Chương 28: Yêu
“Khó chịu lắm phải không?”. Ước chừng là phát hiện ai đó hô hấp không thông, giọng nữ tại bóng đêm dường như kéo dài miên man. Lục Thủy Hàn trong bóng tối ra sức trợn mắt, không phải lời thừa sao?
“Thực sự rất khó chịu sao?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ chăn mền, sau đó trên hai gò má ai đó đυ.ng tới đυ.ng lui, cảm giác cả người người ta đã cứng ngắc, mới đột nhiên cười hi hi . “Hi, có muốn em giúp anh không?” “…”
Muốn em giúp cái quỷ ấy, nhanh đi ngủ đi cho anh nhờ!
Thấy người ta vẫn không nói chuyện, đồng chí Diệp Hân Mạch bỗng nhiên cúi đầu xuống, ở trên cổ Lục Thủy Hàn cắn một nhát. “Hư hỏng, dám không để ý đến em…” Tựa hồ như làm nũng, lại tựa hồ như giận dữ.
Lục Thủy Hàn khóc không ra nước mắt, anh không dám nói chuyện là bởi vì ai hả?
“Ngoan, ngủ một giấc đi”. Bàn tay nhỏ bé đang xấu xa sờ tới sờ lui kia không nhanh thu về thì mình sớm muộn gì cũng hết kiềm chế nổi. Không thể nề hà mãi được, nên Lục Thủy Hàn vội lên tiếng.
Chính là, vừa mới dứt lời, phần bụng dưới bỗng nhiên được buông lỏng, ngay sau đó, một bàn tay lạnh buốt chen vào, cùng Lục tiểu nhị thân mật tiếp xúc.
Lục Thủy Hàn không nhịn được rùng mình một cái, trong cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ bất lực. Ngón tay nhỏ bé cơ hồ là vô thức trượt theo Lục tiểu nhị, cảm giác thỏa mãn bỗng nhiên tràn ngập l*иg ngực, khiến Lục Thủy Hàn lơ đãng bắt đầu phát ra âm thanh hưởng thụ sự “giúp đỡ” kia.
Không hiểu là do tư thế không đúng lắm hay là do không có kinh nghiệm, tay Hân Mạch trượt qua trượt lại, nhưng vẫn chưa nắm được mấu chốt, làm ai đó vài lần định mở miệng chỉ đạo một chút, nhưng lại sợ cô nàng tự ái không giúp đỡ nữa thì xong đời, vì thế trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, lại phải chịu để mèo gãi ngứa, vừa ngứa vừa nóng, không cách nào phát tiết nổi.
“Sao mà cứng như vậy a!”. Hân Mạch oán trách một câu, sau đó đang hảo tâm giúp người, bỗng nhiên rụt tay lại, xoay người ngáp một cái: “Uhm, đáng ghét… Đi ngủ vậy…” “…”
Lục Thủy Hàn tay nắm quần, một bên thở hổn hển một bên trừng to mắt, tốn hơi thừa lời.
Đáng ghét !!!
Bị lửa giận hòa với dục hỏa công kích, ai đó sức kiềm chế rốt cục đã tới cực hạn, liền bạo phát! Trong đầu một mảnh trống không, thuần thục lột hết quần áo trên người mình, rốt cuộc không kiểm soát nổi hành động chỉ biết ăn, ăn, ăn…..
Lục Thủy Hàn đem cô nàng cẩn thận dè dặt đặt dưới thân, bàn tay từ dưới nách chui lên, ôm siết lấy bầu ngực đầy đặn, nhẹ nhàng nhào nặn… Lục tiểu nhị để giữa cặp đùi mềm mại, từ trên xuống dưới từ tốn vuốt ve.
“Uhm…yên nào, đừng nháo…”. Hân Mạch buồn ngủ mông lung mơ hồ đẩy tay Lục Thủy Hàn, lại chợt phát hiện, áo ngủ theo cử động nâng tay nháy mắt bị cởi xuống.
“Ngoan, quay qua đây”. Tiếng nói trầm thấp, hàm chứa dụ hoặc nồng đậm. Phảng phất là bị mê hoặc, Hân Mạch theo lời bị kéo nằm thẳng lại, trong nháy mắt, thân thể nóng cháy đè ép lên. Làn da tiếp nhận xúc cảm, khiến ai đó thở dài thoả mãn.
“Ách…”. Vừa kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức miệng bị ngăn chặn, dấy lên một trận mưa rền gió dữ. Hai tay anh ta, giống có ma thuật, trên thân thể cô như châm hoa lửa, một điểm một điểm, đem cô cắn nuốt. Môi, lưỡi, không ngừng liếʍ mυ'ŧ, nhay cắn… Giống như muốn đem người dưới thân cắn nuốt vào bụng.
Mê muội.
Trong phòng ngủ nho nhỏ, trừ bỏ tiếng Hân Mạch vô lực rêи ɾỉ cũng chỉ còn tiếng thở gấp.
“Hân Mạch… Cho anh…”. Thanh âm khàn khàm ám chỉ kiên nhẫn đã đến cực hạn. Giữa lúc mơ hồ, mới nghe như vậy đạo, ai kia không đợi cô tập trung tế bào não, tất cả quần áo trên người đã biến mất trong bóng đêm mê muội…
Lục Thủy Hàn cẩn thận dè dặt, thăm dò thân thể Hân Mạch, từng chút một xâm lấn, từng chút một thâm nhập, sợ rằng chỉ một giây không cẩn thận, liền đem Hân Mạch xé rách thành nhiều mảnh nhỏ…
“Uhm…”. Lúc này thanh âm cô chỉ hàm chứa ý loạn tình mê cùng bất lực, không hề có dấu hiệu của sự phản kháng.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn mơ hồ, sau khi đau đớn qua đi, thì du͙© vọиɠ như bài sơn đảo hải lại dấy lên không gì dập tắt nổi. Khát vọng được ôm ấp, được yêu thương, mỗi khi môi chạm môi hết thảy bất an đều như tan biến…
“Hân Mạch, nói yêu anh…” Va chạm mãnh liệt khiến toàn thân Hân Mạch run rẩy. Trong bóng tối, cô đành bất lực, chỉ có thể gắt gao bám chặt người phía trên, mặc cho mưa rền gió dữ tập kích, như chiếc thuyền lá nhỏ, giữa biển rộng cô đơn tả hữu phiêu diêu.
“Em… Ah….. yêu …”. Bị bức đến chẳng còn chỗ thối lui, trong tiềm thức, thuận theo yêu cầu của anh. “Anh…”
“Hân Mạch, anh yêu em.” …
Sáng sớm mùa đông, tại qua khe hở bên rèm cửa, một cảnh xuân sắc mông lung. Trên giường một nam một nữ, gắt gao ôm nhau. Bỗng nhiên, cánh tay nhỏ nhắn động đậy.
Nam nhân nhanh chóng mở mắt ra, vừa lúc gặp phải đôi con ngươi thanh lãnh.
“Này…” Lục Thủy Hàn chột dạ cắn môi, đưa mắt nhìn sang hướng khác, lại không tự chủ được siết chặt hai cánh tay.
Gương mặt lạnh lùng, đôi mày khẽ nhíu. Hạ thân truyền tới cảm giác đau nhức, tự nhiên rất rõ ràng nói cho cô biết đêm qua đã phát sinh chuyện gì. “Buông ra.”
“Hân Mạch…”, Lục Thủy Hàn nhất quyết không buông, đưa cánh tay lại thu chặt hơn một chút.
“Đau.” Diệp Hân Mạch bị ép thật sự rất đau, lông mày nhíu lại đến dính vào nhau luôn. “Buông em ra.”
Lục Thủy Hàn vội vàng lỏng sức, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt, không dám buông ra. “Không muốn. Tối hôm qua, là em kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh…”
“Em biết rồi.”
Biết rồi sao em còn cáu với anh?
Ý, biết rồi? Cô ấy nói là biết rồi á? Ai đó trừng to mắt nhìn lại.
“Em muốn đi tắm, buông ra”. Thấy cái vẻ mặt ngơ ngác kia, Diệp Hân Mạch không kiên nhẫn nổi nữa, trợn mắt, vỗ vỗ cánh tay.
“Này, em không giận anh sao?”. Lục Thủy Hàn toét miệng cười, nhất định muốn được nghe đáp án mới chịu buông tay. Hân Mạch nhíu mày. Nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy … Không được đuổi anh đi nha!” Có trời mới biết, ai đó sợ nhất, chính là chuyện này. Cái điều kiện chết tiệt kia hại anh cái gì cũng không dám làm.
“Có yên hay không?”. Hân Mạch cau có nhíu mày, hạ thân ẩm ướt đã phi thường khó chịu.
“Không để yên, em không đáp ứng anh sẽ cứ thế này dính chặt lấy em!”
Diệp Hân Mạch hết cả kiên nhẫn, đành phải nói: “Biết rồi, không đuổi anh đi. Có thể buông ra được chưa?”
“Hắc hắc… Này, em nói phải giữ lời đó!”
“Uh.”
Được tự do, bóng lưng mảng khảnh hướng về phía phòng tắm, cánh tay bận rộn che cảnh xuân quang trước ngực, đem áo ngủ mò lên. Bóng dáng yêu kiều, khiến Lục tiểu nhị trong nháy mắt lại khôi phục ý chí chiến đấu.
“Hắc hắc, nè để anh giúp em nha…”
“Không khiến anh lắm chuyện”. Mới cự tuyệt xong, vừa lảo đảo bước xuống bên giường, Hân Mạch đã choáng váng ngã phịch xuống giường.
Lục Thủy Hàn nhanh chóng đứng lên ôm lấy cô nàng, vẻ mặt nôn nóng: “Em không sao chứ?”
Hân Mạch tránh né, xoa xoa huyệt Thái Dương, ngẩng đầu định cùng nói chuyện, lại gặp Lục Thủy Hàn cả người không mảnh vải, mắt đảo qua nơi nào đó, gương mặt tái nhợt bất giác lại đỏ lên. “Anh tự mình giải quyết đi, em chịu không nổi.”
Nói xong liền nhặt quần áo sạch, lảo đảo đi ra cửa. Bỏ lại Lục Thủy Hàn ngơ ngẩn.
Cô ấy vừa mới nói gì? Bảo anh tự mình giải quyết? Cô chịu không nổi sao? Ý tứ là thân thể cô ấy tạm thời không thể kịch liệt vận động, cho nên cần anh tự mình giải quyết à?
Lục Thủy Hàn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do này là ổn nhất, nửa ngày sau mới đứng tại chỗ ngây ngô cười, chỉ tội Lục tiểu nhị bị bắt đứng trong gió lạnh, thực là mệnh khổ a!
Bên này, Lục Thủy Hàn hưng phấn phát cuồng. Bên kia, Hân Mạch thân thể đau nhức đau đầu vỗ trán, cô thực rất muốn quên hết đêm qua đả phát sinh cái gì!
Nhưng mà rượu kia làm sao không biết, say đến thế nhưng cô vẫn nhớ rõ tất cả sự tình.
Nhớ rõ Lục Triển Bằng bức uống rượu, nhớ rõ anh đã bực tức với anh ta, nhớ cả sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình và anh đã ẩn nhẫn ra sao, rồi cả chuyện mình bị câu dẫn nói yêu anh cũng nhớ luôn, và còn nhớ cả lời nói yêu của anh nữa…
Đáng chết, toàn bộ đều nhớ rõ. Ngay cả việc anh sau khi kí©ɧ ŧìиɧ qua đi đã giúp mình chà lau thân thể, cũng nhớ rõ đến từng chi tiết.
Thật không biết có nên đâm đầu chết quách đi cho rồi, hay là chuyển sang phương án gϊếŧ người diệt khẩu.
Ngón tay nhỏ nhắn giũ giũ mái tóc, ngửa đầu mặc cho bọt nước trong suốt, vẩy khắp toàn thân. Thở dài liền mấy hơi.
Cứ làm như đó là một giấc mộng. Nếu như anh ta chỉ bởi vì đã có được thân thể mình mà sau đó từ bỏ.
Nếu như, anh ta muốn tìm người khác…
Nếu như, anh ta muốn ly khai…
Như vậy, thì cứ như anh ta muốn đi.
“Hân Mạch, em tắm một giờ rồi đó … Không phải hôn mê rồi đấy chứ?”. Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
Hân Mạch lúc này mới lau mặt, đáp lại: “Không có.”
Hân Mạch mấp máy miệng, đem quần áo buông xuống, quay người lại. Trong con ngươi, phảng phất hàm chứa thâm tình nồng đậm, ngọt ngào tận tâm can.
“Hân Mạch, làm bạn gái anh đi, được không?”. Lục Thủy Hàn đi tới, đem Hân Mạch ôm vào trong lòng, cằm để trên đỉnh đầu, thỉnh cầu nói.
“Được.”
Thanh lãnh thanh âm truyền tới, khiến ai đó còn cho rằng mình đang nghe nhầm.
Gấp gáp giữ lấy hai vai, dán mắt vào mắt cô, mừng rỡ như điên mà nói: “Thật sao? Em nguyện ý làm bạn gái anh sao?”
“Uh”. Hân Mạch quay mặt sang một bên, gạt tay anh ra, lưu lại một cái bóng lưng rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Trở lại phòng ngủ, Diệp Hân Mạch thở dài một hơi. Như thường ngày, mở máy tính. Máy tính khởi động xong, mới phát hiện trong đầu mình đã hỗn loạn.
Theo thói quen mở game, online.
[tư liệu] Luyến Thiên Thiên Vũ: thực xin lỗi, ngày hôm qua anh đã thất lễ rồi.
Mới một ngày mà thôi a! Diệp Hân Mạch thất thần, mới một ngày mà cô đã đi từ thế giới này đến thế giới kia rồi cơ đấy.
[tư liệu] Luyến Thiên Thiên Vũ: Mạch, em lên rồi a.
[tư liệu] Sinh Hoat 0322: ?
[tư liệu] Luyến Thiên Thiên Vũ: không có gì, chỉ là, ngày hôm qua kích động, khiến em chê cười.
[tư liệu] Sinh Hoat 0322: uh.
[tư liệu] Luyến Thiên Thiên Vũ: cứ quên hết những lời anh nói hôm qua đi! Người đàn ông đó. Chỉ cần em thích, là ổn rồi…
[tư liệu] Sinh Hoat 0322: uh.
[tư liệu] Luyến Thiên Thiên Vũ: Uhm, cũng không có gì, chỉ là, nếu như em có thời gian, chúng ta gặp mặt đi, anh nghĩ nên đem một số thứ trả lại cho em.