Gần đây, Hình Diêm trở nên tinh tế, dịu dàng hơn rất nhiều, thi thoảng anh lại hỏi cô thích ăn gì, anh thích cô nói chuyện với anh, mặc dù công việc bận rộn nhưng buổi tối anh vẫn sẽ dành thời gian để hai người bồi đắp tình cảm.
Nếu cô không có chuyện gì để nói, anh sẽ hỏi cô ngày hôm nay đã làm những việc gì, có gặp được chuyện gì thú vị không, nếu cô chỉ kể trong một thời gian ngắn, anh sẽ nói cô đọc cho anh nghe một cuốn truyện, Hình Diêm sẽ lắng nghe một cách dịu dàng và căm chú.
Trước những hành động đó của anh, Tống Kiều cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Tống Kiều là diễn viên, cô rất nhạy cảm với nhân vật và hoàn cảnh, cô luôn để ý tới sự khác biệt và đưa chúng vào trong diễn xuất của mình.
Nhưng Hình Diêm luôn khiến cô không thể đoán ra nổi, anh giống như một con đường dài thăm thẳm, lúc này cô mới chỉ đang đứng ở nơi bắt đầu, phía trước như bị bao phủ bởi sương mù không nhìn được rõ.
Kể ra thì hai người chẳng hề hiểu gì về nhau, cô hoàn toàn không biết rõ lai lịch cụ thể của anh, chỉ biết rằng anh là người có tiếng nói cuối cùng ở Hoa Chương.
Hai người anh em còn lại, là Cố Phi và Chu Nghịch đều được giới thiệu trên các công cụ tìm kiếm, còn Hình Diêm thì không.
Tống Kiều nhận thấy mình bắt đầu tò mò về Hình Diêm, muốn biết về quá khứ của anh, rốt cuộc anh là người thế nào, cũng muốn biết anh có suy nghĩ thế nào về cô...
Cảm giác tò mò này khiến cô rất kinh ngạc, lẽ nào khi hai người ở bên cạnh nhau lâu thì sẽ đều như vậy ư?
Trực giác nhắc nhở cô không được, nhất định không được tò mò, nếu không thì sẽ đắm chìm vào trong, cuối cùng đánh mất trái tim, mất cả chì lẫn chài.
Một lúc sau, Hình Diêm bước ra khỏi nhà tắm, anh không mặc gì trên người cả, tay cầm chiếc khăn lông lau khô người.
Cơ thể tráng kiện, trên ngực và bụng có vài vết sẹo lác đác, nước da ngăm khiến anh trông càng mạnh mẽ hơn, do luôn tập luyện thể thao một cách kỷ luật nên các đường nét trên cơ thể anh rất đẹp.
Anh đứng trước tủ quần áo lựa đồ, mặc quần áo.
Thấy Tống Kiều vẫn chưa có động thái rời giường, khóe miệng anh nhếch lên rồi tiến tới ngồi xuống bên cạnh, ngón tay thô ráp lần vào trong chăn vuốt ve ngực cô, trơn láng rắn chắc, mới mấy ngày mà dường như nó lại to thêm một chút rồi.
“Không phải sáng nay có tiết à? Sao vẫn chưa dậy? Muốn tôi bế em đi tắm ư?”. Miệng người đàn ông có mùi kem đánh răng bạc hà tươi mát, Tống Kiều ngửi thấy, cảm thấy vừa mát mẻ vừa sảng khoái.
Cô nhắm mắt cũng vẫn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh anh đang nói chuyện, đôi môi mấp máy đóng mở, để lộ hàm răng trắng và đầu lưỡi đỏ hồng bên trong...
Tống Kiều chợt mở trừng mắt, quay đầu sang nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của anh, đôi mắt dài hẹp, vừa dịu dàng vừa đưa tình, đây chính là khuôn mặt vào sáng sớm sau khi làʍ t̠ìиɦ của anh.
Hình Diêm cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô, đôi mắt trong treo của cô dường như đã được mở một lỗ nhỏ, lộ ra một tia sáng yếu ớt, tia sáng lấp lánh ấy mang một vẻ đẹp tuyệt vời, khiến anh không kiềm nổi muốn được trông thấy toàn bộ chúng.
Hai người nhìn đối mắt khoảng hai phút, Tống Kiều bỗng hồi thần trở lại, nhảy vọt xuống giường, bàn chân trắng nõn giẫm trên mặt đất, quần áo còn chưa mặc đã chạy tót vào phòng tắm.
Hình Diêm cũng chỉ kịp nhìn thấy cặp mông trắng nõn, tròn trịa của cô đung đưa, bên má trong đùi vẫn còn dính chút dâʍ ɖị©ɧ.
Tống Kiều trốn vào phòng tắm khóa cửa rồi ngồi xổm xuống, sắc mặt cô đỏ ửng nóng bừng, đầu cũng nóng lên, cô không biết bản thân làm sao nữa, sao mặt cô lại đỏ lên thế này.
Hình Diêm là người phản ửng đầu tiên, cảm thấy rất khó hiểu trước hành vi kỳ lạ của Tống Kiều, anh đứng dậy sải bước đi tới phòng tắm, gõ lên của: “Tống Kiều, em làm sao vậy?”
Giọng nói êm dịu, mang theo sự vững vàng của một người đàn ông trưởng thành.
Tống Kiều cảm thấy mặt mình đỏ bừng, vành tai cũng đỏ, bởi vì không nhìn thấy anh nên mới lớn mật hơn một chút, cô nói bừa: “Em không sao, anh mau đi làm đi”.
“Không phải tối qua đã nói rồi sao, hai ta thuận đường, anh sẽ đưa em đi học”. Hình Diêm không nhượng bộ.
“Hôm nay em không muốn anh đưa, em sẽ tự đi, anh mau đi làm đi”. Tống Kiều đứng dậy lấy bàn chải rồi bắt đầu đánh răng.
Bên ngoài không còn tiếng động, Tống Kiểu tưởng anh đã đi rồi nên yên tâm tắm rửa.
Tới khi cô bước ra mới phát hiện Hình Diêm đang ngồi trên giường nhìn mình, anh vẫn đợi cô.
Tống Kiều sững người lại, sao cái người này vẫn chưa đi???
Cuối cùng, Tống Kiều ngồi vào ghế lái phụ để anh đưa đến trường, trước đây Hình Diêm gần như không tự mình lái xe mà luôn có tài xế, hôm nay là lần đầu tiên Tống Kiều được anh chở.
Bầu không khí giữa hai người trong sáng nay rất kỳ lạ, đặc biệt là Tống Kiều, cô cảm thấy vừa bối rối vừa hoảng loạn, không biết mình bị làm sao.
Đúng lúc phải chờ đèn đỏ, bàn tay Hình Diêm đưa tới nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cô nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ dát vàng lấp lánh trên cổ tay anh, vừa nhìn là đã biết đây là phiên bản giới hạn.
Hình Diêm trông thấy cô nhìn đến thất thần thì khẽ hỏi: “Em thích à?”
Tống Kiều lập tức phủ nhận: “Không có”. Dứt lời, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơn mưa càng lúc càng dữ dội, đường xá tắc nghẽn, bầu không khí trong xe có chút bí bách.
Chiếc xe lại được khởi động, lăn bánh về phía trường học của cô.
Tống Kiều không cho Hình Diêm đưa cô đến quá gần trường, chiếc xe xa xỉ của anh chạy trên đường đã chói mắt, nếu đỗ lại cạnh cổng trường thì lại càng chói mắt hơn.
Cô cầm theo ô chuẩn bị xuống xe, chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là tới trường rồi, Hình Diêm kéo cô lại hôn rồi dặn dò: “Khi nào học xong thì tới tìm anh, tối nay chắc anh sẽ phải tăng ca, em đến chỗ anh đi”.
Tống Kiều chỉ muốn anh mau chóng buông tay mình ra để thoát khỏi khoảng không gian có anh này, cô nói bằng giọng bức bối: “Em cũng có việc riêng của mình, không rảnh để đến chỗ anh”.
“Vậy à, thế thì anh làm xong việc sẽ tới tìm em, em đợi anh”
“Em nói rồi em không rảnh đợi anh đâu!”. Tống Kiều cảm thấy phiền não.
Ánh mắt Hình Diêm tối đi, có điều anh vẫn rất kìm nén, anh nghiêm túc nói: “Anh rảnh, anh sẽ đợi em”.
Tống Kiều: “...”
“Anh đừng tới tìm em, em không thích anh tới tìm em”. Tống Kiều phản ứng rất dữ dội.
Hôm nay Hình Diêm nhất quyết muốn đối đầu với cô: “Nhưng anh thích em tới tìm anh, anh cũng thích tới tìm em, em chọn một đi, rốt cuộc thì em tới chỗ anh hay anh tới chỗ em?”
“Anh nghe không hiểu hay sao, em không thích anh!” Tống Kiều tức giận hét lên.
Hình Diêm im lặng nhìn Tống Kiều hồi lâu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, Tống Kiều không giãy ra được, chỉ đành quay mặt về phía khác không nhìn anh.
Cô vừa nói xong đã thấy hối hận, bởi vì anh quá yên tĩnh.
Không thích, hai chữ này cô đã từng nói rất nhiều lần.
Tống Kiều len lén quay lại nhìn anh, ánh mắt Hình Diêm sâu thăm thẳm, ẩn chứa sự nguy hiểm: “Gần đây hai ta không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên em lại nổi cáu với anh?”
Anh chất vấn cô: “Tống Kiều, em làm sao vậy? Sáng nay em cư xử rất lạ”.
Tống Kiều cảm thấy bức bách, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tâm tình của cô không tốt vậy nên mới nổi cáu mà thôi.
Hình Diêm thấy cô mãi không nói gì, anh chậm rãi nói một câu: “Tốt nhất là em đừng có nảy sinh ý định nào khác, nếu không em tự biết hậu quả rồi đó”.
Tống Kiều cảm thấy hơi thở của mình như bị nghẹn lại.
Đúng rồi, đây mới chính là con người thật của anh, lấy mọi thứ trong cuộc sống của cô ra uy hϊếp, thái độ dịu dàng, ân cần những ngày này chỉ là anh cố tình tạo ra để cảm hóa cô mà thôi.
Cô tự nói với chính mình rằng không được trúng kế, không được rơi vào cái bẫy của anh!
Hình Diêm dặn dò thêm vài câu rồi thả cho cô xuống xe, bóng đen trong con mắt anh mãi không chịu tan biến, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Theo dõi Tống Kiều cho tôi, có tin tức gì lập tức báo lại”
Đối phương cung kinh đáp lại một tiếng “vâng”.