Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 54: Bạn trai

Cuộc sống của Quế Anh dần đi vào quỹ đạo, cô là một người lạc quan nên nếu không nhớ được ký ức cũ thì cô xem như chưa có gì, cứ quên đi luôn rồi thoải mái sống tiếp.

Lần này, cô nói với bố mẹ:

“Con định thi vào đại học M, ba mẹ xem sắp xếp cho con gia sư để con học bù, chứ kiểu này còn có một năm con sợ không kịp.”

Thấy con gái đột nhiên trở về trạng thái chăm chỉ học tập trước kia, hai vợ chồng nhà họ Hoàng đều ngơ ngác. Gần nhất hai năm con bé vẫn luôn chán ghét việc học và ăn chơi đàn đúm cùng bạn bè, sao mỗi lần tỉnh dậy thì đều thay đổi thành người khác như vậy?

Dù trong lòng họ rất nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý, bắt đầu liện hệ ra ngoài tìm gia sư để phụ đạo thêm cho Quế Anh.

Họ còn gọi cho bác sĩ tâm lý nhờ tư vấn, rồi hỏi xem có phải con gái mình bị đa nhân cách hay không. Rất nhiều giả thiết đã được đưa ra nhưng kết quả cuối cùng thì Quế Anh vẫn được chẩn đoán là mất trí nhớ tạm thời.

Phải mất hai tuần, Quế Anh mới quay về trường học được.

Trong thời gian này cô không cầm vào điện thoại nhiều, cho nên có vô số tin nhắn cô còn chưa xem xong. Mỗi ngày cô đều lướt một ít với hy vọng sẽ nhớ ra gì đó, bác sĩ cũng dặn dò cô nên cố gắng đến những nơi mà cô từng đi.

Quế Anh mặc một bộ đồng phục là váy caro sọc xanh và áo sơ mi thắt cà vạt ra ngoài, vừa đặt chân ra khỏi cửa, cô lập tức nhận được điện thoại.

Số này đã gọi cho cô vài lần rồi, nhưng vì không lưu tên nên cô không bắt máy. Không hiểu vì sao lúc đó, cô lại cầm lên, thử bấm nghe. Bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của một người con trai:

“Sao mấy hôm nay em không bắt máy, có biết anh lo lắng lắm không hả?”

Đầu óc Quế Anh quay cuồng, cô hỏi:

“Ai vậy ạ?”

“Em… Em mất trí nhớ thiệt đó hả?”

“Vâng, ai vậy ạ?” Quế Anh ngơ ngác lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Người nọ có vẻ khá ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới nhắc nhở:

“Có ba mẹ em ở đó không?”

“Không ạ…”

“Ừ, may quá, anh là Phú, bạn trai của em.”

Bạn trai? Lần này thì Quế Anh không nhịn được nữa, cô giật mình hô lên:

“Gì cơ?”

Cô có bạn trai bao giờ? Khốn kiếp! Cái tin tức mới mẻ vừa xuất hiện khiến toàn thân Quế Anh không được thoải mái.

“Em quên anh thật à? Điên rồi!” Giọng của người kia mang theo sự tức giận. “Quen nhau cả năm rồi mà em nói quên là quên hả? Em đang ở đâu, anh qua tìm em ngay!”

“Anh, anh đừng có qua đây, tôi không biết anh, bây giờ anh mà dám qua đây tôi sẽ gọi cảnh sát tóm cổ anh luôn đó!”

Quế Anh nói nhanh rồi tắt máy, sau đó đi tới bên chiếc xe đạp điện đặt trong sân, tay cô run lẩy bẩy cắm chìa khóa vào mà không được.

“Má nó!”

Cô tức giận ném chìa khóa xe xuống đất, tay chân lạnh ngắt. Đây là ông trời đang trêu cô à? Cái gì mà bạn trai, hơn nữa còn yêu đương một năm rồi và luôn giấu giếm gia đình?

Quế Anh có thể tạm chấp nhận bản thân mất trí nhớ, nhưng ở đâu đột nhiên nhảy ra một người con trai nói là người yêu cô thì ai mà chấp nhận được đây?

Mặc kệ tên điên kia, Quế Anh ôm đầu ngồi trước nhà hơn mười phút mới mò mẫm nhặt chìa khóa lên, cắm vào xe. Cô hít sâu mấy hơi lái xe ra ngoài, sau đó hoảng loạn đến trường.

Cô vẫn còn nhớ con đường này, trong đầu thoáng hiện hình ảnh mỗi khi cô lái xe ngang qua đây, cô phải tấp vào lề để nghỉ ngơi một lát.

Quế Anh đến trường trong sự sợ hãi, hoang mang, cô chặn số điện thoại của người kia, sau đó xóa luôn facebook để không ai làm phiền mình nữa. Cô không muốn ở đâu lại nhảy ra một người nhận là người yêu cô.

Cứ tưởng làm vậy là xong rồi, Quế Anh an tâm học một buổi. Chiều đó, cô lái xe về nhà thì đột nhiên nhìn thấy có người đi xe máy chặn trước mặt mình. Người con trai kia cao to, chân dài lưng rộng, khi anh ta cởi mũ bảo hiểm, mái tóc màu vàng chói mắt làm Quế Anh bất giác nghĩ đến hai từ: hư hỏng.

Nhìn mặt, có vẻ là sinh viên đại học. Cô sợ sệt quay đầu xe, ai ngờ bị anh ta gọi lại:

“Quế Anh, em đi đâu đó?”

Cái giọng này… Quế Anh đơ người, cô dùng chân để quẹo cua, lập tức chạy sang một con đường khác. Lúc này xe đạp điện đã mở hết tốc lực nhưng cô còn cảm thấy chưa đủ nhanh, cô chỉ muốn phi về nhà ngay mà thôi.

Người kia là ai vậy chứ? Quế Anh hét to lên:

“Đồ biếи ŧɦái, anh đừng có đi theo tôi!”

Bên đường không biết có bao nhiêu người quay đầu nhìn về phía Phú, làm anh ta ngượng ngùng phải cài mũ bảo hiểm vào, vội vã chạy đi ngay. Phú thật sự là một sinh viên đại học, năm nhất, đồng nghĩa với việc khi quen biết Quế Anh thì anh ta mới học lớp mười hai.

Quế Anh chạy một mạch về thẳng nhà mà không dám quay đầu nhìn lại, mãi đến khi khóa chặt cửa, đi vào trong rồi cô mới dám thở ra một hơi. Cả đoạn đường phía trước cô vẫn luôn thấp thỏm sợ người nọ đuổi theo.

Kế tiếp mấy ngày liền, Quế Anh lấy lý do không quen đường nên nhờ ba đưa đón mình, ba cô cũng sợ con gái xảy ra chuyện nên đồng ý, mỗi ngày đều dành ra chút thời gian cho cô.

Gần như mỗi lần bước xuống xe, Quế Anh đều trông thấy một chàng trai nhuộm tóc vàng mặc quần jean rách đứng tựa lưng vào xe máy đang nhìn mình, anh ta luôn quan sát cô như thể chuẩn bị nhào ra. Cô vội vã đi vào trường để trốn, sau đó thì nghe được bạn học hỏi:

“Sao mày đối xử với anh Phú kỳ vậy? Trước kia thấy mày mê ảnh lắm mà?”

“Tao?” Quế Anh ngu người. “Tao… Tụi bây cũng biết tao bị bệnh mà, tao quên hết rồi, Phú nào tao có biết đâu.”

Một cơn gió sớm thổi qua làm sống lưng Quế Anh lạnh ngắt, cô đoán người kia thật sự là bạn trai của cô, bởi vì có một vài học sinh trong lớp cũng đã chú ý tới sự kỳ lạ của cô và đến hỏi chuyện.

Được rồi, tạm chấp nhận chuyện mình có bạn trai đi, nhưng mà, bây giờ anh ta cứ như vậy làm cô sợ quá, không dám gặp mặt nói chuyện.

Quế Anh gọi một người bạn có vẻ đáng tin lại, nhờ vả:

“Lát nữa tan học mày đi cùng tao ra gặp anh đó nói chuyện vài câu được không? Tao sợ quá không dám thò mặt ra luôn ấy.”

“Được, có gì đâu.”

Bạn của cô đồng ý rồi, cô mới dám mở điện thoại lên và gửi tin nhắn cho người kia, hẹn gặp ở quán trà sữa gần trường.

Thời điểm ba người ngồi vào bàn, đối diện với người tự xưng là bạn trai mình, Quế Anh rụt cổ không dám nói một câu.

Trên mặt Phú hiển hiện rõ sự bất mãn, anh ta không vui chút nào cả, chân mày nhíu chặt lại quan sát cô. Trông cũng sáng sủa, đẹp trai, nhưng vừa nhìn là biết dạng badboy rồi, cô thật sự không hiểu sao mình có thể dính vào kiểu người này.

Quế Anh ấp a ấp úng, uống hết nửa ly trà sữa mới sắp xếp xong suy nghĩ trong đầu:

“Anh Phú này, trước tiên thì anh cũng biết em bị mất trí nhớ rồi đó, cái này ai cũng biết, em không có đùa đâu.”

“Ừ, rồi sao?”

“Cho nên xin lỗi, em thật sự không biết anh là ai hết...”

Quế Anh cúi thấp đầu, chỉ nghe đối phương cộc cằn đáp:

“Ý em là giờ tụi mình chia tay hả?”

“Vâng…”

Rầm.

Quế Anh mới đáp nhẹ một tiếng thì người kia đã đập bàn tức giận, quát lên:

“Em giỡn mặt với anh à?”

Chẳng ai chấp nhận được việc bạn gái của mình đột nhiên bệnh, biến mất cả khoảng thời gian dài rồi bất ngờ nói chia tay, thật sự không công bằng cho anh. Phú và cô quen nhau cũng khá lâu rồi, nhưng vì gia đình cô quá khó nên họ vẫn luôn giấu giếm, bình thường còn chẳng dám nhắn tin qua facebook, sợ ai đó phát hiện ra.

Mỗi lần liên lạc thì Phú luôn phải gọi cho Quế Anh rồi giả vờ quảng cáo, ra ám hiệu, nếu xác định không có ai nghe trộm mới dám trò chuyện. Dù vậy, anh vẫn rất thích cô bạn gái này. Bọn họ thuộc tuýp người ăn chơi giống nhau, lần đầu gặp mặt là ở tiệm rượu, dù cả hai còn chưa đủ tuổi uống.

Đã hứa sẽ quen nhau thật lâu, sau đó tìm cơ hội công khai, vậy mà bây giờ, Quế Anh định vứt bỏ anh bằng cái lý do vớ vẩn gì vậy?