Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Chương 46: Hợp Nhất

Đối với bộ dáng ngạo kiều này của thầy, Tu Tâm đã sớm coi thành thói quen, cậu mang theo nụ cười cưng chiều nhìn lão hài tử nói: "Thầy cớ gì phải nói ra lời ấy, ai có thể đem con bán đi? "

Phàm không đáp lại cậu, nhìn cậu một lát sau đó thẳng tắp nhìn về phía Mã Bội Vân đang đi đến, lúc này Sở Quốc Hùng vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Mã Bội Vân.

Khi ấy lúc Tu Tâm trở về Sở gia, Mã Bội Vân và Sở Quốc Hùng cũng không tự mình đến đón cậu, hai vợ chồng bọn họ tự nhiên cũng chưa từng gặp qua Phàm. Nhưng nhìn cách ăn mặc của Phàm lại liên tưởng đến thân thế Tu Tâm, bọn họ tự nhiên có thể đoán được Phàm là lão hòa thượng nuôi nấng Tu Tâm lớn lên.

Mã Bội Vân và Sở Quốc Hùng mang theo cảnh giác nhìn Phàm, bọn họ cũng không điều tra quá khứ Tu Tâm quá tỉ mỉ, cho nên cũng không biết thân phận Phàm. Bọn họ sợ Phàm đi tới bữa tiệc này, là muốn mượn thân phận Tu Tâm tìm bọn họ đòi tiền.

Quả nhiên, Phàm đi đến trước người bọn họ thi lễ xong rồi hỏi: "Lão phu vừa mới nghe nói phu nhân ngài là mẹ đẻ của Tu..., Sở Thần, không biết có thể mượn một bước nói chuyện không? Lão phu có chuyện muốn nói cho ngài biết. "

Mã Bội Vân lộ ra vẻ mặt ghét bỏ lùi một bước: "Có chuyện gì không thể nói thẳng sao? "

Phàm chỉ nói: "Chuyện này có liên quan đến Sở Thần và con nuôi của ngài. "

Hai người Sở Quốc Hùng cùng Mã Bội Vân nhận định Phàm đến đòi tiền, bọn họ liếc mắt một cái muốn gọi nhân viên phục vụ đến đuổi Phàm ra ngoài.

Có lẽ để xem ông muốn làm gì, họ cũng không gọi nhân viên, Tu Tâm đột ngột chắn giữa họ và Phàm.

Chỉ thấy cậu dùng thân thể chắn trước người Phàm, nhẹ nhàng nhìn Sở Quốc Hùng với Mã Bội Vân một lượt, Tu Tâm mới nhỏ giọng, dịu dàng hỏi Phàm: "Thầy, ngài có chuyện gì muốn tìm Sở phu nhân và Sở tiên sinh thương lượng? Có thể nói mọi thứ với con, con có thể chịu trách nhiệm chuyển giao cho họ. "

Sở Quốc Hùng, Mã Bội Vân rõ ràng mới là cha mẹ của Tu Tâm, nhưng Tu Tâm lại đối xử với họ giống như đối đãi với người xa lạ, ngược lại đối với một lão hòa thượng bảo vệ có thừa, mười phần hiếu kính.

Một màn này không thể nói là không kỳ quái, sau khi Kinh Huy bước vào phòng dạ tiệc liền nhìn thấy một màn kỳ quái này.

Những người khác không dám tùy ý xen vào chuyện gia đình người khác, Kinh Huy lại không có băn khoăn này, hắn trực tiếp bước đến bên cạnh Tu Tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? "

Mã Bội Vân chỉ cảm thấy hành động vừa rồi của Tu Tâm thật sự làm bà mất hết mặt mũi, bà vốn định tỏ thái độ một lượt, lại nhìn thấy Kinh Huy không thể không nhịn xuống: "Kinh Huy con đến rồi sao? Không có gì, chỉ là thầy của Sở Thần không biết muốn tìm dì nói chuyện gì. "

Vì muốn lôi kéo làm quen, thế mà Mã Bội Vân tự xưng là dì của Kinh Huy, nhưng Kinh Huy cũng không bị mua chuộc, ngược lại sau khi hắn nghe được thầy Tu Tâm đến mang theo chút câu nệ nhìn về phía Phàm.

Kinh Huy biết tâm tư của mình đối với Tu Tâm, nhưng hắn lại không bởi vậy đối với Sở gia có sắc mặt tốt gì. Kỳ thật nếu như không phải chưa nắm chắc được thái độ của Tu Tâm, sau khi hắn biết Sở gia đối xử với Tu Tâm không tốt, thậm chí còn muốn đi đối phó với Sở gia đến trút giận cho Tu Tâm.

Nhưng thầy Tu Tâm nhìn qua lại là trưởng bối thật sự của Tu Tâm, hiếm khi Kinh Huy có chút bối rối -- đây là hắn đột nhiên gặp được gia trưởng?

Phàm không cảm nhận được Kinh Huy đang bối rối, còn tưởng hắn là bạn của Tu Tâm, có chút vui mừng. Nhưng bây giờ không phải thời điểm để hiểu rõ tình huống kết bạn của Tu Tâm, ông chỉ tiếp lời Sở mẫu nói: "Đúng vậy, không biết Sở phu nhân có rảnh không? "

Lúc này Tu Tâm với Kinh Huy đều đứng trước người Phàm, Mã Bội Vân và Sở Quốc Hùng muốn gọi nhân viên phục vụ cũng không thể đuổi ông đi. Họ chỉ có thể méo miệng nhăn mày đáp: "Rảnh, chúng ta đi lên phòng nghỉ nói chuyện. "

Họ sợ đợi lát nữa Phàm muốn đòi tiền nếu không thành thì sẽ náo loạn ở trước mắt bao người, liền dẫn Phàm vào phòng trống trên lầu.

Mặc dù Phàm không biết họ tính làm gì, nhưng không thể không đi, thế là ông đi theo Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân một đường đi lên lầu.

Tu Tâm sợ Phàm chịu thiệt cũng đi theo phía sau bọn họ, Kinh Huy cũng làm bộ tự nhiên đi bên cạnh Tu Tâm.

Nhìn năm người lần lượt đi lên lầu, các tân khách khác trong phòng dạ tiệc hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

Một số người biết được thân phận của Phàm và Tu Tâm cũng suy đoán rất nhiều, bởi vì Phàm đã từng ở trong Phật môn phát ra tiếng gió, cho nên bọn họ biết Tu Tâm xuống núi lần này là vì lịch luyện phàm thế.

"Phàm đại sư làm sao có thể nhúng tay vào chuyện lịch luyện của Phật tử? Không phải đã chuyện gì xảy ra chứ? "

"Hy vọng không phải, nhưng mà cho dù xảy ra chuyện gì, Lâm mỗ tôi nhất định sẽ đứng về phía Phật tử."

"Tôi cũng vậy! "

Dưới phòng dạ tiệc, có không ít người đều đã chuẩn bị tốt tâm lý, muốn vì Tu Tâm mà ném đầu lâu, vẩy máu nóng. Sở Quốc Hùng với Mã Bội Vân thì mang theo Phàm đến một gian phòng nghỉ không người.

Có lẽ từ nơi sâu xa thật sự có chú định, căn phòng nghỉ họ đi vào vậy mà ở cạnh phòng Sở Hồng và Sở Ý.

Lúc này dược hiệu của Sở Hồng vừa mới phát tác, anh ta chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, cả người không thích hợp, trong thân thể giống như có một cỗ hỏa khí, cần nhanh chóng phá.t tiết.

Lúc đầu anh ta còn tưởng mình có chút say, vì thế tránh thoát khỏi Sở Ý đang cầm tay anh ta muốn uống chút nước, tỉnh táo lại. Nhưng khi anh ta tùy ý lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh mini uống một hơi cạn sạch, khô nóng trên người lại càng thêm rõ ràng.

Chỉ thấy làn da anh ta đỏ lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, hàm răng bất giác cắn m.ôi dưới, nhìn qua thân hình cũng có chút bất ổn. Lúc này Sở Ý còn không phát hiện dược hiệu Sở Hồng phát tác thì là đồ ngu.

Cậu ta vội vàng xuống giường đi đến bên người Sở Hồng, cố ý lấy tay vịn eo và ngực Sở Hồng, giống như cả người cậu ta đều muốn dán lên người Sở Hồng: "Anh, anh làm sao vậy? "

Bây giờ Sở Hồng không chịu nổi một chút trêu chọc nào, bởi vì Sở Ý tới gần, anh ta nhận ra nhiệt độ trên người mình rõ ràng vọt xuống phía dưới. Lúc này Sở Hồng mới phát hiện anh ta trúng thuốc!

Anh ta vội vàng đẩy Sở Ý ra, làm bộ như không có việc gì nhìn Sở Ý nói: "Không sao, chỉ là đột nhiên thân thể không thoải mái, em... Em nhường phòng này cho anh, tìm một phòng khác được không? Để anh ngủ ở đây là được rồi. "

Sở Hồng sợ sau khi anh ta ra ngoài, dáng vẻ bây giờ của anh ta sẽ bị người khác thấy, nên muốn Sở Ý rời đi. Ở trong mắt anh ta, Sở Ý vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, sau khi anh ta nói xong Sở Ý chắc hẳn sẽ hiểu ý người khác mà rời đi.

Nào ngờ Sở Ý không chỉ không đi, còn tiến đến trước mặt anh ta chạm vào người anh ta, khiến cho quần áo của anh ta đều rối loạn, trong miệng lại giống như thân thiết hỏi: "Anh, em không đi, em giúp anh xem anh khó chịu chỗ nào được không? "

Kỳ thật phản ứng nửa thân dưới Sở Hồng đã rất rõ ràng, phải là nhân tài đơn thuần bao nhiêu mới nhìn không ra vấn đề của Sở Hồng? Nhưng Sở Hồng chưa từng nghi ngờ Sở Ý ngây thơ đơn thuần, thấy Sở Ý không đi, anh ta dứt khoát đem Sở Ý đẩy ra ngoài tự mình đi ra ngoài: "Không sao, anh chỉ có chút hạ đường huyết, bây giờ đã ổn, sẽ không quấy rầy em nghỉ ngơi. "

Sở Ý không biết vì sao Sở Hồng rõ ràng trúng thuốc còn thanh tỉnh như vậy, không muốn chạm vào cậu ta, rõ ràng Khương Tố Lan nói với cậu ta thuốc này rất hữu dụng.

Cậu ta không khỏi thầm mắng một câu Khương Tố Lan "vô dụng", sau đó vội vàng đứng ở trước cửa ngăn đường đi Sở Hồng.

Lúc này cuối cùng Sở Hồng cũng phát hiện Sở Ý có chút không thích hợp, anh ta ráng chống đỡ lý trí hỏi Sở Ý: "Sở Ý em định làm gì? "

Đã không còn thấy bộ dáng thuần khiết như ngày xưa, chỉ thấy Sở Ý một bên dùng ánh mắt tà mị nhìn anh ta, một bên đưa tay đến chỗ đang phấn khích của Sở Hồng: "Anh, không phải anh rất khó chịu sao? Em có thể giúp gì được cho anh không? "

Sở Hồng hoảng sợ đem Sở Ý đẩy ra: "Con mẹ nó cậu điên rồi?! Tôi là anh trai của cậu! "

Sở Ý bị anh ta đẩy ra nện lên cửa, phát ra tiếng động tĩnh không nhỏ, nhưng bởi vì phòng có cách âm quá tốt, động tĩnh này cũng không có quấy nhiễu đến đám người Tu Tâm đối diện họ.

Thậm chí bọn họ chỉ ở căn phòng nhỏ, mỗi người tự sắp xếp chỗ ngồi.

"Nói đi." Mã Bội Vân cao ngạo nói với Phàm: "Ông muốn cái gì? "

Thấy Tu Tâm và Kinh Huy cũng theo bọn họ lên lầu, Mã Bội Vân cũng không sợ Phàm tống tiền bà và Sở Quốc Hùng. Nếu như Phàm thật sự vì Tu Tâm mở miệng đòi tiền Sở gia, cũng vừa lúc để cho Tu Tâm nhìn bộ mặt thật của Phàm.

Nhưng mà, vượt quá dự kiến của bà, Phàm cũng không há miệng tìm bọn họ đòi cái gì, mà từ bên trong cà sa móc ra một phần tư liệu trong túi hồ sơ.

"Đây là gì?" Mã Bội Vân nhìn thấy hồ sơ này theo bản năng nhíu mày, theo bản năng bà cảm thấy đây là một vật không lành, sẽ hủy hoại cuộc sống hiện tại của bà.

Phàm giống như không cảm nhận được sự sợ hãi của bà, ngược lại quay đầu nhìn Tu Tâm một cái, một lát sau giống như mới quyết định gì đó, trực tiếp nói rõ chân tướng cho Mã Bội Vân, Sở Quốc Hùng: "Ông Sở, bà Sở, lão phu nghe nói các người rất nuông chiều con nuôi Sở Ý của các người, cho rằng cậu ta là cơ duyên xảo hợp mới được các người ôm về Sở gia, nhưng thật ra lão phu trong lúc vô tình biết được chuyện cậu ta và Sở Thần bị ôm nhầm lúc nhỏ cũng không phải ngoài ý muốn. "

"Đây là ý gì? "

Không nghĩ là sau khi nghe được lời ông nói, tất cả mọi người ở đây đều im lặng, người tỏ ra nghi vấn đầu tiên lại là Kinh Huy.

Phàm kinh ngạc nhìn hắn một cái, không có suy nghĩ sâu xa, mà là lựa chọn tiếp tục giải thích: "Lúc trước lão phu vẫn cho rằng cha nuôi mẹ nuôi của Sở Thần đều đã qua đời, là một người xa lạ có ý tốt đưa Sở Thần đến chùa miếu của bọn tôi. Thế nhưng, lão phu lại phát hiện người đưa Sở Thần đến chùa Thanh Thủy kia lại là mẹ đẻ của con nuôi Sở Ý của các người, hơn nữa Sở Ý với bà ta vẫn duy trì liên lạc. "

Mấy người ở đây đều không phải kẻ ngốc, bọn họ vừa nghe liền nghe ra ý của Phàm.

"Ý ông là có người coi trọng gia sản Sở gia chúng tôi, cố ý lấy mèo đổi thái tử, dùng Sở Ý đổi Sở Thần?" Mã Bội Vân nhanh chóng nói: "Mà Sở Ý cũng biết chân tướng, lại cố ý mưu đoạt tài sản của Sở gia "

Phàm nghe ra trong lời nói của bà có vẻ không tin, chỉ trực tiếp đem tư liệu trong tay đẩy về phía Mã Bội Vân: "Chân tướng nằm ở trong hồ sơ này. "

Tuy rằng sự tình đã qua hai mươi năm, hai mươi năm trước cơ sở giám sát cũng không hoàn thiện rất khó thu thập chứng cứ, nhưng muốn tra được chứng cứ Sở Ý và Khương Tố Lan lén lút gặp mặt lại rất dễ dàng. Phàm cũng vận dụng nhân mạch của mình tìm được một ít nhân chứng hai mươi năm trước, lúc này quan hệ giữa Sở Ý và Khương Tố Lan cơ bản đã có thể xác định.

Chỉ cần lại tìm được Sở Ý cùng Khương Tố Lan cho bọn họ làm chứng thực ADN một lát là có thể nắm chắc được việc này.

Nhưng đối mặt với chân tướng trong tầm tay, phản ứng của Mã Bội Vân lại đứng lên chỉ vào Phàm tức giận mắng: "Ông tên hòa thượng này cố ý phá cái gì, muốn vu hãm con trai tôi? Sở Ý nhà chúng tôi vừa thiện lương lại đơn thuần làm sao có thể làm loại chuyện này? Ông..."

Bà mạnh mẽ chĩa tay vào Tu Tâm: "Có phải mày thông đồng thầy mày vu hãm Sở Ý không? Muốn đuổi em trai mày ra khỏi nhà như vậy, tâm thật độc ác! "

"Bội Vân! " Sở Quốc Hùng đúng lúc cắt đứt lời Mã Bội Vân, bà thật không biết lựa lời nói.

Nhưng mà lời nói đã hắt ra bên ngoài, vẻ mặt Tu Tâm ngược lại không nhìn ra có cái gì không ổn, Kinh Huy lại ngăn ở trước người cậu đè nén tức giận cảnh cáo Mã Bội Vân: "Bà Sở, mong bà ăn nói cho cẩn thận. "

Phàm cũng bày ra vẻ mặt tức giận, hiển nhiên cũng không ngờ Mã Bội Vân thân là mẹ đẻ Tu Tâm, biết loại chuyện này, phản ứng đầu tiên của bà lại không vì Tu Tâm mà đau lòng mà lại biện cớ cho Sở Ý.

Ngay cả Sở Quốc Hùng cũng vẻ mặt không đồng tình nhìn bà.

Mã Bội Vân tự biết mình không nói lí, nhưng vẫn không muốn động đến tư liệu trên bàn, chỉ đi ra ngoài cửa phòng, muốn rời khỏi gian phòng này, giống như rời khỏi nơi này, bà không cần phải đối mặt với chân tướng -- đứa con trai bà trả giá tâm huyết nuôi dưỡng hai mươi năm cưng chiều hết mực chân tướng lại là một kẻ trộm cắp nhân sinh người khác là tu hú chiếm tổ.

Nhưng mà bà thật không ngờ, bà mới mở cửa phòng, đồng thời phòng nghỉ đối diện bà cũng mở ra, từ bên trong đi ra lại là Sở Hồng toàn thân đều là máu tươi và Sở Ý quần áo không chỉnh tề!

Vừa rồi Phàm kể chân tướng cho bọn Tu Tâm, Sở Hồng và Sở Ý ở đối diện bọn họ thiếu chút nữa biến phòng nghỉ thành khách sạn tình thú.

Sở Ý ngăn ở bên người Sở Hồng, muốn mượn dược hiệu xuống tay với Sở Hồng. Theo như Sở Ý thấy, nam nhân mà, đều là động vật dùng nửa thân dưới, cậu ta đã chủ động như vậy, chắc chắn Sở Hồng sẽ cắn câu.

Nhưng nào ngờ Sở Hồng không chỉ đẩy cậu ta ra, còn mắng to cậu ta một trận, trong miệng nói cái gì mà hai người bọn họ là "anh em".

Sở Ý cảm thấy có chút buồn cười: "Anh, anh biết rõ chúng ta không có quan hệ huyết thống, không phải sao? "

Nói xong, cậu ta lại một lần nữa chủ động đến gần Sở Hồng, nói với Sở Hồng: "Anh, anh không phải rất thích em sao? Để em giúp anh, không phải tốt hơn sao? "

Lúc này trong đầu Sở Hồng còn giữ lại một tia thanh tỉnh cuối cùng, anh ta nhìn Sở Ý trước mặt, đột nhiên phát hiện mình chưa từng hiểu rõ người em trai trước mặt anh ta.

Người này là ai? Tại sao có thể nói ra những lời thản nhiên như vậy?

Khi ý thức được Sở Ý không phải thật sự nhu nhược lương thiện, Sở Hồng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, anh ta nhắm mắt lại hỏi: "Thuốc trên người tôi là do cậu hạ? "

Sở Ý không đáp lại.

Sở Hồng biết cậu ta đã chấp nhận, anh ta một lần nữa mở mắt, trong đáy mắt tràn đầy phẫn nộ: "Thuốc có hiệu quả nhanh như vậy, tốt như vậy, nói vậy nếu dược hiệu cương liệt, cậu không sợ tôi bị thương sao? "

"Anh." Sở Ý lại khôi phục bộ dáng thường ngày, vô tội nói: "Em sẽ giúp anh, chỉ cần ph.át tiết ra, thuốc sẽ không có bất cứ di chứng gì. "

Vừa dứt lời Sở Ý liền chủ động bắt đầu cởϊ qυầи áo, lộ ra làn da trắng như tuyết của cậu ta.

Nào ngờ vào lúc này, Sở Hồng chú ý đến dao gọt hoa quả trên bàn.

Anh ta mạnh mẽ xông tới, cầm con dao này trên tay. Nhìn con dao trong tay anh ta, Sở Ý hoảng sợ: "Anh, anh muốn làm gì? "

Sở Ý cho là Sở Hồng muốn ra tay với cậu ta, nhưng Sở Hồng cũng không làm thế, anh ta chỉ tự rạch cánh tay mình hai lần, để đau đớn kí.ch thích đại não của mình, khiến bản thân bảo trì bình tĩnh.

Sở Hồng không thèm để ý máu trên tay mình, mặt không chút thay đổi nhìn Sở Ý quát: "Cút đi. "

Lớn như vậy, Sở Hồng chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Sở Ý?

Sở Ý ở Sở gia được nuông chiều hai mươi năm, làm sao từng thấy qua loại tình cảnh này? Nhìn máu tươi chảy ra từ tay Sở Hồng, ngay cả quần áo cũng quên mặc vào, Sở Ý chỉ biết ngốc trệ dời khỏi cửa, nhìn Sở Hồng dùng tay đầy máu tươi mở cửa phòng.

Vì thế hai anh em bọn họ cứ như vậy một người máu tươi đầm đìa, một người trần tru.ồng xuất hiện trước mặt mẹ Sở.

Vừa nhìn thấy ba mẹ, cho dù Sở Hồng đã là một người trưởng thành, cũng nhịn không được thả lỏng. Tình huống hiện tại của anh ta cũng không tốt, bị bỏ thuốc lại mất máu quá nhiều, vừa thả lỏng đã cảm nhận được một màn bóng tối đánh về phía anh ta.

Trước khi hôn mê, anh ta chỉ để lại một câu: "Con bị bỏ thuốc."

Mắt thấy con trai lớn của mình cứ như vậy ngã xuống trước mặt bà, Mã Bội Vân khó có thể tin nhìn Sở Ý, một hơi không thở nổi, cũng theo Sở Hồng hôn mê bất tỉnh!

Cũng may trước khi bà ngã xuống đất đã được Sở Quốc Hùng ôm lấy, Sở Quốc Hùng lo lắng hô: "Mau gọi 120! "

Buổi dạ tiệc vốn đã yên tĩnh cứ như vậy mà bị phá vỡ.

120 là do Kinh Huy gọi, hắn vốn muốn gọi 110 bắt Sở Ý mang đi, nhưng bởi vì tình huống không tốt không có ai thuận tiện ở lại lấy lời khai nên chỉ có thể gọi người đè Sở Ý xuống trước.

Mọi người nhìn Sở Ý bị ép đi cùng Sở Hồng cùng Mã Bội Vân bị 120 mang đi không biết đã xảy ra chuyện gì, để tránh bị người hỏi, Tu Tâm, Phàm, Kinh Huy dứt khoát cùng nhau lên xe cứu thương đưa Sở Hồng, Mã Bội Vân đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, hai người hôn mê được đón cùng nhau, Sở Quốc Hùng ở bên cạnh vợ mình với bọn họ, Kinh Huy nhìn ra Phàm,Tu Tâm có chuyện muốn nói với nhau, vì thế chủ động đứng dậy nói: "Anh đi giúp bọn họ làm thủ tục một lát. "

Nhìn bóng lưng Kinh Huy thức thời rời đi, Phàm không khỏi khen ngợi: "Người bạn này của con cũng không tệ. "

Tu Tâm nghe xong không biết nói gì, chỉ có thể "Vâng" một tiếng.

"Vâng" xong, giống như Tu Tâm biết Phàm muốn hỏi gì, chủ động một năm một mười giải thích.

"Mặc dù thầy để con xuống núi, là muốn để con cảm thụ một chút cốt nhục tình thân. Nhưng con trở lại Sở gia không bao lâu liền để thư lại rồi rời đi, cho nên cũng không thân cận với bọn họ, đối với việc đêm nay và cả những chuyện loạn thất bát tao này, con cũng không có cảm giác gì. "

Không táo bạo nói Tu Tâm "hoàn tục thất bại", Phàm nghe Tu Tâm làm như vậy chỉ thở dài, hỏi một câu: "Vì sao? "

"Ngài không phải cũng thấy sao? " Tu Tâm không thèm để ý cười cười: "Ngài Sở không nói, ít nhất Sở phu nhân cũng không xem con là người nhà, con cần gì phải tự làm mình mất mặt chứ? Huống hồ con đã có thầy, ngài là người nhà của con, con cần gì phải ở lại Sở gia đây? "

Phàm nhìn cậu, nghĩ đến chuyện Tu Tâm khi còn bé. Tu Tâm khi còn bé cũng là một bé con đáng yêu nhất trong chùa, các vị hương khách đi ngang qua đều muốn nhéo nhéo hai má bụ bẫm của cậu, nhưng cậu luôn bày ra bộ dạng giống như một người lớn từ chối bọn họ, chỉ là sẽ âm thầm hâm mộ bọn nhỏ đi cùng cha mẹ dâng hương.

Đem tất cả điều này ghi vào trong mắt Phàm biết Tu Tâm hâm mộ muốn có ba mẹ như bao người khác, cũng khát vọng ở dưới gối cha mẹ để bọn họ nuông chiều.

Tuy ông cũng giống người nhà Tu Tâm, nhưng chung quy ông và ba mẹ thật sự không giống nhau.

Cho nên khi biết được ba mẹ Tu Tâm đang tìm cậu, ông mới mắt nhắm mắt mở đem Tu Tâm đuổi xuống núi.

Khi đó ông còn sợ nếu như Tu Tâm không trở về núi thì làm sao bây giờ, nhưng lại không ngờ sau khi Tu Tâm xuống núi cũng chưa từng ở chung với Sở gia ngày nào, người Sở gia cũng không đối xử tốt với cậu, cho dù có ở chung, cậu cũng là đứa nhỏ bị xem nhẹ, bị quên lãng.

Nhưng Phàm biết Tu Tâm không phải bởi vì người Sở gia từ chối mà rời khỏi, ông hỏi Tu Tâm: "Con sợ sau khi có qua lại với bọn họ, không biết xử lý phần tình thân như thế nào mới sớm rời khỏi Sở gia phải không? "

Tu Tâm không thể gạt được Phàm nhẹ nhàng thở dài, thẳng thắn nói: "Cái gọi là "máu mủ tình thâm", xưa có na tra cắt thịt trả mẫu, từ cốt hoàn phụ cũng không trả hết tình. Người Sở gia lại là người trọng tình, con muốn trở về núi, cần gì phải quấy nhiễu bọn họ an bình? "

Nói là lịch luyện, Tu Tâm lại không ôm ý nghĩ thương tổn Kinh Huy muốn cùng Kinh Huy ở chung một chỗ, đương nhiên sẽ không ôm ý nghĩ như vậy với người Sở gia tiến hành kết giao quá nhiều.

Khi Sở Hồng đến tìm cậu, cậu tận lực tiết lộ một tia oán giận, Sở Hồng liền cảm thấy trong lòng cậu có oán cho nên không muốn về nhà, cũng không dám tùy ý đến quấy rầy Tu Tâm.

Thật ra, chỉ là Tu Tâm mang một viên xích tử chi tâm mà thôi.

Lần thứ hai Phàm thở dài, nhưng nhìn phòng bệnh của Mã Bội Vân cách đó không xa, ông cảm thấy có chút may mắn khi lúc đầu Tu Tâm không muốn tới gần Sở gia, như vậy Tu Tâm mới không bị bọn họ thương tổn.

Ông suy nghĩ một chút, có chút muốn Tu Tâm về núi, nhưng ông lại không muốn Tu Tâm về núi sớm như vậy.

Tăng lữ nói khổ tu, thanh tu, Tu Tâm thân là Phật tử nói là quyền hành trong tay, địa vị cao cả, nhưng một khắc cậu trở lại núi, cậu cũng bị đặt ở trên không trung, cái gì cũng không làm được.

Phàm muốn ở thời điểm xương cốt già cỗi của bọn họ còn có thể chống đỡ được phật môn nhân cơ hội cho Tu Tâm xuống núi chơi nhiều một chút, nhìn một chút, thử nhiều thứ hơn nữa.

Đáng tiếc có một số việc không phải Tu Tâm muốn thử một chút là có thể thử...

Nghĩ đến đây, đột nhiên Phàm nhớ đến nghề nghiệp sau khi Tu Tâm xuống núi, ông vỗ đùi một cái sáng sủa nói: "Trước khi con về núi có thể nhận một bộ phim có tình huống gia đình không? Loại phim cẩu huyết này cũng được! Lão phu thích xem! "

Không biết vì sao Phàm lại nhảy số nhanh như vậy Tu Tâm: "? "

*

Trong phòng bệnh, đợi đến trưa ngày hôm sau Mã Bội Vân mới tỉnh lại, bà nhìn về phía quản gia chăm sóc bà bên giường hỏi: "Sở Hồng đâu? Bây giờ nó thế nào? "

"Thưa bà chủ, đại thiếu gia đã tỉnh, ông chủ vừa đến thăm ngài ấy."

"Vậy..." Mã Bội Vân lại há miệng.

Quản gia cho là bà muốn hỏi tung tích của Sở Ý, kết quả Mã Bội Vân lại hỏi: "Vậy Sở Thần thì sao? "

Tác giả có lời muốn nói:

A, chương này rất khó viết, ra muộn hơn so với hôm qua.

Editor: Happy Birthday to me 🎂, hôm nay là sinh nhật tui nên tui tự thưởng cho tui một chương. Mai thi rồi, ai cho tui xin vía để thi tốt với.

Chú thích:

- Một viên xích tử chi tâm: Một trái tim trong sáng.