, thận trọng cầm ly của mình chạm với ly của hắn vang lên âm thanh có hơi đinh tai, sau đó lại dùng ánh mắt ngây thơ chờ đợi hắn nói tiếp.
Ánh mắt của cô cũng không có tác dụng mấy với Trịnh Minh Dực, hắn không nói gì, chậm rãi đưa ly bên miệng nhấm nháp một ngụm rượu.
Cô dõi theo động tác của hắn, sau đó bắt chước làm theo.
Quả nhiên dù vẫn là rượu, nhưng cảm giác khác hẳn. Ngoại trừ vị đắng chát cay cay đó, cô còn nếm ra được vị chua ngọt của nho đen.
"Hay thật, uống theo cách của anh tôi cảm thấy ngon hơn rất nhiều." Cô ngây ngô mỉm cười.
Ngon hơn?
Trịnh Minh Dực khẽ nhếch khóe môi.
Người uống rượu sai cách cũng biết rượu ngon là như thế nào sao?
Ngay lúc này, điện thoại trong túi cô lại đột nhiên reo, là Lam Tịnh Nghi gọi đến.
Cô đưa mắt tỏ ý với anh sau đó quay sang phía khác nhận điện thoại.
"Giờ này mà cậu dám ở ngoài sao con bé kia!" Giọng nói của Lam Tịnh Nghi được đưa lên âm lượng cao nhất hét thẳng vào lỗ tai cô.
Cô giật mình để điện thoại cách xa một chút, sau đó mới nhỏ giọng trấn tĩnh tinh thần người bạn của cô: "Tiểu Tịnh thân yêu, cậu làm gì mà rối lên hết vậy? Mình vẫn an toàn mà."
"An toàn cái nhà cậu, 5 phút nữa là giờ giới nghiêm rồi, mà khoan đã." Cô chợt dừng lại. "Sao giọng cậu lè nhè quá vậy? Cậu uống rượu sao?"
Giang Nhược Hoa bật cười: "Mình đang uống một chai rượu 500 tệ, có thấy mình giống đại gia không?"
"500 tệ? Giang Nhược Hoa, cậu điên rồi!" Lam Tịnh Nghi dường như muốn thông qua điện thoại bóp cổ cô. "Cậu mau bay về ký túc xá cho mình ngay!"
"Mình không về đâu." Cô cười vào trong điện thoại. "Bây giờ có một anh đẹp trai đang uống rượu với mình, mình không thể bỏ anh ấy một mình được."
"Đàn ông sao? Cậu không ở với Tôn Thiệu Huy?"
"Lam Tịnh Nghi!" Cô quát một tiếng. "Mình cấm cậu nhắc đến ba chữ đó, từ bây giờ mình và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì hết!"
"Không phải hai người cãi nhau đó chứ? Nhưng mà thôi đi bây giờ đó không phải chuyện chính, cậu mau lết xác về ngay cho mình!"
"Mình không về!" Cô thẳng thừng nói vào điện thoại xong, trực tiếp ngắt máy rồi khóa nguồn.
Giang Nhược Hoa bỏ điện thoại trở vào trong túi, quay người lại định tiếp tục uống rượu.
Cô mới vừa lia mắt sang, liền nhìn thấy người đàn ông điển trai kia đã di chuyển cách cô tận năm vị trí, vừa hút thuốc vừa trầm tư gì đó.
Hắn đưa tay cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó lại đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, nhả khói lượn lờ tan vào không trung.
Nhìn cảnh tượng này, cô đang nửa say nửa tỉnh cũng cảm thấy cô đơn.
Giang Nhược Hoa chủ động lại gần ngồi cạnh hắn.
Trịnh Minh Dực không biết đã say hay chưa, nhưng ánh mắt so với lúc nãy càng lạnh lùng hơn, liếc sang nhìn cô một cái rồi nhìn chỗ khác, giống như không hề quen cô.
"Sao anh lại sang đây ngồi?"
Hắn hờ hững rót rượu, lạnh nhạt trả lời: "Tôi muốn hút thuốc."
Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Hoa gặp một người đàn ông lịch sự như vậy, thông thường mỗi khi cô gặp người hút thuốc lá bọn họ đều trực tiếp nhả khói tại chỗ, không hề có ý định giữ môi trường sạch sẽ cho người xung quanh.
"Anh đang có chuyện buồn sao?" Cô thẳng thắn hỏi hắn.
Trịnh Minh Dực không trả lời cô, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi lại uống rượu, toàn bộ động tác đều toát lên mùi vị cao quý, nhưng lại lạnh lẽo cực dị.
Giang Nhược Hoa không để ý đến chuyện hắn phớt lờ cô, cô suy nghĩ gì đó, liếʍ môi nói: "Hôm nay tôi cũng vì buồn nên mới đến đây."
Cô cầm lấy chai rượu tự rót cho mình, ngửa đầu uống cạn sạch, không hề làm như những gì hắn đã chỉ.
Bởi vì cô cần dũng khí để nói chuyện riêng tư của mình cho một người lạ.
"Hôm nay tôi bị bạn trai cắm sừng." Hai mắt cô dần lộ rõ say xỉn nhìn hắn.
Trịnh Minh Dực im lặng nhìn cô.
"Tôi quen anh ấy ba năm, ngay cả thứ quý giá nhất cũng trao cho anh ấy, nhưng cuối cùng đổi lại chính là một cái sừng to tướng trên đầu." Cô lẳng lặng nở nụ cười, đôi mắt long lanh hiện lên một tầng hơi sương. "Chúng tôi đã từng thề ước với nhau sau khi tốt nghiệp sẽ cùng trở thành bộ đôi âm nhạc tuyệt vời nhất thế giới, sẽ kết hôn và đi lưu diễn khắp nơi, nhưng cuối cùng..." Nước mắt cô không kiềm nén nổi rơi xuống thành dòng. "Cuối cùng hôm nay tôi chứng kiến anh ấy hôn người khác, còn là hôn rất nhiệt tình..."
Cô nức nở kể câu chuyện tình đau lòng của mình cho hắn nghe, còn hắn từ đầu đến cuối đều im lặng không nói bất cứ điều gì.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo dán lên khuôn mặt đau lòng của cô.
Phụ nữ đẹp hắn từng gặp rất nhiều, nhưng phụ nữ đẹp kể cả lúc khóc thì hắn rất ít khi thấy.
Nhìn cô khóc, Trịnh Minh Dực không hiểu sao lại dâng lên cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, nhưng hắn không thích tiếp xúc thân mật với người khác, cũng không biết an ủi con gái, vậy nên cánh tay trong vô thức lẳng lặng đưa lên quẹt đi nước mắt trên má cô.
Giang Nhược Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai đôi mắt cùng lúc chạm nhau, xuất hiện dòng điện vô hình.
Cả hai người họ bây giờ đều có rượu trong người, hắn đã say hay chưa cô không biết, nhưng cô thì chắc chắn đã say rồi, có thể làm ra loại hành động gì cô không thể nói trước được.
Cô nghiêng người về trước, cảm thấy như khuôn mặt hắn có sức thôi miên rất kinh khủng, đang từ từ kéo cô lại gần.
Trịnh Minh Dực không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ lãnh đạm nhìn khuôn mặt người phụ nữ trước mặt đang càng lúc càng gần, dường như cũng không có ý định né tránh. Hắn mơ hồ nghe thấy mùi hương ngọt ngọt dịu nhẹ từ người cô tỏa ra, ngửi qua cảm thấy cũng khá dễ chịu.
Ngay lúc hai cánh môi sắp chạm nhau, Giang Nhược Hoa phì cười, ngồi lại ngay ngắn.
"Sao anh không né? Không lẽ anh thực sự muốn hôn tôi sao?"
Cô đưa tay định rót rượu, nhưng lại bị hắn cản lại.
"Cô say rồi." Hắn lạnh nhạt nói.
"Tôi chưa say." Cô cười cười, rõ là giọng điệu của người đang say. "Anh say chưa?"
Trịnh Minh Dực buông một chữ "chưa" cụt ngủn nhìn cô.
Giang Nhược Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này thật kì lạ, lúc thì nói một tràng dài lúc thì cộc lốc vài chữ, lúc thì có vẻ như rất quan tâm người khác nhưng cũng có lúc trông vô cùng xa cách.
Quán bar đổi nhạc, phát lên giai điệu của bài hát City of stars.
Cô nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc, hai mắt vốn đang say cũng trở nên sáng hơn.
"Này, anh có biết nhảy không?"
Trịnh Minh Dực nghiêm túc nhìn cô: "Tôi không thích nhảy."
Không thích nhảy, có nghĩa là biết nhảy.
Giang Nhược Hoa nắm lấy khuỷu tay hắn lay nhẹ. "Nhảy với tôi đi, tôi thích bài này lắm."
Trịnh Minh Dực cúi đầu nhìn bàn tay cô nắm lấy khuỷu tay hắn, tối nay hắn đã cho cô đυ.ng chạm đến tận hai lần, à không, ba lần mới đúng, phải tính cả lần hai người suýt chạm môi vừa rồi.
Buổi tối này nhất định là buổi tối kì lạ nhất cuộc đời hắn, hắn đến Dạ Giới giải tỏa buồn bực, cuối cùng lại uống rượu với một người con gái lạ mặt, nói chuyện với cô, còn để cô đυ.ng chạm vào người.
"Đi mà, nhảy với tôi đi, một bài thôi." Cô thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm lại càng làm nũng.
Hắn nén tiếng thở dài, không hiểu tại sao tối nay lại khoan dung như vậy.
"Chỉ một bài thôi, sau đó cô phải để tôi ở một mình, đừng có làm phiền tôi nữa."
"Được được." Cô gật đầu lia lịa. "Đi thôi."
Giang Nhược Hoa kéo Trịnh Minh Dực đến sàn nhảy.
Không gian bên trong Dạ Giới cũng giống như tên của nó, hoàn toàn sử dụng những màu đèn u tối không đủ chiếu sáng, đi cùng với những giai điệu mụ mị dụ hoặc khiến người ta phải nảy sinh những ý nghĩ xấu xa.
Nhưng khi bài hát City of stars được bật lên, không khí lại trở nên hoàn toàn khác hẳn, hoặc do Giang Nhược Hoa nghĩ vậy.
Cô đưa tay lên ôm cổ Trịnh Minh Dực, để cho bàn tay hắn đặt cố định lên vòng eo của mình, theo giai điệu nhẹ nhàng của bài hát mà chuyển động cơ thể.
Giang Nhược Hoa bản chất là một người rất dễ yếu lòng, cô uống say, bên tai vang lên âm nhạc dịu dàng mơ mộng, lại còn đang ở trong lòng một người đàn ông, giờ khắc này dường như mọi yếu đuối trong người cô đều lộ ra hết không hề che đậy.
Trịnh Minh Dực ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, cách một lớp áo cảm nhận sự mềm mại từ da thịt của người con gái. Hắn ít khi khiêu vũ hay nhảy với ai, kể cả trong những buổi tiệc, chỉ trừ vào những lúc thật sự cần thiết để xã giao. Vậy mà tối nay lại phá lệ nhảy với một người lạ...
Hắn không biết lí do, có lẽ vì hôm nay là ngày đặc biệt đó, cũng có thể là vì hôm nay rượu làm hắn mất đi lớp phòng ngự trong tâm hồn.
City of stars, just one thing everybody wants...
(Thành phố của những vì sao, nơi có một thứ mà mọi người đều khao khát...)
Tiếng hát mơ mộng của ca sĩ vang lên trong không gian mờ tối, len lỏi vào đôi tai của hai người.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhảy với người lạ." Cô cẩn trọng áp má vào l*иg ngực hắn, khẽ thì thầm như tình nhân.
Trịnh Minh Dực không trả lời, có chút không quen với loại tiếp xúc thân mật đột ngột như vậy, nên cả l*иg ngực và cơ thể đều căng cứng.
There in the bars, and through the smokescreen of the crowded restaurants...
(Đâu đó trong những quá bar, xuyên qua những làn khói nơi hàng quán đông người...)
"Tôi thích mùi của anh." Cô chậm rãi hít sâu, cảm nhận mùi hương tỏa ra từ người hắn.
Mùi hương của hắn là một loại mùi dịu mát lành lạnh, xen lẫn huơng thuốc lá nam tính cùng hương rượu quyến rũ, ba thứ mùi hương khác nhau hòa trộn lẫn lộn, khiến cho cô không kiềm được say mê muốn hít lấy mãi.
Loại hương này Tôn Thiệu Huy chưa bao giờ có.
Nghĩ đến cái tên đó, trái tim cô lại bứt rứt khó chịu.
Hay là cô nên phóng túng đêm nay? Để cho buồn bực và hờn tức buổi chiều bay đi hết?
It"s love...
(Là tình yêu...)
Giang Nhược Hoa di chuyển đầu, khẽ ngước lên nhìn hắn với ánh mắt mơ màng trong veo, cánh môi hé mở trong vô thức, nhưng lại không biết có bao nhiêu mời gọi quyến rũ.
Người ta nói phụ nữ khi say rất gợi cảm không phải là không có lí do.
Cô chính là một ví dụ điển hình.
Có lẽ khi đứng sát vào nhau như bây giờ, hai trái tim đều cảm nhận được nỗi cô đơn của người còn lại, trong lúc lơ đễnh lại chệch nhịp rồi lại tiếp tục đập cùng một nhịp với nhau.
Khuôn mặt say rượu của cô đập vào mắt Trịnh Minh Dực, cũng khiến hắn nhất thời ngây người một lúc.
Hắn phát hiện ra người con gái này đêm nay dù có chủ đích hay không cũng đã khiến hắn mất tập trung rất nhiều lần, khiến hắn từ từ bị mị lực của người con gái này hấp dẫn.
"Tôi hỏi anh một câu được không?" Giọng nói của cô lúc này lọt vào tai hắn lại ngọt như mật.
Hắn không trả lời, chỉ tĩnh lặng nhìn cô.
Giang Nhược Hoa lộ ra biểu cảm mê say, dáng vẻ nhu tình đối diện với người đàn ông xa lạ.
"Lúc nãy anh có định hôn tôi không?" Cô hỏi, trước cái nhíu mày nhẹ của hắn, cô lại tiếp tục thả thêm một phát súng: "Bởi vì bây giờ tôi thật sự rất muốn hôn anh đấy."
Trịnh Minh Dực thật sự bị lời nói của cô làm cho chấn động, dù hắn không để lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt hắn không giấu nổi sững sốt mà thể hiện ra bên ngoài.
"Tiểu Đình, anh thích em."
"A Dực, em có thể hôn anh không?"
"Tiểu Đình, em có tình cảm với anh không?"
"Em không biết, nhưng em biết bây giờ em thật sự rất muốn hôn anh."
Một đoạn hình ảnh ngắn trong hồi ức xẹt ngang trong đầu hắn, khiến quai hàm hắn căng cứng bất thường.
Âm nhạc vẫn vang lên bên tai hai người, mơ màng, lãng mạn, ảo mộng, tất cả những cảm giác kì lạ đều hội tụ trong một bài hát, vô hình biến hai người thành hai cực của nam châm, mạnh mẽ hút lấy đối phương.
Yes, all we"re looking for is love from someone else...
(Đúng vậy, tất cả những gì chúng ta đang tìm kiếm chính là tình yêu từ một ai đó...)
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cũng là khoảnh khắc định mệnh quyết định để hai con người này phải dây dưa với nhau đến cuối đời.
Giang Nhược Hoa chính là người chủ động bắt đầu.
Cô khiễn chân lên nhẹ nhàng in cánh môi mình lên đôi môi bạc mỏng của hắn. Hai mắt nhắm lại, vụn vặt miết theo hình dáng đôi môi của hắn.
Cánh môi hắn bất ngờ mở ra, từ thế bị động thành chủ động hôn lấy cánh môi mềm mại của cô.
Giữa lúc những cặp đôi khác cũng đang tình cảm nhảy cùng nhau theo bài hát, Trịnh Minh Dực và Giang Nhược Hoa im lặng hôn môi đối phương. Hai người cùng lúc đưa lưỡi ra trêu chọc lẫn nhau, hoàn toàn bị tình cảm và bản năng chi phối, cùng say sưa ôm hôn một người lạ mặt không quen.
Bài hát nhanh chóng kết thúc, quán bar lại chuyển đến bài hát tiếp theo.
Cũng không có ai để ý đến sàn nhảy vừa thiếu mất đi hai người.
Tầng trệt và tầng một là khu vực chung dành cho khách thường, còn tầng hai là khu vực phòng riêng dành cho khách VIP, tầng ba và tầng bốn chính là hai tầng dành cho khách muốn đặt phòng ngủ lại hoặc nghỉ ngơi.
Cửa thang máy tầng bốn mở ra, Giang Nhược Hoa bị Trịnh Minh Dực áp lên tường khẽ đẩy hắn ra một chút.
"Phòng của anh ở đâu?"
Hắn chẳng nói chẳng rằng, nắm tay cô kéo đến cuối hành lang, dùng thẻ phòng mở cửa để cô vào trong.
Đèn vừa bật sáng, Giang Nhược Hoa trong trạng thái hoàn toàn mất ý thức vì say rượu liền lao vào người đàn ông, đẩy hắn xuống giường leo lên người hắn.
Cô chủ động cởi bỏ áo sơ mi và quần jean của mình vứt xuống đất, mặc nguyên nội y trên người dạng chân trên người hắn. Bàn tay cô vươn đến giật phăng áo khoác vest của hắn để sang một bên, tiếp tục tháo mở hàng nút dài trên áo sơ mi màu xám.
Trịnh Minh Dực bây giờ giống như miếng mồi ngon của cô, nằm yên ngoan ngoãn để cô càn quấy lung tung trên người.
Hắn ở dưới nhìn Giang Nhược Hoa gấp gáp thoát y bên trên, tay chân hắn thậm chí cũng không biết phải đặt ở đâu làm động tác gì, hắn là lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh này.
Trước mắt hắn là khe ngực của cô dưới lớp áσ ɭóŧ, dù bầu ngực không to nhưng lại vô cùng quyến rũ, từ từ thu hẹp kéo xuống vòng eo nhỏ nhắn, tiếp đến là vòng hông căng tròn, làn da trắng mịn mềm mại làm người ta muốn chạm vào thật nhiều.
Áo sơ mi của hắn bị cô phanh ra, lộ ra l*иg ngực cùng cơ bụng săn chắc.
Giang Nhược Hoa không phải là lần đầu nhìn thấy cơ thể đàn ông, cô không hề ngần ngại tự mình chủ động hôn lên cổ hắn, trượt dài xuống dưới.
Da thịt của hắn dù có rượu trong người nhưng vẫn không mấy ấm áp, thuộc dạng người có thân nhiệt thấp.
Không sao, cô sẽ dùng cơ thể của mình làm ấm cơ thể hắn.
Nhưng đối với một người con gái đang nhiệt tình như lửa trên người, Trịnh Minh Dực phía dưới lại không hề động tay động chân, cơ thể căng ra kì lạ.
"Anh căng thẳng sao?" Cô hôn lên từng nơi trên cơ bụng của anh. "Thả lỏng đi, đừng giả vờ nữa."
Giang Nhược Hoa cởi thắt lưng của hắn, kéo khóa quần, cùng với sự phối hợp cứng nhắc của hắn trút bỏ quần dài ném sang một bên, chỉ chừa lại mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ.
Giữa hai chân hắn đã u lên một cục.
Trịnh Minh Dực là một người đàn ông khỏe mạnh, tuy không có kinh nghiệm nhưng bản năng con người thì vẫn không thể thay đổi được, lâm vào tình cảnh này nhất định sẽ nổi lên phản ứng.
"Tôi đã phục vụ anh nãy giờ rồi, anh định nằm như vậy hoài sao?" Cô quyến rũ đưa tay bao lấy cục u to giữa hai chân hắn. "Không lẽ anh thích phụ nữ chủ động?"
Giang Nhược Hoa thích thú mỉm cười, trông có vẻ như cô là một người con gái bạo dạn, nhưng thật ra đó là dáng vẻ khi say của cô, nếu là bình thường cô sẽ không thể cả gan leo lên giường trêu chọc đàn ông, huống hồ đây còn là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Nhưng cô nhìn hắn mãi, chỉ thấy hắn vô cảm nhìn mình, hay đúng hơn là hắn có vẻ như đang lúng túng một cách cao sang.
"Này..." Cô chống tay ở hai bên, chồm người tà mị nhìn hắn. "Không phải đây là lần đầu của anh đó chứ?"
Trịnh Minh Dực bị cô nói trúng tim đen, nhưng cũng không muốn thừa nhận, ánh mắt cố tỏa ra hơi lạnh nhìn cô, nhưng vành tai đã sớm đỏ ửng.
Giang Nhược Hoa đang say, nên lòng dũng cảm lớn hơn bình thường, cô hiểu ra được sự việc liền bật cười: "Ôi trời, tôi cứ nghĩ đàn ông đẹp trai như anh đều thích chơi đùa ong bướm, anh vậy mà lại còn là xử nam sao?"
Nét thâm trầm giận dữ trên mặt hắn càng lộ rõ, môi mím lại vì bị cô trêu đùa.
Cô nhìn thấy phản ứng của hắn, liền nhịn cười, bạo gan đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai như nam thần.
"Không sao, xem như hôm nay tôi may mắn gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa còn "mới", tối nay để tôi nằm trên vậy." Cô chăm chỉ phục vụ hắn một lúc sau đó ngồi dậy, mỉm cười nhìn hắn: "Xin phép lấy đi lần đầu của anh."
Cô chồm người với tay đến tủ cạnh giường, mở ngăn tủ đầu tiên, bên trong luôn có sẵn bαo ©αo sυ, lấy kích cỡ lớn nhất.
Trịnh Minh Dực từ đầu đến cuối đều nằm yên một chỗ nhìn cô chăm sóc mình, hắn trông thấy cô thuần thục đeo bαo ©αo sυ cho hắn, sau đó dạng chân trên người hắn, vén qυầи ɭóŧ sang một bên.
Còn chưa có gì, mà hắn đã cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Nghe nói lần đầu của đàn ông cũng khá đau, anh ráng chịu đựng nhé." Cô quyến rũ cười khẽ, từ từ ngồi xuống.
Hai cơ thể vừa hòa làm một, cùng lúc đều có âm thanh nam nữ khẽ kêu lên khoái lạc.
Thật may vì lúc này cô đang say, có thể tự do phóng túng di chuyển mà không ngại ngần bất cứ điều gì. Không chỉ Giang Nhược Hoa, mà cả Trịnh Minh Dực cũng cảm thấy đầu óc như trên mây, ong ong không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Hai người cùng lúc ngửa đầu khoan khoái, tận hưởng cơn mê man mà tìиɧ ɖu͙© đem đến, không biết bao giờ mới có thể ngừng lại.
Hô hấp của Giang Nhược Hoa trở nên dồn dập, cắn chặt răng kìm nén, cổ họng phát ra âm thanh rêи ɾỉ không thành tiếng từ từ chạm đến đỉnh cao trào.
Động tác di chuyển của cô càng lúc càng gấp gáp, cho đến khi sóng tình ập đến, cô ưỡn người thét lên một tiếng sung sướиɠ.
Cũng cùng lúc đó, hắn gầm nhẹ một tiếng trong họng, phóng thích ra toàn bộ mầm mống của mình.
Giang Nhược Hoa yếu ớt rên lên khe khẽ dịch người tách khỏi hắn, mất hết sức lực ngã xuống, nằm rạp bên cạnh hắn, mệt mỏi điều chỉnh nhịp thở.
Trịnh Minh Dực lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác lêи đỉиɦ trực tiếp với người khác giới, từ trên xuống dưới cả cơ thể vô cùng thoải mái, cũng vô cùng sung sướиɠ.
Vậy ra đây chính là tìиɧ ɖu͙©, là làʍ t̠ìиɦ...
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn cho lắm.
Hắn đưa tay tháo bαo ©αo sυ, cột chặt miệng rồi vứt xuống sàn.
Giang Nhược Hoa vẫn còn tỉnh, lờ mờ nhìn hành động của hắn. Có lẽ là do cô đang có rượu trong người, cộng với việc vừa làm loại chuyện thân mật, nên khuôn mặt trở nên ủy khuất nằm sát vào người hắn, ngón tay tinh nghịch trêu chọc trên l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông.
"Nghe nói lần đầu của đàn ông cũng không chịu được lâu, vậy mà anh lại xuất sắc như vậy, tôi rất ấn tượng đấy." Cô nhẹ nhàng nói, trong giọng nói vẫn còn nồng đậm hương vị nɧu͙© ɖu͙© vừa đi qua. "Anh có bạn gái chưa?"
Trịnh Minh Dực hơi quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt vẫn mãi một vẻ lạnh lùng không cảm xúc.
Cô nghĩ chắc là chỉ có hắn mới lạnh nhạt như vậy sau khi làʍ t̠ìиɦ với người ta.
"À phải rồi, có bạn gái thì đến đây làm gì chứ." Cô bật cười. "Sau khi tôi chia tay thành công, nếu có duyên gặp lại, mong là anh có thể làm bạn tình của tôi."
Cô nói đến đây thì cơn buồn ngủ ập đến, hai mắt khẽ híp lại, đầu vô thức dụi vào bên vai của hắn.
"Tại sao?" Hắn nhạt nhòa hỏi cô.
Giang Nhược Hoa đã bắt đầu muốn thϊếp đi, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ vang lên: "Tôi thích mùi của anh... Tôi thích cơ thể của anh... Tôi thích..." Giọng nói của cô nhỏ dần rồi im bặt.
Trịnh Minh Dực hơi chống người ngồi dậy ngắm nhìn người con gái đang nằm kế bên.
Dựa vào chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, hắn mơ hồ nhìn thấy được người vừa mới bạo dạn lấy đi lần đầu của hắn.
Một người con gái vô cùng xinh đẹp, đang nhắm mắt ngủ say.
Đường nét trên khuôn mặt cô không xinh đẹp theo kiểu tiêu chuẩn của người mẫu, nhưng lại hài hòa tinh tế. Cô nhắm mắt, khiến hàng lông mi dày rũ xuống càng làm cho cô trở nên nhu mì dịu dàng. Khóe môi cô hơi cong lên, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Ngoại hình mỏng manh đơn thuần, khuôn mặt thanh tú như vậy, ai lại tưởng tượng nổi mới cách đó mấy phút cô vừa mới trèo lên giường đàn ông làm càn?
Vốn dĩ Trịnh Minh Dực định xốc chăn rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ yên bên cạnh hắn, lại cảm thấy muốn ở lại ngắm thêm chút nữa.
Hắn đột nhiên sinh ra cảm giác này, lại tự cảm thấy giật mình.
Sau này có lẽ không nên uống rượu vào ngày này nữa, cư nhiên lại sụp đổ phòng ngự trước một người con gái hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm lạnh lẽo, sâu xa dán chặt lên người Giang Nhược Hoa.