Tống Kiều nhận một bộ phim chiếu mạng chủ đề về thanh xuân, quay tại thành phố K nên cô không cần phải đi công tác xa nữa, cô vào vai nữ phụ, đất diễn không quá nhiều cũng không quá ít.
Đây vốn là một bộ phim tình cảm, sẽ có cảnh hôn, nhưng sau đó biên kịch đã xóa phân đoạn tình cảm của cô, đất diễn của cô cũng ít đi, nhưng cô vẫn rất nghiêm chỉnh quay phim, cô biết mình còn trẻ, điều tốt nhất nên làm là làm là trau dồi kỹ năng diễn xuất, vì vậy nên cô không truy cứu thêm.
Việc này cũng giúp cô có thêm nhiều thời gian rảnh, sau khi Lý Noãn Noãn đã biết bơi cơ bản, Tống Kiều đã đăng ký đi học cái xe, chuẩn bị thi lấy bằng.
Không ngờ Hình Diệm lại biết được, anh nói sẽ đích thân dạy cô, Tống Kiều nói lý hồi lâu nhưng Hình Diệm vẫn không buông tha, người đàn ông vốn luôn bận rộn đã quyết định đẩy phần lớn công việc sang cho Cố Phi, người đang cố phản đối mối hôn sự do gia đình sắp xếp.
Cố Phi có lý do chính đáng, anh ta nói mình bận việc, không có thời gian tới gặp bố mẹ vợ tương lai, ngay cả những buổi hẹn hò với Liễu Phiêu Phiêu cũng bị anh ta ra sức từ chối, vốn tưởng đây là một chuyện tốt, nhưng nó cũng đã chiếm hết cả thời gian ăn chơi hưởng lạc của anh ta, đúng là có hối hận cũng đã muộn.
"Chị dâu diễn xuất tốt như vậy, sao đại ca không đầu tư vào phim ảnh? Nếu có anh giúp sức thì chị ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng, không cần phải làm việc vất vả, thù lao lại còn ít như thế nữa, đoàn làm phim nhiều người nên rất phức tạp, anh có thu xếp trước thì vẫn sẽ có kẻ làm khó chị ấy, lúc này đang là thời điểm khó khăn nhất đối với người mới đó”. Cố Phi lười biếng ngồi xuống ghế da với bộ dạng ngả ngớn.
Hình Diệm đặt tập tài liệu trong tay xuống rồi khẽ liếc sang anh ta, nếu Tống Kiều thật sự nổi tiếng, mỗi ngày đều bận rộn làm việc thì lấy đâu ra thời gian ở bên anh?
Cứ như hiện tại là được, cô không quá nổi tiếng nhưng cũng không quá mờ nhạt, vừa đủ để cô kiếm tiền.
Số tiền mà Tống Kiều trả cho viện dưỡng lão của mẹ cô sẽ được chuyển lại vào thẻ lương của cô theo một cách khác, người quản lý của cô cho nói rằng vì cô đã có chút danh tiếng, giá trị cũng tăng lên nên số tiền kiếm được cũng tăng theo, nhờ vậy mà cô càng có động lực để làm việc và học tập chăm chỉ.
Thế nhưng việc này đã khiến Hình Diệm có chút hối hận, anh vốn nghĩ sau khi kiếm được nhiều tiền hơn cô sẽ dành thời gian nghỉ ngơi bên cạnh anh, nào ngờ cô bé này lại càng ngày càng hăng hái làm việc.
Anh có bị điên mới đi cung cấp tài nguyên cho Tống Kiều, cô vừa có ngoại hình vừa có năng lực, việc nhận được kịch bản hay chỉ là vấn đề thời gian, nếu vai diễn cô yêu thích bị cướp mất, anh sẽ ra tay, cô không quan tâm quá nhiều đến vai diễn mà chỉ muốn rèn luyện bản thân nhiều hơn, vậy thì anh xen ngang khiến cô không vui để làm gì?
Cô vốn không có nhiều thời gian ở bên anh, nếu cô giận dỗi thì chính anh cũng sẽ không vui, ép buộc cô không khó, nhưng cứ ép cô mãi thì cũng chẳng phải cách hay, anh muốn hai người chung sống hòa hợp với nhau hơn.
Hình Diệm biết tính tình của Tống Kiều, cô thích những thứ do chính tay mình lấy được chứ không quan tâm tới những thứ anh cho.
Buổi tối, Tống Kiều bị Hình Diệm tóm đi học lái xe, tại khu nhà của người giàu tấc đất tấc vàng này, Hình Diêm đã đặc biệt chuẩn bị một con đường cho cô tập lái, anh cầm tay chỉ việc cho cô, có anh kè kè bên cạnh giám sát, cô cảm thấy hơi căng thẳng, chiếc xe này ít nhất cũng cả triệu tệ, cô sợ mình sẽ làm hỏng mất, mặc dù Hình Diêm vốn không thiếu tiền.
Tống Kiều thông minh, dạy qua là hiểu, không khiến anh phải bận tâm quá nhiều, Hình Diệm chiều chuộng cô, anh dạy cô một cách nghiêm chỉnh và kiên nhẫn, tuy rằng thi thoảng cũng tận dụng cơ hội để sàm sỡ cô, nhưng về cơ bản thì anh đã dạy rất tốt.
Dù sao cô cũng mới học nên tay lái chưa vững, sau vài lần đâm trúng cây cột, cô không dám liều lĩnh nữa mà chuyển sang di chuyển với tốc độ chậm rãi.
Tối nào cũng học lái xe, Hình Diệm ngồi bên phía ghế phụ, thấy bộ dạng thận trọng của cô, anh nở nụ cười vui vẻ: "Có anh ở đây em còn sợ cái gì? Đυ.ng trúng cột thì cũng có sao đâu? Cũng đâu phải là xảy ra tai nạn, tính năng của chiếc xe này rất tốt, không lật được đâu."
Tống Kiều nghe tai trái ra tai phải, lúc này cô giả vờ điếc nghe không hiểu, bàn tay thon dài chậm rãi xoay vô lăng, trên cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ mạ vàng, nhỏ và tinh tế hơn đồng hồ của Hình Diệm đôi chút, đó là đồng hồ đôi của hai người, chiếc đồng hồ này vốn chỉ có phiên bản dành cho nam giới, không biết Hình Diệm đã làm cách nào khiến cho nhà sản xuất chế tạo thêm một cái, có lẽ cũng là cái duy nhất trên thế giới.
Hình Diệm thường tặng cô rất nhiều quà, đá quý, nhẫn, dây chuyền, túi xách chất thành đống nhưng cô chưa bao giờ sử dụng đến, tất cả chúng đều cất trong phòng, Hình Diệm bực bội nhưng cũng hết cách.
Chiếc đồng hồ này cô vốn không muốn nhận, sau khi bị ép nhận lấy cô định vứt nó vào một góc, Hình Diêm thấy vậy thì dọa sẽ làʍ t̠ìиɦ với cô cả ngày, cô sợ hãi nên vội vàng đeo vào tay, sợ anh sẽ làm thật, cũng sợ anh sẽ nghĩ ra trò gì đó mới.
Bởi vì gần đây cô học lái xe, nên Hình Diệm cũng chuyển sang thích làʍ t̠ìиɦ trong xe.
Ánh đèn đường buổi tối mờ mịt, tiết trời mùa thu nổi gió se lạnh, ngoài cửa sổ xe là hàng cây cao thẳng tắp, trong xe phảng phất hơi ấm của hai người.
Hình Diệm là người nhạy cảm, anh không thích người khác từ chối mình, đặc biệt khi Tống Kiều từ chối, anh sẽ rất tức giận, chỉ có làʍ t̠ìиɦ với cô mới khiến anh thỏa mãn và cho anh biết, người phụ nữ này là của anh, anh muốn ngang ngược thế nào thì sẽ làm như thế.
Lúc này đây, anh cảm thấy rất phấn khích trước khung cảnh xung quanh, anh thích mùi hương này, thích người bên cạnh, cũng thích buổi đêm nay.
Tống Kiều không nghĩ nhiều mà chăm chú lùi xe, mấy ngày nay, sau khi đã làm hỏng vài chiếc xe của thì cô đã có thể lái xe ra đường và không còn sợ hãi nữa, cô cũng làm quen với nhiều tuyến đường, lần thi bằng lái sắp tới cô nhất định sẽ vượt qua, chẳng trách lại có nhiều người bỏ tiền thuê gia sư riêng dạy, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Thấy thành công đã ở ngay trước mắt, cô có chút hưng phấn, môi khẽ nở nụ cười khe khẽ, Hình Diệm quay đầu sang nhìn, cô gái trước mắt xinh đẹp, trẻ trung, tràn đầy sức sống, khuôn mặt cô dịu dàng nhưng cũng rất bướng bỉnh, anh rất thích luồng năng lượng này trên người cô, thích đến mức muốn ngừng cũng không ngừng lại được.
Buổi tối, sau khi lái xe vài vòng, cô đỗ xe trở lại vị trí ban đầu, định sẽ nghỉ ngơi trước khi tiếp tục.
Hình Diêm chống tay phải lên cửa kính ô tô, mặt đồng hồ trên cổ tay anh phản chiếu ánh đèn vàng lấp lánh, anh đưa tay trái chạm vào chân cô, trời mùa thu se lạnh, Tống Kiều thích làm đẹp, cô đang mặc một chiếc váy dài, bên trong mặc tất quần, bàn tay anh luôn ấm áp và khô ráo, khi chạm phải lớp vải mịn màng, anh không kìm lòng được mà bắt đầu vân vê rồi từ từ hương lên trên..
Tống Kiều kịp thời giữ lấy tay anh, khẽ từ chối: "Đừng mà."
Hình Diệm tháo dây an toàn rồi ôm cô qua, để cô ngồi lên đùi mình, anh đùa: "Đừng à? Vậy em muốn gì nào? Muốn thầy giáo đút cho em ăn gì? Nói nghe xem?"
Tống Kiều ngượng ngùng đưa tay ra đẩy anh, cô ghét anh lúc nào cũng có thể nổi hứng, Hình Diệm dùng đầu gối tách hai chân cô ra để cô ngồi hẳn vào lòng anh, nơi nóng bỏng kia chạm lên vùng tư mật của cô, thiêu đốt cô.
Anh giữ lấy cổ cô để cô đón nhận nụ hôn của mình: “Mυ'ŧ lấy anh.”
Hình Ngôn đưa đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô, tay anh nhéo cằm cô buộc cô phải mở miệng, Tống Kiều do dự một chút, sau đó chậm rãi áp sát cắn lên chiếc lưỡi to dày của anh, mυ'ŧ vào trong cái miệng nhỏ bé của mình.
Hôm nay, cô đi thẳng từ phim trường về chưa kịp tẩy trang, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, những hạt kim tuyến nhỏ li ti trên bầu mắt lấp lánh, cơ thể vừa mềm mại vừa ấm áp dựa sát vào anh khiến anh muốn xé cô ra thành từng mảnh.
Hình Diệm muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ngay lúc này, chiếc xe đã dừng lại hồi lâu, xung quanh yên tĩnh, không ai dám tiến lại gần, nhưng Tống Kiều biết nếu để anh làm loạn thì tối nay cô sẽ không thể tập lái xe được nữa, vậy nên cô chỉ có thể kiên nhẫn lấy lòng: "Để lát nữa về nhà được không, bây giờ em không có hứng, em muốn tập luyện thêm một lát."
Hình Diêm đẩy đẩy nơi nóng bỏng của mình vào cô, Tống Kiều sợ hãi đến mức kêu lên, cô đấm một cái lên ngực người đàn ông, sức mạnh của cú đấm giống như đang cù anh, anh bắt lấy bàn tay cô rồi men theo đường cúc áo chạm tới đầu ngực mình, dùng đầu ngón tay của cô khẽ gảy lên.
“Anh muốn chơi em ngay bây giờ, không muốn nhịn nữa.” Hình Diệm nói sự thật, dứt lời anh lại thúc cô thêm vài lần, nơi đó nóng bỏng không thể tả.
Tống Kiều hết cách, cô ôm cổ anh rồi thay đổi chiến thuật: "Vẫn còn sớm mà, chúng ta lái xe ra ngoài ra ngoài chút đã."
“Đây có tính là làm nũng không?” Hình Diêm đuổi theo hôn lên môi cô, sau đó cúi đầu mυ'ŧ mát cần cổ bên dưới.
“Chúng ta cũng chưa từng đi mua sắm cùng nhau, các cửa hàng lúc này chưa đóng cửa đâu.” Tống Kiều ôm lấy đầu anh, nhỏ giọng nói.
Hình Diêm nở nụ cười rồi nhéo cằm cô, anh nhìn cô, trong mắt ẩn chứa ý cười, sự hoài nghi và cả tán thưởng, "Giỏi thật đấy, càng ngày càng biết cách thao túng anh."
Bây giờ cô đã tìm ra cách để lấy lòng anh, cô biết anh thích hai người làm mọi việc cùng nhau, ngoài làʍ t̠ìиɦ ra còn có giao tiếp.
Tống Kiều cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi ánh mắt chột dạ, Hình Diệm áp miệng lên khuôn mặt cô, âu yếm hôn cô gái của mình: “Anh cho phép em đánh cắp trái tim anh.”