Trở về văn phòng của Hình Diêm, Tống Kiều cảm thấy bầu không khí như bị ngưng tụ lại, mấy nhân viên vào báo cáo tình hình công việc đều bị mắng không kịp vuốt mặt.
Thông thường mỗi khi Tống Kiều có mặt, tính khí của Hình Diêm sẽ không tệ đến thế, anh sẽ biết kiềm chế lại đôi chút, chỉ hy vọng mình sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng Tống Kiều.
Buổi sáng hôm nay anh vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn cười nói với bọn họ, mấy nhân viên đều chết lặng, bình thường họ toàn lựa lúc Tống Kiều có mặt để giao tài liệu, cho dù làm không tốt thì ông chủ cũng không mặt nặng mày nhẹ.
Huhuhu, khổ quá đi mất...
Mấy nhân viên run lẩy bẩy trông về phía Tống Kiều đang đứng bên cửa, hy vọng cô nói giúp cho vài câu, nếu không hôm nay họ sẽ bị ông chủ mắng chết mất.
Tống Kiều: “...”
Cô bất đắc dĩ gánh trên vai trọng trách giải cứu mọi người bước vào phòng, mấy người nhân viên tinh ý vội vàng đóng cửa lại rồi chạy mất.
Bàn tay thon dài đặt hai ly cà phê lên bàn, thấy Hình Diêm không thèm ngước mắt, cô lấy làm lạ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bèn cất tiếng hỏi: “Em mua cà phê, anh có muốn uống không?”
Hình Diêm liếc nhìn hai cốc cà phê, cơn giận trong lòng giảm đi một chút, nhưng sắc mặt anh vẫn rất xấu, chỉ lạnh lùng cất tiếng: “Sắp ăn cơm tới nơi rồi, ăn xong rồi tính”.
Tống Kiều cũng chỉ đáp lại một tiếng ồ.
Tiếng ồ này khiến Hình Diêm tức ói máu, ồ cái gì mà ồ, cô không biết nói câu nào khác hay sao?
Hình Diêm trừng mắt nhìn cô: Ồ cái gì? Tôi nói gì là em nghe nấy sao, em không biết trả lời là “uống một ngụm rồi ăn cơm sau cũng được mà” à? Hơn nữa em không thấy tôi đang tức giận hả? Em hỏi thêm một câu “anh sao vậy” thì chết chắc?
Tống Kiều nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh, vẻ mặt vẫn lơ ngơ như trước: Em nghe lời vậy cũng không được à? Anh lườm em làm cái gì?
“Qua đây”. Hình Diêm lạnh lùng nói.
Bảo uống cà phê mà ngồi cách anh xa như vậy, cách nhau cả cái bàn to đùng thế này cũng không biết bước lại gần mấy bước?
Tống Kiều từ từ tiến về phía trước, cổ tay bị kéo lấy ngồi xuống đùi anh, cô sợ bên ngoài đang có người mà người đàn ông này lại bộc phát thú tính, hai bàn tay đẩy ngực anh từ chối, Hình Diêm tức tối vỗ vài cái vào mông cô, “ngồi yên! Nếu còn giãy dụa nữa là anh không nhịn nữa, lột quần em ra rồi làm đó!”
Tống Kiều không dám động đậy nữa, cô nghiêng người không thèm nhìn anh, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh đang chiếu lên mình, cô cảm thấy rất không thoải mái, đưa tay ra với lấy ly cà phê rồi đút ống hút vào uống một ngụm.
Bở mông nhỏ tròn trịa của cô ma sát lên cặp đùi tráng kiện của anh mấy cái, Hình Diêm ôm chặt lấy eo cô, kéo người cô xích lại gần hơn nữa, bờ mông vừa khéo ngồi lên chỗ thằng nhỏ của anh.
Tống Kiều không dám cử động, cách một lớp vải dày nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng đang tỏa ra từ nơi đó.
Vị cà phê vừa đắng vừa thơm quyện trên đầu lưỡi, cô gái lặng lẽ từ tốn thưởng thức, Hình Diêm chỉ chăm chú nhìn cô, gương mặt trắng nón sạch sẽ, ánh mắt long lanh, hàng mi cong vυ't, nhìn thế nào cũng giống như một cô gái ngoan ngoãn dễ bảo, vậy mà sao lòng dạ lại cứng rắn tới thế.
Ở bên anh không tốt sao? Gả cho anh không hạnh phúc sao? Anh đối xử với cô không tốt sao? Tại sao cô vẫn muốn ly hôn?
Hình Diêm càng nghĩ càng tức, tay véo lên mông cô một cái, Tống Kiều bị anh làm cho giật mình suýt chút nữa thì phun hết cà phê trong miệng ra, cô tức tối cất tiếng: “Anh làm gì đó?”
“Ngon không?” Anh hỏi.
Tống Kiều khựng lại, “ngon mà”, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, bên trong chất chứa thứ cảm xúc mà cô không hiểu rõ, cô cũng không nghĩ nhiều rút ống mυ'ŧ ra khỏi miệng mình, đưa tới bên miệng anh, “không tin thì anh uống thử xem?”
Đôi môi của anh khô ráo, nước bọt dính trên thành ống hút của Tống Kiều chạm vào môi anh, Tống Kiều xấu hổ dùng tay giúp anh lau khóe miệng.
Ánh mắt Hình Diêm càng tối hơn, anh bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô đưa lên miệng hôn, khí nóng trong miệng anh thổi ra như thể muốn làm ấm đầu ngón tay cô.
“Sao lại lạnh như vậy? Bên ngoài lạnh lắm sao?”
“Ưm, hơi hơi”
Bàn tay to lớn l*иg vào các ngón tay cô, ấm áp khô ráo, anh giúp cô làm ấm.
Tống Kiều có chút không quen, cô chớp mắt nhìn về phía chiếc bàn, tiếp tục uống cà phê một cách máy móc.
Hình Diêm ôm cô càng chặt, anh tiến sát lại hôn lên gò má cô, lắng nghe tiếng trái tim cô dần đập loạn nhịp.
Một Tống Kiều non nớt sao có thể là đối thủ của một kẻ đã trải qua vô vàn sương gió như Hình Diêm, sự dịu dàng nhỏ bé này khiến cho cô có cảm giác mình được yêu thương và bao bọc.
Quả nhiên, những chi tiết nhỏ nhặt là thứ khiến người ta cảm động nhất, một chi tiết không đủ thì dùng nhiều chi tiết.
Cô gái cảm thấy mình được yêu thương thì mới chịu mở cửa trái tim.
_______
Mới sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng da thịt va vào nhau “bạch bạch”, mấy ngày gần đây mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp, cái miệng nhỏ bên dưới của Tống Kiều lại lần nữa bị nong rộng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra nhiều vô số kể.
Cô bị ép chống tay vào mặt kinh thủy tinh của ô cửa sổ đang được mở rèm, người đàn ông phía sau liên tục thúc eo tiến công vào nơi mềm mại kia như cưỡi ngựa, anh nhấc một chân của cô lên móc vào cánh tay, nơi tư mật theo đó lộ ra rõ mồn một, âʍ đa͙σ co thắt một cách có quy luật, mυ'ŧ chặt lấy thằng nhỏ anh.
Buổi sáng, trong phòng rất ấm áp, nhưng bên ngoài mây đen phủ kín bầu trời, mưa rơi rả rích, đứng bên cửa sổ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Hôm nay lại là một ngày mưa, vốn tưởng rằng có thể cuộn mình trong chăn ngủ thỏa thích, nào ngờ khi đang chìm trong giấc mộng lại bị anh đâm đến tỉnh, cây gậy thịt cứng rắn nóng hổi như một khối sắt đen.
Bộ ngực gợn sóng dập dờn, trên bờ mông căng tròn trắng nõn in hằn vài vết dấu tay, Hình Diêm xoay mặt cô lại hôn.
Tư thế này rất không thoải mái, không thể ngấu nghiến được đầu lưỡi nhỏ bé của cô, anh đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ đổi sang tư thế mặt đối mặt, anh tóm lấy eo cô rồi ấn lên giường.
Cơ thể tráng kiện đè lên cơ thể trắng nõn nhỏ bé, âm thanh “bạch bạch” vẫn vang lên liên tục, anh điên cuồng ngấu nghiến đầu lưỡi cô, sau đó cúi đầu hôn lên bầu ngực đang bị nhào nặn thành đủ mọi loại hình dáng, để lại trên da thịt cô hàng loạt vết nước đen tối.
Sao chơi cô thế nào cũng không thấy đủ nhỉ, Hình Diêm rất muốn biết câu trả lời.
Cái lỗ bé nhỏ ngậm chặt lấy thằng nhỏ của anh, hai cánh môi vốn có màu hồng phấn bị chơi đến sung huyết trở nên đỏ hỏn, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong nóng rực, anh sướиɠ đến mức da đầu tê dại.
Thật sâu, thật sâu, anh muốn đâm thật sâu vào cơ thể cô, qυყ đầυ to lớn như thể đã chạm vào cổ tử ©υиɠ non mềm bên trong.
Bỗng, gẫy thịt ma sát vào một chỗ nào đó, Tống Kiều lập tức run lên bần bật, biết đó là điểm G của cô, anh lập tức thay đổi góc độ chỉ đâm vào nơi đó.
Tống Kiều thở dốc kịch liệt, cổ họng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng, tiếng rên mất kiểm soát của cô thay đổi cao độ theo mỗi cú tấn công của Hình Diêm.
Hình Diêm hôn lên cổ cô, đầṳ ѵú cương cứng cọ lên l*иg ngực rắn chắc của anh, cô cũng sắp lêи đỉиɦ.
Người đàn ông khẽ gầm lên một tiếng, dòng chất lỏng nóng rẫy bắn vào sâu trong lỗ thịt của cô.
Hình Diêm vẫn giữ nguyên tư thế nằm phủ trên người cô, hai người hít thở dồn dập, anh dịu dàng hôn lên cái miệng nhỏ, cằm và cổ cô.
L*иg ngực anh phập phồng lên xuống cọ lên bầu ngực cô, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp, anh mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô, liếʍ láp cánh môi, anh cứ thế hôn cô một hồi lâu rồi mới chịu buông tha cho cô.
Tiếng hôn “chùn chụt” trong phòng cuối cùng cũng dừng lại, anh từ từ rút gậy thịt ra, thứ dịch thể hỗn độn của hai người chảy ra ồ ạt ra khỏi miệng hoa huyệt, ga giường lúc này cũng đã ướt sũng.
Hình Diêm sợ cô lạnh nên lấy chăn đắp lên cho cô, còn mình thì đi tắm trước.
Tống Kiều nằm thẳng người trên giường, một tay lười biếng gác lên trán. Hai chân cô vẫn đang banh rộng như lúc anh rời đi, để mặc cho thức chất lỏng đó chảy xuống dính đầy vào mông.
Cô ngẫm nghĩ, những ngày tháng thế này tới khi nào mới kết thúc?