Xuyên Không Gả Cho Vương Gia Ngốc Nghếch

Điềm báo

Ăn sáng xong, Hà Hinh Vân và Lý Thanh Phong lên xe ngựa, Hoàng Tân đánh xe, ba người đi về phía Linh Âm tự ở ngoại ô.

Trên đường đi, Hà Hinh Vân nhìn quang cảnh ven đường, có hơi xấu hổ.

Cũng may để cho Lý Thanh Phong và Hoàng Tân cùng đi, nếu không một cô gái như nàng một thân một mình đến vùng núi hoang dã thế này, rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Đến Linh Âm tự, vừa mới xuống xe ngựa thì Lý Thanh Phong phấn khích kéo tay Hà Hinh Vân chạy vào trong chùa, chỉ khổ cho Hoàng Tân, làm phu xe kiêm bảo tiêu, còn phải lo việc vặt vãnh khác, thật sự là có hơi chật vật.

Nhưng đối với y mà nói, bảo vệ chủ nhân an toàn, đó là chuyện hàng đầu, những chuyện khác thì tính sau.

“Oa, nương tử, ta còn chưa tới chùa miếu bao giờ, chỗ này sao lại nhiều người như vậy?” Lý Thanh Phong nhìn khách hành hương ra vào trong miếu, không nhịn được cảm thán.

Hà Hinh Vân mỉm cười lắc đầu, không đáp lại hắn, chỉ là chậm rãi đi vào bên trong, đi vào trước mặt Phật tổ, từ tốn quỳ xuống.

“Phật tổ, tín nữ Hà Hinh Vân, không cầu danh, không cầu lợi, chỉ cầu bình an, bạch đầu giai lão cùng phu quân.”

Lý Thanh Phong vẫn đi theo bên cạnh Hà Hinh Vân, tuy rằng nàng thì thầm rất nhỏ, gần như chỉ có để một mình nàng có thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn nghe được lời của nàng một cách rõ ràng, vừa lòng nở nụ cười.

Nàng thật sự không phải một nữ nhân tham phú quý hay danh lợi, một lòng chỉ cầu bình an và hạnh phúc.

Chẳng lẽ là bởi vì đã chịu nhiều khổ sở nên nàng không dám mong cầu cái khác sao?

Hà Hinh Vân cầu phúc xong cầm lấy ống xăm, nhắm mắt lại xóc ống thẻ trong tay.

Lúc này, một quẻ xăm rơi ra.

Hà Hinh Vân buông ống xăm, nhặt lên xăm của mình, chữ viết trên mặt xăm, khiến trong lòng nàng bất an.

Tuy rằng nàng không mê tín, nhưng là nhìn đến quẻ xăm thế này, trong lòng cũng không khỏi lo âu.

“Nương tử, đây là cái gì thế?” Lý Thanh Phong lấy quẻ xăm trong tay Hà Hinh Vân xem thử, cầm chơi ở trong tay.

“Đây là xăm, thay lời Phật tổ hay nói cách khác là dự đoán tương lai, chúng ta đi tìm đại sư giải đoán xăm giải một chút đi.” Hà Hinh Vân lại vươn tay lấy lại thẻ xăm, nắm chặt tay Lý Thanh Phong, sau đó kéo hắn đến chỗ giải đoán xăm, nhờ đại sư giải đoán xăm.

“Đại sư, nhờ đại sư giải giúp xăm này.”

“Cô nương, đây là xăm hạ hạ, đại hung.” Đại sư giải đoán xăm mới chỉ liếc mắt một cái đã cho ra đáp án, vẻ mặt đăm chiêu, trong mắt mang theo đồng tình.

“Đại sư, mong ngài nói rõ ràng một chút được không?”

“Cô nương nếu đến sớm mấy ngày, lão nạp còn có thể tiêu trừ trận tai ương này cho cô, nhưng nay cô đã gả vào hoàng môn, thân ở trong nhà đế vương, lão nạp thực không có tài cán, là ý trời, ý trời rồi.”

Nghe đại sư nói, Hà Hinh Vân bán tín bán nghi, dù sao ông ấy nói đúng hơn phân nửa, nàng đúng thực là đã gả vào hoàng môn, nhưng thân đã ở trong nhà đế vương thì là thế nào đây?

“Đại sư, con vẫn không rõ lắm.”

“Là phúc không phải họa, là họa tránh không được, ý trời đã vậy rồi.”

“…”

Lời đại sư cứ mơ mơ hồ hồ, Hà Hinh Vân không tài nào hiểu được, hỏi ông ấy ông ấy cũng không nói, có lẽ cao nhân chính là thần bí như vậy.

“Đại sư, có thể cho con chút chỉ dẫn không?”

“Nghe theo trái tim, bình tĩnh xử lí, có lẽ khiến mây tan trăng sáng.”

“Nương tử, ta không thích nghe lão đầu trọc này nói chuyện, nghe không hay chút nào, chúng ta đi thôi.” Lý Thanh Phong đứng bên cạnh, nghe rõ mồn một lời của đại sư, câu nào câu nấy đều khiến hắn không vui nổi, dứt khoát kéo Hà Hinh Vân chạy lấy người.

“Thanh Phong…”

Hà Hinh Vân còn muốn tiếp tục hỏi, kết quả cứ như vậy bị Lý Thanh Phong kiên định kéo ra ngoài.

Lý Thanh Phong kéo Hà Hinh Vân ra khỏi miếu, lúc này mới ngừng lại, thở phì phò nói: “Nương tử, cái ông lão không có tóc kia nói mấy lời đó xong ta nghe thấy rất phiền lòng, tuy rằng ta không biết ông ta đang nói cái gì, nhưng thật sự là không thích nghe ông ta nói, sau này chúng ta đừng đến nơi này nữa. Sau này nương tử muốn cầu phúc, chúng ta chọn một ngôi chùa khác, được không?”

“Kỳ thật ta cũng không hiểu ông ấy nói gì, nhưng thấp thoáng trong đó, ta vẫn có thể cảm giác được chắc chắn là có chuyện xấu, hơn nữa là chuyện rất rất xấu.” Tâm tình Hà Hinh Vân vô cùng nặng nề, tất cả cảm xúc đều bị mấy lời vừa rồi của đại sư ảnh hưởng.

Nghe theo trái tim, bình tĩnh xử lí, mới có thể khiến mây tan trăng sáng… rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì để nàng không thể bình tâm xử lý?

Nàng chỉ cầu một đời bình an, bình bình đạm đạm không màng thế sự, vì cớ gì mà ông trời không nghe được lòng của nàng chứ?

“Nương tử, hình như tâm trạng của nàng không tốt, tâm trạng của nàng không vui ta cũng sẽ đau lòng, nàng đừng như vậy được không?” Lý Thanh Phong giống như một đứa trẻ cầu xin, nhưng lời nói ra thực sự là đầy trân thành quan tâm.

“Được.” Hà Hinh Vân che giấu tất thảy cảm xúc, không để lộ ra ngoài nữa, huống chi loại chuyện bói toán mơ hồ này không thể tin tưởng hoàn toàn được.

Cho dù thực sự có chuyện gì đi nữa, bây giờ nàng cũng chỉ là buồn lo vô cớ, bản thân nàng cũng không giải quyết được vấn đề gì.

“Nương tử, nàng yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, còn có ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ nương tử an toàn.”

“Thanh Phong là tốt nhất, chúng ta về đi thôi.” Hà Hinh Vân vui vẻ cười, nắm tay Lý Thanh Phong dắt hắn đi ra ngoài.

Hoàng Tân đi theo phía sau, có chút đăm chiêu suy nghĩ một chút lời giải xăm nghe được vừa rồi, trong lòng cứ luôn cảm thấy có chuyện không hay sẽ xảy ra, vì thế quay đầu nhìn thoáng qua đại sư giải xăm kia, đột nhiên phát hiện chung quanh có mấy kẻ có vấn đề, lập tức nâng cao cảnh giác, nhanh chóng đuổi theo.

“Vương gia, Vương phi, chỗ này không nên ở lâu, vẫn là về phủ trước đi.”

“Nhưng mà…” Hà Hinh Vân còn chưa muốn trở về như thế, nhưng nhìn thấy cảnh giác trong mắt Hoàng Tân, biết có chuyện không ổn, vì thế đồng ý: “Được, chúng ta quay về thôi.”

Có một số chuyện nàng vẫn không hiểu ra sao, trong nội bộ hoàng thất, vì tranh đoạt hoàng vị huynh đệ tương tàn là chuyện bình thường, nhưng Lý Thanh Phong chỉ là một đứa ngốc, không có ảnh hưởng đến lợi ích của bất kỳ ai, vì sao lại có người muốn gϊếŧ hắn?

“Nương tử, sao nàng lại không vui rồi, ta thật sự không thích nàng tỏ ra nôn nóng như vậy đấy.” Lý Thanh Phong nhìn thấy sắc mặt Hà Hinh Vân lại thay đổi, không thể vui nổi nữa.

“Thanh Phong, thật sự là ta không sao cả, đi thôi, lên xe.” Hà Hinh Vân không giải thích nhiều, bởi vì nàng đã thấy được bốn phía xung quanh có người không bình thường, cho nên muốn nhanh chóng rời đi.

“Ừm.” Lý Thanh Phong không hỏi nhiều, trước tiên đỡ Hà Hinh Vân lên xe ngựa, sau đó bản thân cũng bước lên xe.

Hai người vừa ngồi xong, Hoàng Tân ngay lập tức đánh xe rời đi.

Ngay khi khởi hành tốc độ đã rất nhanh, khiến Hà Hinh Vân ngồi không vững, suýt chút nữa ngã ngửa, cũng may Lý Thanh Phong đúng lúc giữ chặt nàng, kéo nàng ôm vào trong lòng mình.

“Nương tử, cẩn thận một chút, có bị thương không?”

“Không sao cả.” Hà Hinh Vân vững vàng nằm ở trong lòng Lý Thanh Phong, có hơi chút sợ hãi, phần nhiều là hối hận.

Nàng không nên ra ngoài thế này, nếu chẳng may Lý Thanh Phong có gì mệnh hệ gì, đừng nói Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho nàng, chính nàng cũng không thể tha thứ cho mình.

Hoàng Tân đánh xe ngựa rời đi, ngôi chùa này âm thầm xuất hiện người giám sát, không ngừng giơ tay ra hiệu, rõ ràng ý tứ là hành động kế tiếp.