Cánh cửa bỗng phát ra tiếng "cạch" rồi bị ai đó mở ra.
Tống Kiều vỗi vàng lấy tay che ngực lại, thứ chất lỏng nhớp nháp dưới hạ thể vẫn đang chảy ra không ngừng, dịch thể trắng đυ.c chảy dọc theo chân cô xuống dưới.
Ánh mắt đen kịt của Hình Diêm nhìn chằm chằm vào hạ thể cô rồi trở nên trầm xuống, anh bước lại gần, Tống Kiều lập tức lùi về sau, mở miệng van nài anh: "Em mệt lắm, không làm nữa được đâu".
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Em đau, bên dưới đau".
Hình Diêm cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng cất tiếng: "Để tôi lấy ra giúp em, nếu không thì không bôi thuốc được".
Dứt lời, ngón tay anh lập tức tiến vào, cảm giác căng trướng nhói đau, Tống Kiều tức tối nhưng không dám nói gì, sợ anh không vui sẽ lại dày vò cô tiếp, cô quả thực không làm nổi nữa.
May mà động tác ra vào của ngón tay chậm rãi, đầu ngón tay thô ráp của anh khẽ móc lên, móng tay cứng quét qua vách tường thịt bên trong thông đạo, chất lỏng trắng đυ.c dần được lấy ra hết.
Hơi thở của Tống Kiều trở nên gấp gáp, hai người cách nhau quá gần, có thể nghe được rõ cả tiếng tim đập của đối phương, mặt cô đỏ bừng, cô nhìn vào mắt anh, cảm thấy xấu hổ muốn chết: "Dừng lại đi, được không anh?"
Cô đưa tay xuống túm lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt van nài, trông đáng thương không thể tả.
Trái tim Hình Diêm như sắp tan ra, anh ừ một tiếng, giúp cô rửa qua bên dưới rồi lấy khăn tắm bọc cô bế ra ngoài.
Sau khi dùng bữa xong, Hình Diêm giúp cô bôi thuốc, Tống Kiều xấu hổ lấy gối che lên mặt, không muốn trông thấy nụ cười vừa nghiêm túc vừa xấu xa đó của anh.
Thuốc được bôi kỹ càng vào trong hoa huyệt, đầu ngón tay anh không biết vô tình hay cố ý mà cứ cọ lên vách thịt non mềm bên trong, hoa huyệt nhạy cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co thắt lại.
"Rốt cuộc thì anh đã xong chưa hả?" Tống Kiều hơi bực bội, hai chân cô banh ra đến phát lạnh, bôi thuốc chống sưng thực tế chẳng dễ chịu chút nào.
Hình Diêm nở nụ cười rồi thu tay về, anh không mặc qυầи ɭóŧ cho cô mà chỉ giúp cô buộc đai áo choàng tắm, sau đó lấy chiếc gối đang che kín trên mặt cô ra.
Anh từ từ cúi người, hai tay đặt ở hai bên đầu Tống Kiều rồi hôn lên môi cô, "xong rồi, em ngủ đi".
Cô nằm sấp lên người anh ngủ cả một đêm, áo choàng tắm trên người đã rơi xuống sàn nhà từ khi nào, đầṳ ѵú sưng đỏ dán lên l*иg ngực săn chắc của anh, không thể không thừa nhận da thịt hai người kề sát vào nhau rất thoải mái, Tống Kiều ngủ ngon giấc một mạch cho tới sáng.
Hình Diêm quá mạnh mẽ trong phương diện tìиɧ ɖu͙©, may mà Tống Kiều đã sớm đoán được chuyện gì sẽ xảy ra và giải thích với giáo viên, cô vẫn chưa hoàn thành xong phần phác thảo của bài luận văn, ngày mai mới có thể nộp. Hôm nay cô chỉ ở nhà nghỉ ngơi và chỉnh sửa lại tài liệu một chút.
Tống Kiều có thói quen dậy sớm, nhưng vì thời gian còn quá sớm nên Hình Diêm vẫn chưa tỉnh, cánh tay anh ôm ghì lấy người cô, cô thì không dám ngọ nguậy, càng không dám xuống khỏi người anh, bởi vì buổi sáng anh thường rất dễ nảy sinh ham muốn.
Cô vươn tay ra lấy chiếc điện thoại để trên chiếc bàn cạnh giường rồi nhấp vào màn hình, nhìn thấy thông báo chuyển khoản tiền thù lao của các buổi quảng cáo trước đó, cộng thêm vài tin nhắn của người quản lý thông báo về buổi chụp hình cho tạp chí và kịch bản của các bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp.
Mặc dù Hình Diêm là một người đàn ông mạnh mẽ và ngang ngược, nhưng tâm tư của anh cũng rất tinh tế.
Những năm tháng đầu đời của anh trôi qua không mấy suôn sẻ, anh đã phấn đấu không ngừng nghỉ mới có được thành quả như ngày hôm nay, những đắng cay trong dĩ vãng chỉ có anh là người hiểu rõ.
Anh có xuất thân không mấy vẻ vang, trong nhà có người cha nóng nảy bạo lực, mẹ anh là tình nhân của kẻ khác, còn anh chỉ là đứa con ngoài giá thú đáng xấu hổ của một gia đình hào môn, mặc dù có thành tích học tập tốt nhưng anh lại chọn nhập ngũ, sau khi xuất ngũ mới trở về nhận người cha ruột kia.
Điều này khiến anh cảm thấy nhục nhã, anh là một người vốn không nên được nhìn thấy ánh mặt trời, vậy nên rất hiếm khi anh xuất hiện trước báo giới.
Mang theo một trái tim nhạy cảm trưởng thành khiến anh hiểu rõ, có được tình yêu của người khác là một điều xa xỉ, anh cũng không biết tình yêu đích thực có hình dạng tròn méo ra sao.
Trở thành anh em cần có nghĩa khí, làm ăn cần giữ chữ tín, điều hành công ty thì cần có tầm nhìn và thủ đoạn cứng rắn, duy chỉ có việc chiếm đoạt Tống Kiều là anh đã dùng cách thức không quang minh lỗi lạc, đây là lần đầu tiên anh yêu một người, anh cũng muốn cố gắng hết sức đối xử tốt với cô.
Chỉ có điều người ta lại chẳng thèm ngó ngàng tới.
Khi cô vừa tỉnh thì anh cũng đã thức giấc, Tống Kiều nằm trên ngực anh mở điện thoại xem thông báo trong app của ngân hàng, ước lượng đại khái số tiền mà mình có.
Chi phí điều trị của mẹ cô không phải là một con số nhỏ, cô đang mải nghĩ xem tháng này cô sẽ phải nhận bao nhiêu việc thì mới kiếm đủ tiền để trang trải viện phí.
"Thiếu tiền à?" Hình Diêm bất thình lình cất tiếng hỏi cô.
Tống Kiều đứng phắt người dậy giấu điện thoại đi, sau đó buột miệng thoái thác: "Không có".
Trước đó Hình Diêm đã đưa thẻ phụ cho cô, cô miễn cưỡng nhận nhưng chưa từng tiêu một xu trong đó, điều này khiến anh khá hụt hẫng.
Vợ tiêu tiền của chồng không phải là việc hiển nhiên ư, tại sao tới lượt họ thì lại không như thế.
Hình Diêm biết cô là người tự tin, nhìn thì có vẻ yếu đuối nhưng lòng dạ vô cùng kiên quyết, anh cũng không đả kích cô mà chỉ nói: "Thẻ của tôi ở trong tay em, em muốn tiêu gì thì tiêu, em là vợ hợp pháp của tôi chứ không phải tình nhân, tiêu tiền của chồng không phải là chuyện đáng xấu hổ, hiểu chưa?"
Tống Kiều quấn chăn lên người thật chặt, cô cảm thấy bản thân có chút ngẩn ngơ.
Có điều chuyện này cũng không thể trách cô được, cô ở bên anh vốn là do bị ép, cô lại là người ngang bướng, tiêu tiền của anh khiến cô cảm thấy mình như đang bán thân, rất dơ bẩn.
Hình Diêm biết trong lòng cô lấn cấn, nhưng cứ để mãi như vậy cũng không phải cách hay, nếu anh giúp cô giải quyết tất cả mọi chuyện, cô vẫn sẽ trách cứ anh, thật là khó xử.
Anh áp tới hôn lên môi cô, "hôm nay có rảnh không? Tới công ty cùng tôi".
Tống Kiều vừa nghe đã lắc đầu, bàn làm việc, ghế sofa trong phòng làm việc của anh, chỉ cần nhìn thấy chúng là mặt cô lập tức đỏ bừng, tim đập như đánh trống, cô cũng sợ thú tính trong anh bộc phát sẽ lại đè cô xuống, hôm qua anh dày vò khiến cô quá sợ hãi rồi.
Hình Diêm như hiểu thấu suy nghĩ của cô, anh vuốt lên mái tóc cô rồi nói: "Hôm nay không làm, tôi cũng biết mệt mà".
Tống Kiều mở to mắt, bên trong hiện lên bốn chữ "anh định lừa ai?"
Gương mặt của cô gái sạch sẽ trắng trẻo, không chút tì vết, trong ánh mắt hiện rõ sự hoài nghi, biểu cảm này vô cùng đáng yêu.
Hình Diêm nhéo nhéo lên mặt cô, cười nói: "Tôi nói thật mà, sao em lại không tin?"
Tống Kiều thầm oán trong lòng: "Có ngu mới tin anh".
Mặc dù thực sự không muốn, nhưng Tống Kiều vẫn phải làm theo ý anh, trong lòng liên tục mắng Hình Diêm là một con thú đực đến mùa động cỡn, sự thật thì Hình Diêm chỉ muốn hai người nói chuyện và ở bên nhau nhiều hơn mà thôi, như vậy thì khoảng cách mới có thể bị xóa nhòa đi.
Cuối cùng anh cũng tin, chỉ cần anh thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô thì chắc chắn sẽ có một ngày cô can tâm tình nguyện ở lại bên anh.
Tống Kiều tới công ty anh, cô chỉnh sửa lại bản phác thảo luận văn và tìm kiếm thêm tài liệu, sau khi đã hoàn thành cô mới đóng file, chuẩn bị ngày mai tới trường nộp cho giáo viên, nghe giáo viên góp ý rồi tiếp tục chỉnh sửa.
Cô mở sang một file khác ghi chép lại những công việc tiếp theo cũng như các kế hoạch, dự định trong tương lai.
Cô nên tiếp tục học lên cao học hay là tập trung vào diễn xuất đây? Nếu muốn kiếm tiền, cách nhanh nhất là chăm chỉ quay phim, quay quảng cáo và trở thành người phát ngôn của các nhãn hàng.
Cô còn phải tính toán về chi phí điều trị cho mẹ, ngộ nhỡ ngày sau ly hôn với Hình Diêm thì cô cũng có cho mình một khoản tích lũy, không sợ sẽ chết đói.
Tống Kiều gõ toàn bộ suy nghĩ của mình vào trong máy tính.
Cánh cửa bỗng nhiên kêu "cạch" một tiếng rồi bị mở ra, Cố Phi hùng hùng hổ hổ bước vào, lớn tiếng nói: "Đại ca, anh có biết bố em muốn được bế cháu nội đến phát điên thế nào không, ông ấy đã định hôn lễ sẽ diễn ra vào tuần sau rồi, nói là ngày lành tháng tốt???"
"Còn cô ả Liễu Phiêu Phiêu đó nữa, cô ta ra cái vẻ ngoan ngoãn tốt bụng, giả vờ như thật quả không hổ là diễn viên, em tức chết đi được! Bố mẹ em thì không biết phân biệt tốt xấu, kiểu phụ nữ như Liễu Phiêu Phiêu có lột sạch quần áo thì em cũng chẳng thèm, mặt mũi khó coi mà cứ cố lao vào người em, đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Phi chống tay vào eo rồi nói một lèo, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt đang tối sầm lại của đại ca mình, sau đó phát hiện Tống Kiều đang nhìn hắn bằng vẻ mặt ngây ngẩn, sống lưng hắn bất chợt lạnh đi, cố gượng cười lấy vài tiếng: "Haha, hóa ra là đại ca đang ở cạnh người đẹp, em lỗ mãng quá".
Nói xong liền lập tức muốn cao chạy xa bay khỏi đây, Hình Diêm cất tiếng trách móc: "Thấy người khác cũng không biết đường chào hỏi, bình thường tôi dạy mấy cậu thế đấy à?"