Hôn Nhân Ngọt Ngào - Vương Tổng Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 5: Ông ngoại... ông đừng làm cháu sợ mà!!!

" Di chúc bằng văn bản bao gồm:

- Di chúc bằng văn bản không có người làm chứng;

- Di chúc bằng văn bản có người làm chứng;

- Di chúc bằng văn bản có công chứng;

- Di chúc bằng văn bản có chứng thực.

- Di chúc miệng: Trong trường hợp tính mạng một người bị cái chết đe dọa do bệnh tật hoặc các nguyên nhân khác mà không thể lập di chúc bằng văn bản thì có thể di chúc miệng. " Sương Ngọc Nhi nâng ly trà lên uống vài ngụm lấy sức nói thêm:

" Di chúc hợp pháp trong các trường hợp sau:

- Người lập di chúc minh mẫn, sáng suốt trong khi lập di chúc; không bị lừa dối, đe doạ hoặc cưỡng ép;

- Nội dung di chúc không trái pháp luật, đạo đức xã hội; hình thức di chúc không trái quy định của pháp luật.

Nhận, từ chối nhận di sản

- Người thừa kế có quyền nhận phần di sản từ người chết nếu người chết đồng ý di tặng một phần tài sản cho mình, hoặc từ chối nhận di sản, trừ trường hợp việc từ chối nhằm trốn tránh việc thực hiện nghĩa vụ tài sản của mình đối với người khác.

- Việc từ chối nhận di sản phải được lập thành văn bản; người từ chối phải báo cho những người thừa kế khác, người được giao nhiệm vụ phân chia di sản, cơ quan công chứng hoặc Uỷ ban nhân dân xã, phường, thị trấn nơi có địa điểm mở thừa kế về việc từ chối nhận di sản.

- Thời hạn từ chối nhận di sản là sáu tháng, kể từ ngày mở thừa kế. Sau sáu tháng kể từ ngày mở thừa kế nếu không có từ chối nhận di sản thì được coi là đồng ý nhận thừa kế. "

Sương Ngọc Nhi quả thật không muốn nói nhiều, nhưng vì cô có người anh cả làm luật sư nên bị anh tiêm nhiễm không biết bao nhiêu lần, về lâu về dài cô cũng đã thuộc lòng về pháp luật.

Nghe cô nói một loạt đều luật về quyền thừa kế, Tần Ngân Khánh và Tần Giang Khanh không khỏi e ngại, và hoang mang.

Họ không ngờ rằng hôm nay đến tìm ông cụ Tần để bàn lại việc sửa đổi di chúc lại gặp cô nhóc miệng còn hoi sữa bắn bài rap về pháp luật.

Càng đáng sợ hơn nữa là cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu lại rành về pháp luật như thế.

Chắc hẳn họ đã quên rằng anh cả cô nhóc là một luật sư nổi tiếng, cải đâu thắng đó, trong tay anh sở hữu hai căn biệt thự hơn trăm tỷ và vài khu bất động sản lên đến nghìn tỷ.

Không để họ lên tiếng, ông cụ Tần mỉm cười xoa đầu cô bảo: " Bé Ý, con vào trong ăn sáng đi. Ông ngoại không sao đâu. "

Sương Ngọc Nhi ngước mắt hai người kia, thở dài gật đầu, đứng dậy, cô đi vào trong dùng bữa sáng của mình.

Thấy cô khuất dạng sau của phòng ăn, ông cụ Tần nhàn nhạt nói: " Thế nào, giờ hai anh không thể lên tiếng hay là bị câm mất rồi? "

Tần Ngân Khánh dù bị cô hù dọa, nhưng bà rất nhanh liền bình tĩnh nói: " Cho dù có thế nào ba cũng phải sữa lại di chúc đó. Nếu người không sữa đổi chúng thì đừng có trách con vô ơn. "

Dứt lời, bà cùng em trai rời khỏi nhà họ Tần, bỏ mặt ông cụ vẫn còn đang tức giận.

Ông cụ Tần cười mỉa mai, khoé mắt đã đỏ ửng, tự nhủ với lòng: Bà có thấy không, đây là hai đứa con mà bà cưng chiều đấy, nó lại vì một chút tài sản của tôi mà muốn kiện ba nó ra tòa đấy.

Đúng là tạo nghiệt mà.

Ở trong góc phòng ăn, đôi mắt hạnh sâu thẳm của cô gái nhỏ hiện lên ý lạnh.

Chỉ vì muốn ông ngoại chia cho nhiều tài sản hơn để thỏa mãn lòng hư vinh mà suốt mấy năm qua lại không chịu về thăm ông dù chỉ một lần, nay lại thấy ông gần đất xa trời mới chịu quay về dành tài sản.

****

Ba giờ chiều hôm ấy, Sương Ngọc Nhi có một chút việc riêng nên đã rời khỏi Tần gia.

Ngay khi cô vừa rời khỏi, người làm đã nhanh chóng vào trong bếp bưng khay trà lên cho ông cụ, khẽ cười nói: " Lão gia gia, đây là cà phê ngon nhất được cậu Hai đưa đến toả ý muốn xin lỗi ông về chuyện lúc sáng. "

Ông cụ Tần có chút nghi ngờ nhìn người làm trước mặt, ông chưa từng gặp qua người làm này, ánh mắt nghi ngờ hỏi: " Cô là người làm mới được tuyển sao? Sao tôi chưa từng nghe quản gia nhắc vậy? "

Người làm nghe ông hỏi liền chột dạ, mắt láo lia, cười nói: " Dạ đúng, tôi là người làm mới được tuyển không lâu. "

Nghe cô người làm nói vậy liền gật đầu như đã hiểu: " Cô để xuống đó đi. "

Người làm nghe vậy liền đặt khay cà phê lên bàn, rồi lui xuống tầng làm việc.

Trên này ông cụ Tần cũng thưởng thức tách cà phê vừa mới được pha xong.

Ông cụ Tần vừa mới nhắm nháp vài ngụm cà phê liền cười, quả thật rất ngon.

Nhưng ông không biết cà phê rất có hại đến sức khỏe của ông.

Không lâu sau ông đã uống xong tách cà phê kia rồi quay trở về phòng ngủ.

Bảy giờ rưỡi tối, con trai út của ông cũng đã quay về nhà họ Tần sau 3 tháng đi công tác xa.

Vừa về đến, quản gia Hà ra đón: " Cậu Út mới về. "

Cậu út Tần Bác Nghiên gật đầu, nhìn quanh biệt thự vẫn không thấy ông cụ liền hỏi: " Ba tôi đâu? "

Quản gia Hà nghe hỏi liền trả lời: " Từ trưa giờ ông cụ vẫn luôn ở trên phòng ngủ ạ, tôi có lên gọi ông cụ Tần xuống dùng bữa nhưng vẫn không nghe thấy ông trả lời nên nghỉ ông vẫn còn ngủ nên không có đánh thức ông. "

Quản gia Hà vừa dứt lời, vừa hay cô cũng từ bên ngoài đi vào liền cảm giác không ổn, nên nhanh chân đi vào phòng khách hỏi: " Chú có chắc ông ngoại vẫn còn ngủ không? "

Nhận thấy sắc mặt khó coi của cô, ông gật đầu bảo: " Vâng ạ, ông cụ Tần vẫn còn ngủ trên tầng đó, nếu tiểu thư không tin có thể lên xem thử. "

Sương Ngọc Nhi nhíu mày, không nghĩ nhiều, cũng không nhìn xung quanh còn có ai mà chạy lên tầng xem thử.

Vừa đứng trước cửa phòng của ông cụ, cô đưa tay gõ cửa, miệng không ngừng gọi: " Ông ngoại, là cháu, ông mau mở cửa đi. "

"..." Đáp lại cô là không gian yên tĩnh.

Cô vẫn không bỏ cuộc, liền gọi thêm, nhưng ông cụ Tần vẫn không trả lời.

Cậu út Tần Bác Nghiên thấy mọi chuyện không ổn, liền đi đến bên cạnh cô cháu gái gọi thử: " Ba, con là Bác Nguyên. Ba mau mở cửa đi. "

....

Đáp lại hai người vẫn là không gian yên tĩnh, cô không chờ được nữa liền giơ chân lên đạp mạnh của phòng, đập vào mắt của hai người là không gian trong phòng ngủ là màu đen, Sương Ngọc Nhi không chần chừ liền chạy đến giường ngủ của ông.

Tần Bác Nguyên thấy vậy liền mò mẫm công tắc mà bật đèn sáng cả căn phòng ngủ.

Cô nhìn thấy ông ngoại nằm bất động trên người liền lo sợ, giọng nói run rẩy, nước mắt thi nhau chảy xuống: " Ông ngoại... ông làm sao thế? Ông đừng làm cho cháu sợ mà. "

Tần Bác Nguyên thấy cháu gái nhỏ khóc đến đau lòng, ông đi đến ôm lấy ông, lạnh giọng bảo: " Mau gọi xe cấp cứu. "