Cưỡng Chế Ẩn Hôn

Chương 18: Nói gì mới được H

Trên đường trở về, Tống Kiều im lặng không hé môi nói nửa lời, cô gái trẻ có nước da trắng nõn, đôi mắt trong veo nhìn ra ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hình Diệm đột nhiên dừng xe, Tống Kiều lúc này mới nhận ra đây không phải là đường về, mà là một vùng hoang vu hẻo lánh nào đó.

Cảm giác ớn lạnh truyền đến tứ chi khiến lòng bàn tay cô lạnh buốt, cô thậm chí không dám quay mặt lại nhìn vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm phía trước, hai tay nắm chặt lại.

Cô chỉ nhớ rằng khi mới bắt đầu theo anh anh, gần như ngày nào mình cũng khóc, khóc đến mức thở không ra hơi, cô không muốn nhưng không còn cách nào khác, muốn phản kháng nhưng không thể chống lại được sức mạnh của anh.

Mỗi khi cô từ chối, Hình Diệm sẽ hành xử rất thô bạn, sẽ cau mày tức giận, sẽ nhéo lên cổ cô nói cô phải ngoan ngoãn, nếu không cô sẽ bị trừng phạt, vì vậy cô rất anh tức giận.

“Nói chuyện.” Hình Diệm lên tiếng.

"...Nói gì mới được?" Giọng nói của Tống Kiều hơi run lên.

Người đàn ông khẽ thở dài, biểu cảm lạnh lùng trên mặt giảm đi một chút, anh cởi dây an toàn cho cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Cô gái ngoan ngoãn dang hai chân ra, vùng tư mật của hai người áp sát vào nhau.

Tống Kiều không lo sẽ bị người khác phát hiện, bởi cô biết có anh ở đây, không ai dám có ý đồ xấu với mình, cô cố giấu đi sự sợ hãi trong lòng .

Hình Diệm nhéo nhéo cổ tay cô, anh dùng sức hơi mạnh, làn da của cô vốn mỏng manh nên để lại một vết đỏ hình tròn, anh hôn lên vết đỏ đó như thể đang an ủi cô và chính mình.

“Có sợ anh không?” Người đàn ông hỏi, giọng điệu có chút dè dặt.

Tống Kiều im lặng.

Trong những tình huống thế này, anh luôn cố gắng áp chế cơn thịnh nộ của mình, tỏ ra là một người dịu dàng, anh thầm nói với bản thân rằng anh sẽ không bao giờ đánh phụ nữ như cha mình, nhưng chuyện có liên quan tới Tống Kiều thì anh lại không thể làm được. Anh không thể chịu được việc cô yêu người khác, anh cũng không thể chịu được việc trong lòng cô từng có người đàn ông khác, anh ghen tị, ghen tị chết đi được.

Tống Kiều cũng biết tính Hình Diệm, cô biết mình phải làm gì để dỗ dành anh, sự xuất hiện của Lâm Khởi giống như một quả bom, thổi bay tất cả những khoảng thời gian hạnh phúc mà cô từng có, trong lòng cô chưa từng quá để tâm, chỉ là khoảng thời gian cũng là một phần trong ký ức, vậy nên cô không thể nào quên, cũng có chút lưu luyến.

"Em và anh ấy đã là quá khứ, không thể quay lại với nhau, em đã nói với anh rồi." Tống Kiều nghiêm túc nói, dùng đôi bàn tay lạnh lẽo ôm lấy má anh, "Em xin thề, em là người thành thật, tôi sẽ không lừa dối anh."

Hình Diệm không nói gì, đúng là mối quan hệ của cô và Lâm Khởi rất bình thường, những bức ảnh chụp lén cũng trông có vẻ lúng túng và cứng nhắc, nếu cô có suy nghĩ gì thêm, anh ta đã nhốt cô lại từ lâu rồi.

Anh biết trong lòng cô có nút thắt, cho nên anh chưa từng ép cô nói lời yêu anh, cũng không ép cô phải gọi anh là chồng, những lời nói yêu đương, nói quá nhiều sẽ thành giả tạo.

Chỉ cần có miệng thì ai cũng có thể nói yêu, cho dù chỉ mới thích một chút cũng có thể nói ra những lời nói cảm động trời đất, anh chưa từng nói yêu cô, tính cách của anh chính là nguyên nhân khiến anh không thể nói ra lời.

Đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu khuôn mặt cô, anh bình tĩnh hỏi: "Tại sao ngày đó hai người lại chia tay? Tại sao ngay em lại bỏ cậu ta?"

Tống Kiều suy nghĩ mấy giây, thầm nghĩ chắc hẳn anh đã điều tra kỹ lưỡng, nếu nói dối dù chỉ nửa câu có lẽ cô sẽ bị anh vứt ở nơi hoang dã này, "em không thích anh ấy nữa nên mới chia tay."

"Chỉ thế thôi à?"

"Chỉ thế thôi, không thích nữa thì chia tay đi." Tống Kiều cảm thấy mình không có gì để chột dạ cả.

“Anh ấy không đáp ứng được những kỳ vọng của em với một người đàn ông, anh ấy luôn suy nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần chịu khó thì tất cả mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, khi gặp phải mâu thuẫn, chỉ cần có tình yêu là có thể giải quyết được mọi vấn đề, nhẫn nhịn một chút là được, nhưng em không nghĩ như vậy, em không đủ niềm tin nên không thể toàn tâm toàn ý phó thác bản thân cho anh ấy, tôi cũng không muốn lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, anh ấy là một cái bẫy phủ đầy hoa cỏ thu hút em, nếu em bị anh ấy mê hoặc, em sẽ đánh mất tất cả và rơi xuống vực sâu muôn trượng, anh ấy còn lâu mới có thể trở thành một người chồng thực thụ”.

Lâm Khởi không hiểu... Anh không hề hiểu cô, đúng là cô rất cần tình yêu và sự quan tâm, nhưng hơn hết, cô càng cần dựa vào năng lực của bản thân để đạt được thứ mà mình muốn, chứ không phải là đợi anh dâng hai tay tới cho và giúp cô giải quyết mọi vấn đề.

Cô là một người mâu thuẫn, vừa muốn đàn ông chiều theo ý mình, nhưng cũng vừa muốn đàn ông không phải lúc nào cũng nghe lời cô.

Hai người ở bên nhau rất kỳ lạ, rốt cuộc thì tình yêu hay phù hợp quan trong hơn? Khi có tình yêu thì muốn phù hợp. Khi phù hợp thì lại muốn tình yêu. Cách tốt nhất là vừa có tình yêu vừa có sự phù hợp, điều này thật khó khăn biết bao.

Nghe được những lời này, Hình Diêm cuối cùng cũng mềm lòng, nói cho cùng anh cũng là một người bảo thủ, anh muốn người phụ nữ của mình trong sạch cả về thể xác lẫn trái tim.

Lúc mới kết hôn, anh chỉ muốn cô gái này ở bên cạnh mình là được, nhưng hiện tại điều đó đã không còn thỏa mãn được anh nữa, anh muốn có được tình yêu của cô dù chỉ là một chút, có thể suy nghĩ sâu sắc tới vậy, cô gái này đúng là rất khó theo đuổi.

Ngón tay anh luồn vào trong vạt áo cô, phủ lên bầu vυ' mềm mại, ngửi thấy mùi cơ thể thơm nức, "vậy phải thế nào mới là một người chồng thực thụ?"

"Ít nhất cũng phải yêu thương, chiều chuộng em, còn phải là người có trách nhiệm, giống như anh vậy." Tống Kiều ngập ngừng nói, ánh mắt có chút xấu hổ, cô quả thực là một đứa trẻ ngoan, không giỏi nói dối.

Ánh mắt Hình Diệm sâu không thấy đáy, như thể anh đang đè nén lửa giận trong lòng và lựa chọn thỏa hiệp vậy, anh chậm rãi cất tiếng: "Được lắm, gần đây có tiến bộ rất nhiều, lời đường mật nói ra rất đúng lúc đúng chỗ."

Anh vẫn thận trọng như cũ, không đánh mất khả năng phán đoán khi đứng trước mặt cô.

Lời cũng đã nói xong, Tống Kiều nghĩ anh cũng cảm thấy vui vẻ, nếu không tại sao lại cương lên như vậy, lời ngọt ngào quả đúng là có tác dụng.

"Anh nói rồi đấy, trong lòng em chỉ có thể có anh thôi, đừng để cho anh nhìn thấy em và cậu ta dây dưa với nhau nữa." Hơi thở của người đàn ông trở nên nóng hổi,

anh nói lời uy hϊếp bên tai cô, nhưng cũng không quên khen ngợi, "hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt."

Anh hài lòng khi nghĩ đến khuôn mặt thất bại của Lâm Khởi. Nếu một ngày nào đó cô dám lừa dối anh, anh sẽ lột sạch quần áo rồi nhốt cô lại, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến anh hưng phấn, mấy câu lấy lòng của cô bé này rất hữu dụng, nhưng không thể áp dụng cho mọi tình huống được, anh chỉ mời hù dọa mà thôi, anh đã cố kiềm chế bản thân rồi.

Cô bé này bướng bỉnh không muốn dựa dẫm vào anh, anh thầm quan sát để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của cô, anh biết cô không tự nguyện và luôn chống cự anh, vậy nên thi thoảng cô nói mấy câu ngọt ngào khiến anh cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, cô không biết rằng anh rất thích nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô khi đạt được tâm nguyện nhỏ bé nào đó.

Nếu mối quan hệ giữa hai người luôn căng thẳng thì hoa có đẹp đến đâu cũng sẽ sớm lụi tàn, có đôi lúc anh sẵn sàng giả ngốc, như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ngoan ngoãn là anh cảm thấy thỏa mãn rồi.

Cây gậy dưới hạ thể anh dần trở nên nóng rẫy và cương cứng, chọc vào nơi mềm mại của cô, anh đâm mạnh vài cái, ngón tay thô ráp luồn sâu vào gấu váy của cô, cọ xát lên nơi mềm mại kia qua lớp quần tất, chỉ một lúc sau nơi đó đã ướt nhẹp, anh xé mạnh quần tất tạo ra một lỗ nhỏ rồi vém qυầи ɭóŧ ra, đưa một ngón tay vào bên trong, cái lỗ ẩm ướt mυ'ŧ chặt lấy, chọc ngoáy một hồi anh lại đưa thêm một ngón tay nữa vào, vách thịt bên trong không kìm nổi mà càng mυ'ŧ chặt hơn.

Hơi thở của Tống Kiều dần trở nên rối loạn, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, một mùi hương mê hoặc phát tán trong không khí, khuôn mặt đỏ bừng, cánh môi ẩm ướt, đôi mắt lúng liếng trông rất đa tình và quyến rũ, cho dù lúc này miệng cô khô khốc, nhưng cô cũng không tiến tới hôn anh, hai người chỉ nhìn nhau, không ai muốn tiến về phía trước.

Hình Diệm nhịn không được cong ngón tay móc lên vách thịt trong cô, móng tay tuy được cắt tỉa gọn gàng nhưng dù sao cũng không mềm mại như da thịt, làm như vậy vừa nhói đau vừa tê tái, anh nghe thấy cổ họng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ, cô thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, hơi thở nóng rực, hai tay cô buộc phải chống lên l*иg ngực của anh, Tống Kiều không chịu thua, chất lỏng bên trong hạ thể trào ra khiến cho chiếc quần âu màu xám của anh ướt đẫm một mảng.

"Cứng đầu thật đấy." Người đàn ông khẽ nói, sau đó anh vươn người về phía trước cắn lên môi cô, hai cánh môi áp sát, đầu lưỡi của họ quấn lấy nhau, những âm thanh ám muội bắt đầu vang lên, Tống Kiều giống như một cái cây khô héo gặp được mưa xuân, điên cuồng tìm kiếm dòng nước ngọt ngào trong miệng anh để giải tỏa cơn khát.

Khóa quần được mở ra, cây gậy thịt lập tức tiến thẳng vào trong hoa huyệt, vách thịt trong nháy mắt bị nong rộng, tay anh giữ lấy eo cô rồi ra vào kịch liệt, thông đạo ấm áp sớm đã nhầy nhụa không sao tả siết, bao lấy cây gậy thịt to dài của anh, cái lỗ nhỏ này giống như một xoáy nước sâu thẳm, ra sức hút chặt lấy anh.

"Cô bé bướng bỉnh." Vùng hạ thể của Hình Diệm liên tục thúc rất mạnh, Tống Kiều mất tự chủ nhấc người lên, người đàn ông ấn mạnh vào vai cô để cô không thể nhúc nhích, cảm giác căng trướng truyền tới, hoa huyệt mau chóng tiếp nhận toàn bộ cây gậy thịt của anh. Hang động non mềm chạm vào lớp lôиɠ ʍυ dày rậm và áp sát lên bao tinh hoàn rắn chắc. Cảm giác đau rát xen lẫ với cơn kɧoáı ©ảʍ tê tái. Tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở hổn hển của cô bị người đàn ông nuốt chửng. Cô ngạt thở khó chịu muốn chết.

Tống Kiều bất lực chỉ có thể ôm chặt lấy anh, đắm chìm trong cơn kɧoáı ©ảʍ do từng cú thúc của anh mang tới, toàn thân cô tê dại như có dòng điện chạy qua, bầu không khí trong xe vốn lạnh lẽo thì nay trở nên nóng hầm hập, trên trán Tống Kiều chảy một lớp mồ hôi mỏng, cô ngẩng cổ lên, cần cổ thiên ngau tạo thành một độ cong vô cùng tuyệt mỹ.

Hình Diệm đâm vào cô rất mạnh, anh nâng hai chân cô lên cao rồi vắt lên vai mình, triệt tiêu hoàn toàn sức lực của cô, anh ôm chặt lấy lưng cô bằng cánh tay chắc khỏe, bây giờ thì anh có thể ra vào theo ý muốn của bản thân, đâm nhẹ hay mạnh đều phụ thuộc vào anh.

Tống Kiều chỉ có thể dựa vào vai anh nhỏ giọng rêи ɾỉ, cô thảm thiết van nài, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ sâu, anh đâm thật mạnh vào càng sâu càng tốt, như thể sắp đâm xuyên qua cả cổ tử ©υиɠ bên trong, Tống Kiều hét lên một tiếng, hạ thể co thắt lại và đạt tới cao trào.

Cô gái này như thể một đóa hoa non mềm tỏa ra thứ mùi hương mê hoặc, Hình Diêm cởi bỏ cúc áo, anh ấn đầu cô để cô mυ'ŧ lấy đầu ngực mình, lực công kích dưới hạ thể không hề dừng lại mà có xu hướng càng sâu, càng mãnh liệt hơn...