Em Bé Đáng Yêu Nhất Ngân Hà

Chương 6

“Tướng quân.” Thuộc hạ của anh ta từ phía sau thấp giọng gọi.

Bây giờ họ sẽ làm gì với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này?

Bước chân Tô Trà đã dừng lại trước mặt người đàn ông này, trong mắt anh ta hiện lên sự mong đợi không chút che giấu.

Ít nhất hiện tại nó vô hại.

Người đàn ông nhìn cậu vài giây, nói hai chữ: “Theo tôi.”

Đây là một sự cám dỗ. Các đối tượng thử nghiệm thường có khuynh hướng bạo lực và hung hãn và khó có thể không phòng bị làm theo những người lạ.

Tô Trà đứng yên, dùng ánh mắt khó tả nhìn anh ta: “Muốn im tự ình rời đi ao?”

*em bé bị nghọng á

Đây là câu nói đầy đủ nhất mà Tô Trà nói sau khi hai người gặp nhau, cậu ấy dùng ngôn ngữ chung của các vì sao, cách phát âm có chút không chuẩn. Hệ thống keo kiệt, không bao giờ tải ngôn ngữ, luôn để cậu tự học ngôn ngữ cho điểm của nhiệm vụ tiếp theo khi thực hiện nhiệm vụ trước đó.

Nghĩ đến đây, mắt cậu gần như ươn ướt.

Tất cả những gì cậu ấy làm ngày hôm qua là để có một cuộc sống tốt đẹp hơn ngày hôm nay, và cuối cùng cậu ấy đã chờ đợi được nó nhưng...

Người đàn ông này không để ý vấn đề phát âm của Tô Trà trong lòng, nếu cậu thực sự là vật thí nghiệm thì đã lâu không giao tiếp với người khác thì hành vi sẽ rất kỳ lạ.

Chiến hạm rất lớn, nhìn rất gần nhưng thực ra cách xa ít nhất là mấy km. Tô Trà, người không có ước mơ và chỉ muốn tận hưởng hạnh phúc, càng cảm thấy khó khăn khi di chuyển.

“Anh có phương tiện di chuyển nào khác ngoài đi bộ không?”

Người đàn ông đã nghĩ đến mọi khả năng, nhưng yêu cầu của Tô Trà rõ ràng là không có. Anh ta quay lại ngay lập tức mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Đây là lần thử thứ hai.

Lúc anh ta quay người lại, Tô Trà từ chối nói: “Chờ đã, tôi không muốn bị vác đi đâu.”

Với độ tuổi tinh thần của mình, cậu ấy vẫn không thể chấp nhận những nụ hôn, những cái ôm và sự khuyến khích như của một đứa trẻ được.

Tô Trà chấp nhận số phận của mình và bước về phía trước.

Những thuộc hạ đi theo người đàn ông không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ đầu óc của đứa trẻ này có vấn đề gì đó?

Tô Trà chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng nhẹ nhàng thở dài.

Tiếp xúc gần mới biết chiến hạm to lớn như thế nào, sườn dốc rất dốc, may mắn là có cầu thang nhỏ, nhưng Tô Trà vẫn phải vất vả leo lên. Mái tóc dài màu bạc của cậu kéo lê trên mặt đất khi cậu bước về phía trước, cậu quay đầu lại nhìn con dao găm trên thắt lưng của người đàn ông.