Nguyện Nàng Một Đời Bình An

Chương 2

9.

Vài ngày sau, ta vào Ly vương phủ.

Ta với Ly vương, mắt nhỏ trừng mắt to.

Tiêu Việt Ly khẩn trương đứng ở bên cạnh giường, nhìn ta nói: "Thập Tam, đều là người lạc lối dưới chân trời này, có chuyện gì thì từ từ nói, bỏ đ.a.o xuống đi."

Ta nói: "Có thể bỏ đ.a.o xuống nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."

Gã: "Để đ.a.o xuống, đừng nói một cái, một trăm cái thì bổn vương cũng đồng ý với ngươi, được không?"

Ta: "Tiếu Trần Dật đùa giỡn ta, ta nuốt không trôi cục tức này."

Gã ta trầm mặc rồi.

Chốc lát sau, gã thăm dò hỏi: "Bổn vương giúp ngươi mời hắn tới vương phủ, ngươi lén tới đánh hắn một trận ha?"

Ta chẳng muốn cùng gã tào lao nữa, quyết đoán rút đ.a.o.

Gã quyết đoán rút chân.

Lại bị ta túm trở lại, gã bất đắc dĩ nói: "Thập Tam, tình hình trước mắt đã đủ rối loạn rồi. Nếu như Tiêu Trần Dật không thuận theo thế lực của phủ Ninh Uyên Hầu thì hắn vốn chẳng thể ngồi vững vị trí thái tử nữa đâu."

Ta: ".."

Đúng vậy ha.

Tổ tiên Ninh Uyên Hầu có công lớn ở Đại Lương, một câu "Tứ Thế Tam Công" không đủ mô tả gia tộc của bọn họ, hiện giờ con của ông ta còn là thống soái ở thành Tây Bắc nữa.

Hơn nữa, tuy Tiêu Trần Dật là thái tử nhưng hai hoàng đệ kia của hắn vốn không phải là đèn dầu đã cạn. Mẫu phi của bọn hắn lại là tuyển thủ được giải quán quân và á quân trong cuộc thi cung đấu, còn lại lén lút nuôi tư binh nữa. Tiêu Trần Dật không thể hai thế lực đó trong một sớm một chiều lung lay được.

Nếu nóng vội thì hắn có thể bị cắn trả.

Không, e là Tiêu Trần dật không gấp không vội thì hai người kia đã vội vội vàng vàng muốn xuống tay với Tiêu Trần Dật rồi.

Bệ hạ chưa c.h.ế.t thì còn có thể miễn cưỡng duy trì sự yên bình ngoài mặt.

Nhưng trước mắt, theo như cơ sở ngầm trong cung báo lại cho ta thì bệ hạ đã nửa tỉnh nửa mê rồi, hoàn toàn rơi vào trạng thái không xuống giường được.

Hai người bọn họ, bây giờ không xuống tay với Tiêu Trần Dật thì một khi Tiêu Trần Dật lên ngôi hoàng đế, việc đầu tiên Tiêu Trần Dật làm chính là nhổ bỏ gốc gác của bọn họ.

Năm đó, mẫu phi hai người họ chính là chủ mưu hại c.h.ế.t tiên hoàng hậu, nhiều năm qua họ cũng trong sáng ngoài tối gây khó dễ cho Tiêu Trần Dật.

Nhưng vậy cũng không thể nào trở thành lý do cho việc Tiêu Trần Dật đùa giỡn ta!

Ta phẫn nộ quăng đ.a.o xuống đất.

Tiêu Việt Ly nhìn đ.a.o trên mặt đất: "Thập Tam, Tiêu Trần Dật từ hôn không hề do dự, quả thật là hắn có vấn đề. Nhưng ngươi có nghĩ kỹ chưa, trong lúc mấu chốt này mà hắn nhất quyết phải cưới một tướng quân nghèo túng, không quyền không thế như người, chắc hẳn trong lòng hắn cũng có tình yêu với ngươi."

Tiêu Việt Ly không cho ta cơ hội ngắt lời hắn: "Lúc ngươi nộp binh phù lên, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ có ngày này sao?"

Có nghĩ tới.

Thậm chí còn nghĩ tới kết cục thảm hơn cả việc bị từ hôn, sau khi ta nộp binh phù thì bệ hạ trực tiếp ban c.h.ế.t cho ta, ta đã nghĩ qua hết rồi.

Nhưng mà ta không thể mặc kệ sống c.h.ế.t của mấy trăm vạn dân chúng.

Tiêu Việt Ly xòe hai tay ra: "Vậy chẳng phải nút thắt trong lòng ngươi được quyết xong rồi sao? Ta và ngươi ở trong vương phủ này, cùng uống trà rồi chơi cờ, cùng nhau xem náo nhiệt, lại còn không bị khói lửa trận chiến lan tới nữa, không phải tốt lắm sao."

Gã: "Ngươi đánh trận ở Tây Bắc nhiều năm rồi, sau khi trở về lại chạy đông chạy tây cả ngày, không phải đang luyện binh thì là tuần tra, ngươi đã từng ngủ một giấc yên ổn rồi sao? Hiện tại ở trong vương phủ rồi, lập tức có thể trải qua những ngày ngủ thẳng tới lúc tự tỉnh, tỉnh lại thì ăn rồi uống, không cần nghĩ gì cả, vầy không vui hơn sao?"

Ta cảm thấy hình như ta bị tẩy não rồi.

Dường như hơi hơi bị gã thuyết phục rồi.

Cuối cùng, ta thở dài, nói: "Ngươi bị người ta chờ xem náo nhiệt là phủ của ngươi."

Hiện tại, trên triều đình, dưới dân gian đều đồn đoán rằng sau khi ta vào Ly vương phủ thì vương phủ sẽ trở thành cái dạng gà bay chó sủa gì.

Thật ra lúc ta trở về Lương Đô thì bọn hắn đã ngấm ngầm đồng tình với đối tượng kết hôn tương lai của ta rồi.

Theo như lời bọn hắn nói chính là: Cưới một người đàn bà đanh đá như Yến Thập Tam vậy, tương lai làm sao có thể bỏ nàng ta đây?

Khi thánh chỉ muốn ta tái giá với Tiêu Việt Ly truyền ra, dựa vào định luật "Vì ta đã ướt mưa nên muốn xé dù của người khác" mà nói thì những quan viên từng bị ta đánh đều nóng lòng muốn ta và Tiêu Việt Ly có thể đánh nhau.

Để cho Tiêu Việt Ly cảm nhận thử xem quả đấm của ta cứng cỡ nào.

Nếu không phải Tiêu Việt Ly hòa đồng, quan hệ cá nhân với bọn chúng đều rất tốt thì bọn chúng còn muốn lấy Tiêu Việt Ly ra để lập bàn cá cược, cược xem một ngày ta đánh Tiêu Việt Ly bao nhiêu trận.

Đáng tiếc, bọn chúng đã đoán sai.

Sau khi ta vài vương phủ thì trong vương phủ rất yên bình.

Thậm chí ta còn có chút thích ý.

Những nhạc công, ca kỷ và cơ thϊếp trước kia bệ hạ ban cho Tiêu Việt Ly, hiện tại đều bị ta chiếm rồi.

Ta cực kỳ rảnh rỗi, nghe các nàng xướng ca, xem các nàng nhảy múa.

Lúc nào cao hứng quá thì lập đội chơi bài với Cửu Hỉ.

Khi ta vào vương phủ, vương phi và hài tử của Tiêu Việt Ly đã bị gã cảnh cáo trước nên họ cũng chẳng đến chỗ ta để tự làm mất mặt mình làm gì.

Cho nên, vào lần thứ năm Cửu Hỉ thấy ta nằm dài trên ghế quý phi, uống chút rượu, gật gù đắc ý, ngâm nga theo nhạc công, nàng thể hiện thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chỉ trích ta: "Tướng quân, người sa đọa rồi."

10.

Mà, khi ta đang sa đọa ở vương phủ thì trong cung đã thành một trường săn.

Người gặp chuyện không may đầu tiên là tam đệ của Tiêu Trần Dật.

Hắn ta c.h.ế.t trong một đêm nguyệt hắc phong cao*.

*Nguyệt hắc phong cao: bắt nguồn từ “Nguyệt hắc sát nhân dạ, Phong cao phóng hỏa thiên”, có nghĩa là đêm trăng mờ g.i.ế.t người, ngày gió cao phóng hỏa, chỉ hoàn cảnh hiểm ác. Nguồn: ST

Bị người ta một đ.a.o c.ắ.t c.ổ.

Nhưng mà thích khách làm việc không chuyên nghiệp lắm, làm rớt lại lệnh bài trên người Tam hoàng tử.

Là lệnh bài phủ thái tử.

Cửu Hỉ nghi ngờ: "Thái tử muốn đối phó trực diện với hai vị hoàng tử khác sao? Hừ, đúng là tên cặn bã, mới vừa thắng thế đã bắt đầu nhảy lấy đà rồi. Ninh Uyên Hầu cũng thật là, mắt bị mù sao, dám đặt lợi ích cả nhà mình cùng người như thế vào một chỗ."

Ta nhíu mày.

Tiêu Trần Dật quả thật là loại người vừa thắng thế là dám hành động ngay tức khắc. Một người bình an ở trong hoàng cung tới tận hai mươi tuổi dưới tình trạng không có mẫu tộc che chở thì tuyệt đối sẽ không có khả năng chỉ một thân một mình.

Dù có hào quang nam chính cũng sẽ bị hắn tiêu diệt.

Ta còn nhớ rõ vào năm năm trước, lần đó ta từ Tây Bắc trở về kinh để báo cáo công việc, đúng lúc bắt gặp nhị đệ của hắn đang gây khó dễ cho hắn.

Lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ta nghe xong còn muốn đánh người. Thế mà Tiêu Trần Dật chẳng những nhẫn nhịn được mà còn cười cười làm hòa cùng với nhị đệ hắn.

Đêm đó, hắn còn gặp phải cảnh bị nhị đệ mình ám sát, là ta giúp hắn đỡ đạn.

Năm ấy, mặc dù đôi ta chưa có hôn ước nhưng ta vẫn hết lòng vì hắn.

Đặc biệt là nhị đệ to gan lớn mật của hắn, dám đến phủ tướng quân ám sát hắn, muốn đổ tội danh g.i.ế.t thái tử lên đầu của ta.

Ta cho Tiếu Trần Dật một đề nghị, trực tiếp lấy bạo áp chế bạo, lấy g.i.ế.t ngăn chặn g.i.ế.t. Ta sẽ tìm một đêm nguyệt hắc phong cao, đưa đầu nhị đệ hắn du lịch Tây Bắc.

Tiêu Trần Dật ngăn ta lại.

Hắn nói: "Thập Tam tỷ tỷ, đừng làm bẩn đ.a.o của tỷ. Đừng vì hắn mà hủy hoại đi danh hiệu Chiến thần vạn dân kính ngưỡng, không có lời."

Khi đó, mặc dù hắn cao hơn ta nhưng chỉ mới mười lăm tuổi, ta vẫn chưa xem hắn là nam tử.

Khi đó, trong lòng ta, hắn vẫn là một hài tử vô dụng, thuận tay có thể đánh một trận, là điện hạ nghèo túng bị người ta ức h.i.ế.p trong lãnh cung cũng không dám lên tiếng kia.

Cho nên khi hắn nói như vậy xong, ta vẫn giống như trước kia ở lãnh cung vậy, thuận tiện đưa ta qua sờ đầu hắn.

Rồi lại vẫn giống trước, mạnh miệng nói với hắn: "Điện hạ, hễ mà ta còn sống ở trước mặt người, ai cũng không thể động vào người."

Kết quả, ta vừa mới giơ tay xong, mạnh miệng xong, hắn thuận tay cầm tay ta, bàn tay kia còn sờ lên vết sẹo trên mặt ta. Bỗng nhiên ta cảm thấy không ổn, muốn hất tay hắn ra thì nghe hắn gọi: "Thập Tam tỷ tỷ."

Khi hắn gọi ta, khóe mắt đã ngấn lệ.

Hành động muốn hất tay hắn ta của ta cũng bị đông cứng rồi.

Tay hắn vuốt v e vết sẹo trên mặt ta trong khoảnh khắc rồi hít hít cái mũi, hỏi: "Tỷ tỷ, đau không?"

Bình thường hắn rất đẹp, lúc đó còn có hơi mập mạp, giọng nói ồm ồm, trực tiếp khiến một nhan cẩu như ta mất bình tĩnh.

Ta sờ tay hắn: "Ngươi đừng có ủy mị giống nữ nhân như vậy, vết thương này đã hết đau từ sớm rồi. Lại nói, ngươi mới nhìn thấy vết thương này thì đã rơi nước mắt rồi, nếu như ngươi nhìn thấy những vết thương mà ngươi chưa thấy, vậy chẳng lẽ ngươi biến thành Mạnh Khương Nữ* à?"

*Theo truyền thuyết, khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành thì cần rất nhiều nhân công, Mạnh Khương Nữ vừa kết hôn được ba ngày thì chồng bà bị gọi đi làm công. Sau này chồng bà c.h.ế.t vì mệt lả và đói khát, thân x.á.c bị chôn vùi trong Vạn Lý Trường Thành. Mạnh Khương Nữ đi vạn dặm gian khổ tìm chồng, lúc đến nơi thì nhận được tin dữ, bà đau buồn khóc dưới tường thành bảy ngày bảy đêm, đoạn tường thành đó bị sập, lộ ra t.h.i t.h.ể của chồng bà. Sau khi an táng chồng xong, bà gieo mình xuống biển. Hai người tạo nên một đoạn giai thoại trong thời kỳ khắc nghiệt đó.

Hắn: "..."

Lời ta nói là sự thật.

Ta không phải thần, mấy năm đầu tiên khi đến Tây Bắc, ta đánh trận nào là thua trận đấy, sau thì khi bại khi thắng. Chịu đựng bị chửi vài năm mới dần dần nhìn thấy ánh rạng đông.

Cuối cùng mới thu hồi được thành trì đã mất.

Mấy năm đó, ta từng gãy ba khúc xương sườn, bụng từng bị kiếm đ.â.m thủng, làn da trên lưng không chỗ nào còn nguyên vẹn.

Lần bị thương nặng nhất là do người bên cạnh phản bội, b.ắ.n một mũi tên dài vào n.g.ự.c ta, chỉ cách tim có một tấc.

Mà bệ hạ vẫn còn nghe lời một số quan viên ở Lương Đô, ông ta muốn bỏ Tây Bắc, muốn nghị hòa cùng Bắc Tề.

Lương thảo cũng thường xuyên không đủ.

Ta trải qua muôn vạn lần cửu tử nhất sinh mới ngồi yên được vị trí thống soái Tây Bắc.

Nhưng đại khái là Tiêu Trần Dật cảm thấy ta nói nặng lời, hắn có hơi mất mát: "Ta chỉ đau lòng vì tỷ tỷ mà thôi."

Ta: "..."

11.

Ta thấy Tiêu Trần Dật là người có thể nhịn nhục cũng biết cách nói chuyện.

Người khác thấy ta, sẽ nói: "Chúc mừng Yến tướng quân, thăng quan phát tài."

Hắn thấy ta, ngấn lệ nói: "Đau lòng vì tỷ tỷ."

Cho nên, ta cho hắn một trăm quân tinh nhuệ làm ám vệ, cho hắn tặng người khác một trận đòn bầm mình.

Năm đó hắn có thể nhịn chuyện nhị đệ thì tuyệt đối sẽ không trắng trợn ám sát tam đệ trong thời khắc mấu chốt này.

Cửu Hỉ: "Có thể nào là bị vu oan không?"

Cũng không hẳn là vu oan, lệnh bài của phủ thái tử không phải thứ mà người ta dễ dàng có được.

Nói cách khác, tất cả lệnh bài phủ thái tử đều do hắn tự làm, sau khi tách ra thì ở giữ có chữ kí của hắn.

Bí mật này, ngoại trừ ta ra thì không ai biết, đó là cách năm đó hai bọn ta nghiên cứu trong lãnh cung.

Năm đó trong lãnh cung, ai cũng đều sợ tai vách mạch rừng, có chuyện gì quan trọng, ta đều đưa một lệnh bài cho Tiêu Dật Trần, bỏ chuyện dự định nói vào trong lệnh bài.

Nhưng lần này lệnh bài nhặt được của thích khách trong phủ tam hoàng tử, sau khi tách ra thì quả thật là có chữ ký của hắn.

Như thế thì chỉ có một khả năng...

Hừm??

Từ từ, ta còn có 100 quân tinh nhuệ trên tay Tiêu Trần Dật.

Cửu Hỉ nghe ta nhắc tới 100 quân tinh nhuệ kia, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chê cười ta.

Nàng: "Ta còn tưởng rằng người từ bỏ rồi chứ."

Nàng dừng một chút: "Nhưng mà, tặng rồi xong đòi lại, có phải là mất mặt quá không hả?"

Mất mặt thì mất mặt,

Tiêu Trần Dật không đùa giỡn ta, ta tặng rồi thì thôi.

Hắn dám đùa giỡn ta, ta có tặng đi đâu thì cũng sẽ lấy trở về.

....

Không đòi lại được rồi.

Cấp dưới trước kia của ta truyền tới một câu đáng đánh đòn: "Tướng quân, không phải chúng ta không muốn tiếp tục sát cánh bên người mà là điện hạ đã cho chúng ta quá nhiều rồi."

Cửu Hỉ truyền đại xong, lại còn nói thầm một câu: "Đã nói từ đầu rồi, muốn đi đã đi từ sớm rồi."

Ta giựt giựt khóe miệng: "Hay là bây giờ ngươi đi qua đó luôn đi?"

Nàng: "..."

Ngược lại khiến ta tò mò rồi.

Rốt cuộc Tiêu Trần Dật có ma lực gì mà có thể lấy lòng được những huynh đệ năm đó vào sinh ra tử với ta vậy.

Vì vậy, ta trèo tường vào phủ thái tử.

Cái này ta rành lắm.

Lúc ta và Tiếu Trần Dật chưa trở mặt, ta thường xuyên trèo tường.

Nhưng ta lựa chọn thời điểm trèo tường không tốt lắm, ta chọn vào lúc nửa đêm.

Chủ yếu là do ban ngày, trèo vào dễ bị tóm.

Nhưng mà vị trí cũng chọn không tốt lắm, ta chọn Đông viện nơi Tiêu Trần Dật đang ở.

Quân tinh nhuệ của ta đều bị hắn điều tới bảo vệ hắn rồi. Muốn tìm bọn hắn, ta chỉ có thể vào viện của Tiêu Trần Dật.

Cho nên lúc này ta và Tiêu Trần Dật bán k.h.ỏ.a t.h.â.n đang bốn mắt nhìn nhau.

Uhm, hắn đang tắm.

Không khí có hơi xấu hổ.

Nhưng nguyên tắc làm người của ta là, chỉ cần ta không biết xấu hổ thì người khác sẽ là người xấu hổ.

Vì vậy, ta chẳng những không có lui ra ngoài trước, đôi mắt không hề kiêng dè gì mà nhìn xuống.

Ngay tại lúc ánh mắt ta đảo tới bụng của hắn, hắn vội vàng lấy y phục bên cạnh phủ lên người, lạnh nhạt nói: "C.ú.t ra ngoài."

Ta: "..."

Trong người ta có thứ gọi là tinh thần phản nghịch.

Hắn không kêu ta c.ú.t, có thể ta sẽ lăn ra, hắn bảo ta c.ú.t, vậy ta càng không!

Ta nó: "Ngươi bảo ta c.ú.t thì ta sẽ c.ú.t sao, ta không có sĩ diện vậy à?"

Hắn: "..."

Hắn cười lạnh: "Hoàng thúc biết tiểu thϊếp của mình trèo vào tường nam nhân khác sao?"

Hai chữ "tiểu thϊếp" được hắn đặc biệt nhấn mạnh, không biết là để nhục nhã ta hay là nhắc nhở chuyện ta đã lập gia đình.

Nhưng mà, không quan trọng.

Ta nói: "Tiêu Việt Ly có biết hay không, không quan trọng. Cơ thϊếp trong phủ hắn nhiều như vậy, không rảnh quan tâm đ ến ta đâu. Chúng ta đã giao ước với nhau rồi, ta mặc kệ hắn ngủ ở đâu, hắn cũng sẽ không quản chuyện ta nửa đêm trèo lên giường ai."

Tiêu Trần Dật nổi giận: "Yến Thập Tam, ngươi còn muốn mất mặt sao?"

Ta cũng nổi giận: "Tiêu Trần Dật, hiện tại ta hỏi ngươi có biết xấu hổ hay không? Chẳng phải ngươi là người trêu chọc ta trước hay sao?"

Ta: "Chào cũng không chào một tiếng mà đã từ hôn rồi, đây là hứa hẹn mà trước kia ngươi đã nói, sẽ cùng sống cùng c.h.ế.t với ta sao?"

12.

Mặc dù chất vấn như vậy có hơi oán phụ, nhất là hiện tại, dưới tình huống Tiêu Trần Dật đã cưới Ninh Tuyết Nhược rồi, ta chất vấn như vậy là đã vi phạm đạo đức.

Nhưng hứa hẹn này, quả thật là do chính miệng Tiêu Trần Dật hứa với ba, hơn ba năm trước, ta trở về Lương Đô báo cáo công tác lần thứ hai.

Lúc đó, đúng lúc là sinh thần của bệ hạ.

Trên thọ yến, có người thay đổi lễ vật mà ta tặng cho bệ hạ, đổi một khối ngọc thạch ta vốn muốn trình lên thành một cái cung tên.

Lúc đó, Phúc công công đang đọc danh mục quà tặng, khi đọc đến tên ta thì một mũi tên bắn lén về phía bệ hạ.

Không hề trì hoãn một giây nào, đêm đó ta bị nhốt vào đại lao.

Hình bộ nghe theo sai khiến của người khác, cố ý vu oan giá họa cho ta.

Thậm chí bọn họ đã nghĩ giúp ta ý đồ và tội danh xong xuôi luôn rồi.

Bởi vì cái c.h.ế.t của phụ thân và các vị ca ca nên ta có oán niệm với bệ hạ, vì vậy sau khi ta cầm binh quyền trên tay thì muốn ám sát bệ hạ, báo thù cho phụ thân và huynh trưởng.

Ngôn từ vô cùng mạnh mẽ, ngay cả ta là đương sự mà còn tin vội luôn.

Ta ở trong đại lao, bị hành hình một tháng.

Trong một tháng đó, tất cả mọi người đều phân rõ giới hạn với ta, chỉ có Tiêu Trần Dật không để ý cơn thịnh nộ của bệ hạ, hắn mua chuộc người của hình bộ để sắp xếp cho ta.

Đêm khuya, hắn xuất hiện ở trong đại lao, cầm tay ta rồi nói: "Thập Tam tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài."

Ta nói: "Đừng giày vò ta nữa, chỉ phí công mà thôi."

Không phải là ai muốn hại ta mà là bệ hạ cần một tội danh để trị ta thôi.

Ông ta đã quen làm việc này rồi, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván. Lúc ấy Tây Bắc đã có xu hướng yên ổn, không diệt ta, bệ hạ bất an.

Nếu không thì tại sao mũi tên kia không trực tiếp g.i.ế.t ông ta luôn cho rồi?

Nếu không thì sao lại để thích khách trà trộn vào trong thọ yến long trọng đến thế?

Trừ phi...

Ta nhìn Tiếu Trần Dật, thở thật dài: "Tiếu Trần Dật, nghe lời ta, trở về đi, sau này cũng đừng tới đại lao thăm ta nữa. Không dễ gì ngươi mới có được ngày hôm nay, đừng vì ta mà thất bại trong gang tấc."

Nhưng Tiêu Trần Dật không nghe, hắn ngấn lệ nói: "Thập Tam tỷ tỷ, năm đó ta ở lãnh cung là tỷ một tay bảo vệ ta. Nếu như hôm nay ta không cứu được tỷ thì ta sẽ chôn cùng tỷ."

Ta tức giận tới mức tát vào đầu hắn một cái: "Tiêu Trần Dật, ngươi nói bậy bạ gì đó? Phía sau ngươi có bao nhiêu người, ngươi biết không? Một khi ngươi mất quyền lực chỉ vì ta đắc tội với bệ hạ thì tất cả phe cánh của Thái Tử, đều sẽ chôn cùng với ngươi đó. Ngươi có xứng đáng với bọn họ không?"

Hai mắt hắn đỏ bừng.

Rời khỏi đại lao, hắn vẫn kiên định đồng ý với ta như cũ: "Thập Tam tỷ tỷ, ta sẽ cùng sinh cùng tử với tỷ."

Thật ra ta chẳng để trong lòng.

Nhóm mưu sĩ của hắn chẳng phải đồ ngốc, sẽ không cho phép hắn làm chuyện ảnh hưởng đến đại cục vì ta đâu.

Mà quả thật, sau lần đó, hắn không có xuất hiện trong đại lao nữa.

Cho nên, ta an tâm chờ c.h.ế.t trong đại lao.

Thế nhưng, một tháng sau, ta không chờ được tử hình mà thứ đợi ta là Tây Bắc bị đại loạn.

Bệ hạ chỉ đành thả ta ra, để ta thúc ngựa về Tây Bắc bình loạn.

Trở về Tây Bắc rồi, ta mới biết được cái gọi là Tây Bắc đại loạn chẳng qua là mấy tên du côn gây sự.

Là âm mưu của Tiêu Trần Dật vì cứu ta.

Mà hắn vì cứu ta, trong lúc đó đã chống đối với bệ hạ mấy lần, khiến bệ hạ có chút chán ghét hắn.

Sau này ta mới biết được, sau khi ta trở về Tây Bắc thì hắn suýt chút nữa bị phế ngôi vị Thái Tử.

Cũng trong năm ấy, bệ hạ đi du hành, bởi vì triều đình tăng thuế dẫn đến dân chúng bất mãn nên bệ hạ bị ám sát. Hắn cản một kiếm giúp bệ hạ, bệ hạ nể tình sự hiếu thuận của hắn mới không phế ngôi vị Thái tử của hắn.

Thế mà trên kiếm kia có kịch độc, hắn nằm trên giường hơn một tháng, mới nhặt về được một cái mạng.

Vài năm sau này, cũng vì lúc đó trúng độc nên hắn không thể chịu được gió lạnh, thời tiết vừa thay đổi thì lập tức cứ như bệnh ho lao vậy, cứ khụ khụ không ngừng.

Tình cảm của chúng ta, có thể nói là vào sinh ra tử mới có được.

13.

Song, dù có là tình cảm vào sinh ra tử cũng không bằng một chút hoàng quyền.

Giờ phút này, Tiêu Trần Dật nghe xong lời chất vấn của ta, hắn tựa như vừa nghe được truyện cười vậy.

Hắn nói: "Yến Thập Tam, ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi là gì không?"

Hắn bước ra khỏi bồn tắm, đứng bên cạnh tự hỏi tự đáp: "Khờ dại, mà lại còn không biết rút kinh nghiệm. Ba năm trước, phụ hoàng muốn g.i.ế.t ngươi, ấy vậy mà giờ ngươi còn dám về Lương Đô. Dám về thì thôi đi, lại còn dám nộp binh phù lên."

"Lần này ngươi đến tìm cô, chắc không phải là muốn dùng chút ân tình và đạo lý đó để bắt cóc cô chứ?"

Ta: "..."

Hắn: "Nếu ngươi chưa từ bỏ ý định, đêm nay cô nói rõ với ngươi. Năm đó, vì sao cô cứu ngươi? Là vì cô cần người cầm binh mã ở Tây Bắc, thuận tiện cho cô sử dụng trong thời khắc bức vua thoái vị. Hiện tại cô bỏ ngươi là vì ngươi đã bỏ binh quyền, đối với cô mà nói ngươi hết giá trị lợi dụng rồi. Mấy cái thứ như ân tình và lương tâm này kia sao so sánh được với ngôi vị cửu ngũ chí tôn chứ, trước hoàng quyền tất cả đều không đáng kể."

"Nghe hiểu chưa?"

Hiểu rõ rồi.

Nhưng ta khoát tay: "Tối nay tới, không phải vì xả những thứ này với ngươi, là ta tới tìm 100 quân tinh nhuệ mà ta đã đưa ngươi."

Hắn nhìn ta như thể ta bị thiểu năng trí tuệ: "Ngươi cảm thấy bây giờ họ có thể đi về từ nơi này sao?"

Ta nhìn một vòng chung quanh, không thấy một người nào của ta cả.

Đây cũng là nguyên nhân ta xông vào phòng Tiêu Trần Dật.

Ta hỏi: "Người của ta đâu?"

Tiêu Trần Dật: "Đã nói ngươi khờ dại mà, ngươi cảm thấy khi cô và ngươi trở mặt thì cô có thể yên tâm dùng người của ngươi sao?"

Đúng vậy.

Ta hỏi lại: "Vậy nên bọn họ đâu?"

Hắn nở nụ cười khinh miệt: "Có thời gian quan tâm bọn họ ở đâu, chi bằng quan tâm bản thân mình đi. Đã hai bàn tay trắng rồi, nếu như bị hoàng thúc nắm được đuôi, bị hoàng thúc đuổi đi, đến lúc đó ngươi chính là khí phụ* rồi."

*phụ nữ bị chồng bỏ.

Ta: "..."

Ta đã cố gắng nhịn hắn hết sức rồi.

Đừng cản ta nữa, đêm nay ta muốn đánh c.h.ế.t Tiêu Trần Dật.

Cho hắn biết cái gì gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, cái gì gọi là vua cũng thua thằng liều.

Một người chỉ có hai bàn tay trắng, khi tức giận thì hậu quả sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

14.

Mọi người trong nhà nghe ta khuyên một câu.

Đừng quá điên cuồng ngang ngược trên địa bàn của người khác, nếu không thì sẽ dễ dàng gặp chuyện không may đó.

Lúc ấy, ta thật sự quá tức giận nên nóng đầu, ta đánh Tiêu Trần Dật một trận tơi bời.

Đánh người một lúc là thấy dễ chịu, càng đánh lại càng dễ chịu hơn... Nếu không có ám vệ của phủ thái tử đột nhiên nhào vào...

Cho nên, lúc này ta đang ngồi xổm ở đại lao riêng của phủ thái tử.

15.

Động tĩnh của ta ở phủ thái tử quá lớn, không thể không kinh động đến Ninh Nhược Tuyết.

Nàng xuất hiện tại cửa đại lao riêng.

Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Nàng trào phúng ta: "Yến Thập Tam, người cần mặt mũi, cây cần vỏ, điện hạ đã không cần ngươi nữa vì sao ngươi còn tới làm phiền, có ý nghĩa sao? Lần trước điện hạ đã nói với ngươi rồi, sao ngươi vẫn cứ tự rước lấy nhục vậy. Bị điện hạ mắng một trận thì trong lòng mới thư thái à?"

Ta trợn mắt nhìn nàng, không thèm phản ứng.

Ta vô cùng nghi ngờ, sau khi Tiêu Trần Dật thành thân, chẳng lẽ là nán lại trong lòng mỹ nhân quá lâu nên giờ kiệt sức sao?

Nói như thế nào thì nói, trước kia hắn cũng do một tay ta dạy dỗ, không tới mức hoàn toàn không có sức đánh trả ta.

Nhưng đêm nay, hắn thật sự bị ta một chiêu quật ngã.

Sau khi ngã, lại còn phun ra một ngụm máu.

Nhưng Ninh Nhược Tuyết không cho ta cơ hội suy nghĩ, tiếp tục ba hoa: "Yến Thập Tam..."

Ta chẳng muốn ồn ào với nàng ta nên cắt ngang: "Lý do vì sao ca ca ngươi được chức vụ thống soái Tây Bắc, nếu như bệ hạ biết rõ thì ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội cãi nhau với ta ở trong này sao?"

Nàng: "..."

Vốn là, sau khi ta nộp binh phù lên, bệ hạ điều động một vị tướng lãnh khác trong nội bộ nhưng khi bệ hạ muốn dùng hắn ta thì hắn ta đột nhiên bệnh c.h.ế.t.

Đó là do ai nhúng tay, không cần nói cũng biết.

Ninh Nhược Tuyết nói hai câu đã bị ta chặn họng, nhưng trong chốc lát, có lẽ là cảm thấy không cam lòng nên cố ý nói: "Yến Thập Tam, nếu ngươi dám dây dưa với điện hạ nữa, có tin ta g.i.ế.t ngươi trong đêm nay luôn không."

Ta liếc nàng một cái: "Không tin."

Là không tin thật.

Ta dám xông vào phủ thái tử một mình là vì chắc rằng Tiêu Trần Dật không dám g.i.ế.t ta.

Tuy là lúc ấy khi ám vệ của Tiêu Trần Dật muốn g.i.ế.t ta, hắn đã quát to một tiếng "Dừng tay", nếu không thì ta đã là một cổ t.h.i t.h.ể rồi.

Đương nhiên, Tiêu Trần Dật cứu ta không phải vì chút ân tình mà ta dành cho hắn khi đó.

Sự thật là nếu dáng vẻ khó coi của ta và hắn truyền ra thì sẽ tổn hại thanh danh của hắn.

Ta gần như là cưỡi trên người hắn mà đánh đấm.

Khi ám vệ phá cửa mà vào thì đã hoài nghi bản thân mình đi nhầm phòng. Ám vệ cho rằng đã thấy thứ không nên thấy, tất cả đều che mắt trước.

Mà ta, nếu ta c.h.ế.t ở phủ thái tử, c.h.ế.t ở trong phòng hắn thì là một chuyện phiền phức rồi.

Trước mắt, hắn còn đang bị vụ g.i.ế.t Tam hoàng tử quấn thân, đại thần trong triều đã có hơi bất mãn với hắn. Hiện tại, Nhị hoàng tử còn đang ép hắn nhận tội danh đó, dâng cả đống tấu chương cho bệ hạ, thỉnh cầu bệ hạ phế thái tử.

Nếu không phải bệ hạ đang dưỡng bệnh ở trong Dưỡng Tâm điện, ngoài điện là tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân bảo vệ, ngoại trừ Phúc công công, ai cũng không vào được thì Nhị hoàng tử còn muốn đến Dưỡng Tâm điện để dâng tấu sớ cáo trạng trực tiếp với bệ hạ.

Nếu như ta c.h.ế.t ở phủ Thái tử, vậy đó là tội danh g.i.ế.t hại trung thần rồi.

Dù cho hắn có Ninh Uyên Hầu phủ làm chỗ dựa vững chắc thì cũng sẽ bị mắng như c.h.ó.

Lại còn có khả năng tiếp tục bị Nhị hoàng tử tóm được cán chuôi, tiếp tục dâng tấu chương.

Theo như lời của hắn nói là: "Vì một người không có giá trị lợi dụng mà đền bằng thanh danh của chính mình, không đáng. Nhiều một việc chi bằng bớt một việc."

Quả nhiên, chỉ một nén nhang sau, Tiêu Việt Ly cũng xuất hiện trước cửa nhà lao.

Tiêu Trần Dật thông báo gã tới đón người.

Trên danh nghĩa là mời ta cùng với Tiêu Việt Ly đến phủ thái tử làm khách.

Tiêu Việt Ly nhìn vết thương ta tạo ra trên mặt Tiêu Trần Dật, suýt nữa lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất.

Tiêu Trần Dật ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nói: "Hoàng thúc, lần sau cơ thϊếp của quý phủ lại không biết điều như thế thì đừng trách cô không chừa mặt mũi cho thúc."

Tiêu Việt Ly xin lỗi rồi giải thích với hắn một hồi, sau đó dẫn ta ra khỏi phủ thái tử.

Vừa ra khỏi cửa, gã thở một hơi thật dài, nói: "Thập Tam, không phải chúng ta nói sẽ làm hai phế vật ở vương phủ hay sao?"

Ta bĩu môi: "Ai bảo ngươi không đồng ý giúp ta trút giận? Ta đành phải tự mình trút giận."

Cửu Hỉ đi theo cùng, tận dụng mọi cơ hội để cười nhạo ta: "Kết quả trút giận không thành, còn suýt bị g.i.ế.t nữa hả? Đã nói người đừng sa đọa mà người cứ không nghe."

Ta: "..."

Hay là ta g.i.ế.t cái đồ xui xẻo này cho hả giận nhỉ?

16.

Cửu Hỉ nói đúng, người không thể sa đọa.

Một khi sa đọa, sẽ xảy ta tai nạn.

Cho nên, ta gặp phải chuyện ám sát rồi.

May mà, dù cho ta sa đọa thì cũng mạnh hơn Tam hoàng tử.

Thích khách không thành công nhưng vẫn để lại chứng cớ, lệnh bài bị ta kéo rớt.

...Lệnh bài phủ thái tử.

Ta cầm lệnh bài trong tay, lâm vào trầm tư: Tiêu Trần Dật định bán sỉ à? Chế tạo nhiều lệnh bài như thế.

Cửu Hỉ lại chú ý tới chuyện khác, nàng ồn ào: "Thái tử điện hạ có bản lĩnh g.i.ế.t người tại phủ thái tử nhưng sau giờ mới g.i.ế.t người, hắn đang tính toán gì nhỉ?"

Sau khi g.i.ế.t ta ở Ly vương phủ thì hắn không cần phải chịu trách nhiệm, cũng không bị quan lại mắng.

Ta giật giật khóe miệng, hỏi: "Ngươi rất hi vọng ta c.h.ế.t sao?"

Nàng: "Không phải lúc đến phủ thái tử là ngươi đã muốn c.h.ế.t rồi à?"

Không thể phản bác.

Sau khi Tiêu Việt Ly biết ta bị ám sát thì không còn tẩy não ta nữa rồi.

Hắn thay đổi thị vệ vương phủ suốt cả đêm.

Nhưng ta thấy thủ vệ của hắn không đáng tin, vì vậy ta điều người của mình vào Ly vương phủ.

Tiêu Việt Ly: "Ngươi cứ trêu chọc Tiêu Trần Dật làm gì? Trước mắt hắn đang ở trạng thái khát máu rồi. Hôm nay khi lâm triều, hắn còn nổi nóng tại Kim Loan điện nữa."

Ừ ha, ta quên nói, sau khi bệ hạ không xuống giường được, Tiêu Trần Dật lấy thân phận thái tử mà giám quốc rồi.

Dựa theo lời Tiêu Việt Ly, sáng nay Tiêu Trần Dật phát giận là vì sau khi Nhị hoàng tử thử đưa tấu chương cho bệ hạ ở mọi con đường mà vẫn không được đáp lại, hắn ta dám nhục mạ Tiêu Trần Dật trên triều đình.

Ta khó hiểu: "Nhị hoàng tử là bị tức nước vỡ bờ, muốn tìm đường c.h.ế.t à?"

Nếu ta đoán không sai, ngày bệ hạ băng hà trước mắt không còn xa rồi. Không phải không hồi đáp tấu chương của Nhị hoàng tử mà là không thể nào hồi đáp.

Cấm vệ quân bên ngoài Dưỡng Tâm điện đã sớm không còn là cấm vệ quân của bệ hạ rồi.

Tiêu Việt ly: "Ngươi nên lo lắng cho bản thân trước đi."

Ta: "Ta có gì mà lo, sát thủ trong phủ của hắn còn chưa đủ tuổi với ta đâu."

Tiêu Việt Ly: "..."

17.

Câu nói của ta thành lời sấm truyền rồi.

Ba ngày sau, Nhị hoàng tử quả thực cắm đầu đi tìm đường c.h.ế.t rồi.

Tiêu Trần Dật mang theo binh mã của tiểu Ninh Uyên Hầu, trực tiếp vây quanh phủ Nhị hoàng tử, ngay cả con c.h.ó trong phủ cũng không chui ra được.

Cửu Hỉ luống cuống: "Trời ơi, tướng quân, thái tử điện hạ sắp thành công rồi, lần trước người đánh hắn một trận, người xong đời rồi."

Ta: "..."

Cám ơn đã nhắc nhở.

Cửu Hỉ đúng là miệng quạ đen.

Sáng sớm hôm sau, bệ hạ băng hà rồi.

C.h.ế.t vừa đúng lúc.

Sau khi Tiêu Trần Dật xử lý hai đệ đệ xong thì bệ hạ lập tức c.h.ế.t ngay, hoàn toàn không chừa thời gian cho bản thân khiển trách Tiêu Trần Dật hai câu.

m thanh chín chiếc chuông rồng vang vọng trên bầu trời, tuyên cáo Đại Lương sắp nghênh đón thời đại của Tiêu Trần Dật.

18.

Cái gọi là vua nào thì triều thần nấy.

Sau khi Tiêu Trần Dật thượng vị, chuyện đầu tiên hắn làm là tính sổ, hắn quét sạch thế lực của hai đệ đệ trên triều.

Nên lưu đày thì lưu đầy, phải m.ấ.t đ.ầu thì m.ấ.t đ.ầ.u. Không lưu đầy, không c.h.é.m đ.ầ.u thì dùng toàn lực chèn ép.

Khí chất bạo quân bộc lộ hoàn toàn không sót một cái gì.

Toàn bộ quang cảnh ở Lương Đô, đều đã trở thành địa ngục trần giang.

Người người cảm thấy bất an.

Lúc mà ta bắt đầu cảm thấy hốt hoảng là khi Tiêu Trần Dật lên mặt rồi.

Bởi vì g.i.ế.t quá nhiều người, lưu đày quá nhiều người, vài vị thượng thư tam triều nguyên lão cầu xin giùm. Hắn lập tức nổi giận, hạ chỉ lưu đày vài vị cựu thần đến Nam Cương khai hoang.

Trong đó có một vị là bằng hữu thân thiết của Ninh Uyên Hầu, ông ta cầu xin giúp vị bằng hữu đó, nói tới nói lui một hồi, hai người xảy ra tranh chấp ở thư phòng.

Trong cơn tức giận, Tiêu Trần Dật rút kiếm cảnh cáo Ninh Uyên Hầu, lỡ tay đ.â.m Ninh Uyên Hầu một kiếm.

Đêm đó, Ninh Uyên Hầu c.h.ế.t trong phủ của mình.

Cừ thật, kiếm đầu tiên sau khi lên ngôi là dùng trảm cha của thê tử.

Ta thay mặt phụ thân cảm tạ hắn không cưới nữ nhi của ông, nếu không thì có lẽ kiếm đầu tiên là vào quan tài của phụ thân ta.

Chỉ là mi mắt ta giật vài cái, không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.

Cách làm này của Tiêu Trần Dật không giống như muốn đổi thần tử mà giống như đang phát điên.

Hậu quả phát điên của hắn là cựu thần trước kia thuộc phe cánh Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tụ tập đầy trước phủ Ly vương.

Họ tới cầu xin Tiêu Việt Ly ngăn cản Tiêu Trần Dật, cũng là đang tự cứu lấy bản thân mình.

Lời cầu cứu này khiến ta bật cười.

Trước mắt, Tiêu Việt Ly giống như bọn họ vậy thôi, tượng phật đất qua sông, khó giữ được mình nữa là.

Khi tiên đế còn tại thế, ông ta không cho gã thực quyền, không cho gã rời khỏi Lương Đô. Hoặc nói ông ta muốn giam giữ hắn dưới mí mắt mình, phòng ngừa hắn tác quái.

Nhưng Tiêu Trần Dật mới lên ngôi không lâu, hắn lấy lý do trước kia gã từng uống rượu cùng vài vị đại thần nên hoài nghi gã kết bè kết phái, hắn dự định cho gã một mảnh đất phong khỉ ho cò gáy, cho gã c.ú.t khỏi Lương Đô.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thánh chỉ sẽ nhanh chóng tới thôi.

Tại sao ta biết chứ?

Ta nói rồi, ta có tai mắt ở trong cung.

Quả nhiên, hôm sau, thánh chỉ đã đến nơi.

Đất phong của Tiêu Việt Ly là Bắc Lương cằn cỗi lạnh lẽo, khí hậu nơi đó chỉ có một câu để hình dung: Lạnh giá và cát bụi tát vào mặt ầm ầm.

Tiêu Trần Dật giao trách nhiệm rồi yêu cầu gã rời khỏi trong vòng ba tháng.

Cho gã thời gian ba tháng là để gã phái người qua đó xây dựng vương phủ trước.

Sau khi thánh chỉ ban xuống, ta cùng với gã bắt đầu khịa nhau: "Vương gia, xem náo nhiệt tới mức dẫn lửa vào người luôn à?"

Ta không cho gã cơ hội nói chuyện, trả lại lời nói trước kia gã từng nói với ta: "Lúc ngươi dự định xem náo nhiệt, chắc không nghĩ tới sau khi Tiêu Trần Dật lên ngôi thì ngươi sẽ không có ngày rảnh rỗi đâu nhỏ? Không nghĩ tới khói lửa chiến trường lan tới trên đầu ngươi chứ gì?"

Dừng một chút, ta tiếp tục tẩy não gã: "Bắc Lương cũng rất tốt, tới một ngày trong nhà không còn bạc nữa thì có thể ra ngoài cổng há mồm, ăn sương gió mà sống. Nếu như ăn sương gió chưa no thì còn cát bụi nữa."

Hắn: "..."

Ta bổ sung: "Đương nhiên, cái này còn phải dựa trên tiền đề là ngươi có thể đi đến Bắc Lương nhé. Chắc là nữa đường không xảy ra chuyện gì bất ngờ đâu ha."

Gã nhìn ta giây lát, buồn bã nói: "Thập Tam, lúc ngươi vui sướиɠ vì người khác gặp họa, có phải ngươi đã quên chúng ta là một nhà không. Nếu như ta không đến được Bắc Lương, ngươi cảm thấy ngươi đến được à?"

Ta: "..."

Má, quả thực đã quên mất.

Ta: "Vương gia, nói gì vậy, phu thê vốn như chim trong từng, tai vạ đến thì mạnh ai nấy bay. Hiện tại ngươi liền cho ta một bức hưu thư đi, xin cám ơn."

Tiêu Việt Ly mở thánh chỉ ra trước mặt ta.

Hưu thư cũng vô dụng, Tiêu Trần Dật chỉ đích danh ta. Hắn bảo Tiêu Việt Ly mang ta đi đến Bắc Lương cùng.

Ta: "..."

Ta nhắc lại chuyện xưa: "Vương gia, nếu không thì chúng ta làm một vụ lớn đi? Ngươi ngồi ghế hoàng đế, còn ta chỉ có một yêu cầu, ta muốn về Tây Bắc làm thống soái Tây Bắc."

Tiêu Việt Ly nghe xong thì lắc đầu như cái trống tỏi, gã nói: "Hao tài tốn của, còn làm tổn thương người vô tội nữa. Chẳng qua bệ hạ chướng mắt ta ở Lương Đô mà thôi, vậy ta đi là được. Trước mắt, đại cục đã định, g.i.ế.t ta không đáng, hắn còn có thể bị mắng nữa."

Nói xong, gã đã bắt đầu lên bản thảo xây dựng vương phủ ở Bắc Lương rồi.

Cửu Hỉ cảm thấy não ta không có nếp nhăn.

Nàng nói: "Ly vương làm rùa đen rút đầu nửa đời người, làm sao có thể đồng ý tạo phản với người? Ta đã bảo người phản từ sớm rồi, ai bảo người không phản. Người cũng..."

Ta liếc nàng một cái.

Nàng thức thời nuốt lời định nói trở về, thay đổi câu khác: "Người thật sự muốn đế Bắc Lương với Ly Vương à?"

Ta trả lời chắc như đinh đóng cột: "Không đi, ta chỉ muốn về Tây Bắc mà thôi."

Nàng: "Nhưng Ly vương không đồng ý hợp tác với người."

Ta cười lạnh: "Vậy thì buộc hắn phải theo ta."

Ta đã nói sẽ góp sức vào cuộc chiến giành ngai vàng này, đã nói là phải làm.

Ta: "Ngày kia, Ly vương sẽ mang ba đứa trẻ đến Tự Miếu cầu phúc."

Cửu Hỉ bỗng nhiên mở to hai mắt.

Ta trầm tư giây lát: "Lần trước Ninh Nhược Tuyết mắng ta, hiện tại ngẫm lại ta cảm thấy hơi giận, nhưng mà lúc ấy phát huy chưa tốt. Không được, phải đi tìm nàng ta lý luận lần nữa mới được."

Ánh mắt Cửu Hỉ trừng to thành quả chuông đồng.

19.

Hai ngày sau, Tiêu Việt Ly mang ba đứa trẻ có thể đi mua nước tương này ra cửa, đi cầu phúc một chuyến nhưng người đi mãi không về.

Lúc tìm được thì đã chìm trong cái ao cách hoàng cung không xa.

Vương phi và toàn bộ thị vệ đi ra ngoài cùng mấy đứa nhỏ đã bị g.i.ế.t.

Tất cả đều là một đ.a.o c.ắ.t c.ổ.

Thủ pháp giống hệt lúc g.i.ế.t Tam hoàng tử như đúc.

Mà hình bộ từ chối tra án này.

Dù sao người sau lưng không phải là người mà hình bộ dám động tới.

Cùng lúc đó, hoàng hậu Ninh Nhược Tuyết c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ở Tê Phượng Điện.

....

Đêm khuya, Tiêu Việt Ly ngồi nhìn t.h.i t.h.ể bọn nhỏ, gã khóc nức nở, gần như sụp đổ.

Ta đứng sau lưng gã, chẳng có quá nhiều cảm giác.

Ta đã nhìn chuyện sinh ly tử biệt quá nhiều rồi.

Chờ tới lúc gã khóc cũng đủ rồi, ta an ủi gã: "Vương gia, nén bi thương, nên suy nghĩ chuyện sau này rồi."

Gã nhìn bọn nhóc, im lặng hồi lâu.

Ta: "Thống soái Tây Bắc hiện tại là nhi tử của Ninh Uyên Hầu, hắn vốn vô cùng hận Tiêu Trần Dật. Trước mắt, muội muội hắn cũng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong cung, đây là cơ hội của chúng ta."

Đáng tiếc, dù cho thống soái Tây Bắc đương nhiệm có hận Tiêu Trần Dật thấu xương thì cũng không có biện pháp.

Thậm chí ngay cả chỉ trích Tiêu Trần Dật, hắn ta cũng không làm được.

Trong cung, sau khi Tiêu Trần Dật lỡ tay g.i.ế.t Ninh Uyên Hầu, mọi người thuộc phe phái thái tử trước kia chỉ vào mũi hắn mà mắng, hắn không muốn nghe nên đã giả bệnh, liên tục không lâm triều mấy ngày rồi.

Mọi người không thể nhìn thấy hắn.

Dù sao hắn không thể chịu được gió, chỉ cần gió thổi một cái là bệnh, đây là chuyện mọi người đều biết.

Hôm nay ta quay về nghề cũ, giả trang làm thái giám, đến tìm Ninh Nhược Tuyết "cãi nhau" một lần nữa, khi đó ta từng đi ngang qua điện của Tiêu Trần Dật.

Hắn cũng đầu tư diễn trò thật, cả điện đầy mùi thuốc Đông y, bay xa cả mười dặm.

Có lẽ là biết cách làm việc của mình không được người ta thích, sợ người ta đến ám sát hắn. Ngoài cung điện, cấm vệ quân đã đứng thành một bức tường dày luôn rồi.

Mấy đại thần quỳ ở ngoài cửa thật lâu, vậy mà Tiêu Trần Dật cũng không cho bọn họ cơ hội mắng hắn.

Trái lại chỉ có mấy vị cung nữ ở phủ nội vụ cầm long bào mới đi vào.

Bệnh sắp c.h.ế.t mà còn muốn thử áo mới à.

...

"Thập Tam."

m thanh của Tiêu Việt Ly ngắt đi hồi ức của ta, gã quay đầu nhìn ta, gần như là cắn răng mà nói: "Nếu như không làm thì chúng ta sẽ có sau này sao?"

Đã định sẵn là không có.

Nếu như gã còn muốn lui, đừng trách ta lòng dạ độc ác, ngay cả mẫu phi của hắn ta cũng g.i.ế.t.

Gã xiết chặt quả đấm rồi buông ra, xiết rồi lại buông, tới khi hận ý gần như tràn ra khỏi hốc mắt.

Rốt cuộc gã nhìn ta: "Ta chắc chắn sẽ l.ó.c từng m.i.ế.n.g t.h.ị.t kẻ đã g.i.ế.t hài nhi của ta."

Đến đây, cuối cùng Tiêu Việt Ly đã đồng ý tạo phản cùng ta.

Nhưng khi ta đắm chìm trong sự vui sướиɠ vì gã nghe theo ta, vội vàng đi sắp xếp cho Cửu Hỉ tiến hành bước tiếp theo, lúc đó ta vội đi nên chưa từng quay đầu. Đồng thời cũng bỏ lỡ ánh mắt của gã ở sau lưng ta, ánh mắt âm độc và căm phẫn.

(Còn tiếp)