Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 52: Cháu mười lăm

Giọng Hoàng trầm thấp vang lên bên tai, cậu hát chúc mừng sinh nhật cho cô. Cô không thể làm gì hơn là cúi đầu nhắm mắt lại, đan hai tay vào nhau và thành tâm cầu nguyện.

Nguyện cho mọi thứ mau chóng trở về quỹ đạo vốn có…

Hoàng không biết cô đang ước điều gì mà đầu chân mày hơi nhíu, biểu cảm căng thẳng kia làm cậu bất giác lo lắng. Cậu dùng hai tay nâng bánh kem để tránh làm rơi nó, đưa mắt quan sát cô một lúc và nhận ra cô đang buồn phiền. Hôm nay vốn là ngày sinh nhật của cô, cô nên vui vẻ mới đúng, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra mà cậu không biết ư?

Hoàng cực kỳ quan tâm đến cô bạn gái mà cậu khó khăn lắm mới tán đổ được này, hôm nào cô buồn cậu cũng không vui nổi, hôm nay, một ngày đặc biệt như vậy, cô có tâm sự gì sao?

Trong lúc Hoàng đang suy nghĩ, Quế Anh đã mở mắt ra và nhẹ nhàng thổi tắt nến. Căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối, đầu óc Quế Anh cũng trở nên trống rỗng. Cô nhìn thẳng về phía trước một cách vô định, không biết nên nói gì vào thời khắc này.

Hoàng lần mò tìm điện thoại để mở đèn pin, đặt bánh kem xuống, sau đó tiến về phía tường như một thói quen và bật công tắc lên. Ánh sáng đột ngột xuất hiện làm hai mắt Quế Anh như bị kim châm, cô đưa tay che mắt, cúi đầu để bớt lóa.

Hoàng cũng bị ánh sáng kia làm cho choáng váng, cậu “ui da” một tiếng và nói:

“Xin lỗi, tao quên mất không kêu mày nhắm mắt lại.”

“Mày đáng bị tét mông!” Quế Anh cố gắng thích nghi, mở mắt ra nhìn Hoàng.

Trên khuôn mặt tròn xinh của cô là biểu cảm giận dỗi, trông rất hung hăng, nhưng Hoàng lại biết cô chỉ đang giả vờ mà thôi. Có lẽ do ở bên nhau lâu nên chỉ cần nhìn một chút cậu cũng phân biệt được khi nào cô buồn, khi nào cô vui, và khi nào thì cô thật sự không hài lòng về chuyện gì đó.

Hoàng thích cảm giác được ở cạnh một cô bạn gái tính tình thoải mái như thế này, đôi lúc nóng giận, đôi lúc sẽ mềm yếu tựa vào vai cậu để tìm kiếm sự an toàn. Cái cách mà cô hung hăng với tất cả mọi người và chỉ tỏ ra yếu thế trước cậu khiến cậu thấy lâng lâng phấn khích.

Đi đến gần, Hoàng thò tay vào trong túi định lấy món quà sinh nhật mà cậu chuẩn bị để tặng cho cô, nhưng sờ mãi chỉ thấy trống không! Quái lạ? Cậu nhớ đã nhét cái hộp quà nhỏ kia vào trong túi quần kia mà, sao mất rồi?

Thấy Hoàng cứ sờ sờ khắp người và loay hoay tại chỗ như vậy, Quế Anh cũng đoán được cậu đang tìm quà sinh nhật, vì vậy cười nói:

“Làm rơi ở đâu rồi đúng không?”

“Chờ chút, tao quay lại ngay!” Hoàng đen mặt chạy ra ngoài và lần về con đường mà ban nãy cậu đã đi để nhìn xem, cậu nhớ lúc ở ngoài cổng nhà đã kiểm tra qua, vẫn còn mà, vậy thì nó chỉ có thể rơi đâu đó trong sân, phòng khách hoặc hành lang.

Khi Hoàng cặm cụi đi tìm hộp quà nhỏ của mình, Quế Anh cũng định giúp cậu. Cô mới bước mấy bước về phía trước thì thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng. Hình ảnh trước mắt cô loạn hết cả lên, bóng Hoàng từ một phân thành hai, thành ba, rồi trời đất đảo lộn.

Quế Anh không thể kiểm soát được cơ thể, mềm nhũn ngã phịch ra sàn.

Âm thanh cực lớn đó khiến Hoàng vừa mới tìm được hộp quà còn chưa kịp vui mừng lập tức giật thót, cậu quay đầu, nhìn thấy cảnh bạn gái mình ngã mạnh mà la lên:

“Tú! Này!”

Hoàng sợ chết khϊếp, vào khoảnh khắc đó tay chân cậu giống như bị ngâm lâu trong nước đá, lạnh ngắt, run bần bật. Cậu xông qua, thấy bạn gái nằm úp sấp trên sàn nhà mà luống cuống, hộp quà trên tay rơi xuống lăn vào trong góc.

Cậu đưa ngón tay run rẩy của mình lên, vội vàng bấm gọi xe cấp cứu, bởi vì quá gấp, cậu còn bấm nhầm một lần rồi mới có thể gọi đi được. Tim cậu đập nhanh như trống đánh, hai mắt cay rát muốn khóc. Cậu sợ hãi hơn bao giờ hết, không ngừng gọi cô:

“Tú ơi, Tú, mày đừng dọa tao mà!”

Mới nói được một câu, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của ai đó, Hoàng không nghe nổi, tai cậu lùng bùng như vừa bị ai đánh mạnh vào. Cậu chỉ biết lặp đi lặp lại một câu địa chỉ nhà, sau đó nói bạn cậu đột ngột ngất xỉu ngã xuống sàn.

Hoàng không biết như vậy có tác dụng gì hay không, nhưng lúc này cậu thật sự hoang mang và sợ hãi. Cậu đưa tay định đặt trước mũi của Tú để kiểm tra, rồi lại rụt về nhanh như chớp. Nếu… Nếu cô không thở nữa thì phải làm sao?

Tắt điện thoại đi, Hoàng lại gọi cho ba mẹ mình, họ vẫn đang ở gần đây, về chắc sẽ nhanh hơn ba mẹ Tú!

Hoàng một hơi gọi ra ngoài mấy cuộc, sau đó ngồi bên cạnh liên tục sờ lên khuôn mặt trắng bệch của bạn gái. Nước mắt không khống chế được rơi xuống, cậu bật khóc gọi tên cô:

“Tú ơi, tao xin mày, mày đừng làm tao sợ mà!”

Bạn gái ngã xuống bất tỉnh ngay trước mắt mà cậu không làm được gì, cảm giác vô dụng này đè nặng trên đỉnh đầu làm cậu khó thở, cả người như mất phương hướng.

Chưa đến ba phút sau, cậu nhìn thấy ba mình đang chạy vào đây, cậu vừa khóc vừa nói:

“Ba, con gọi xe cứu thương rồi, nhưng mà giờ mình làm sao giờ?”

Hoàng dùng ống tay áo lau nước mắt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại nhưng không được. Ba của cậu tiến tới kiểm tra cho mũm mĩm, cẩn thận không dám tùy tiện di chuyển cô, sau đó nói:

“Đàn ông con trai mà khóc cái gì? Nó xỉu thôi, lên xe, ba ôm nó chở đi bệnh viện còn nhanh hơn!”

Ba của Hoàng từng làm việc trong trạm y tế một thời gian nên lời ông nói rất đáng tin, Hoàng nghe thấy bạn gái mình chỉ bị ngất xỉu thì mới nín khóc, cùng ông ôm cô ra ngoài. Mẹ cậu thì chạy về nhà lái xe qua, đưa Tú lên bệnh viện.

Hoàng ngồi phía sau ôm khuôn mặt lạnh lẽo của Tú, tim đau như bị ai dày xéo. Vừa rồi vẫn còn tốt lắm mà, còn có sức giận dỗi với cậu, bây giờ sao lại như vậy chứ?

Tay Hoàng không ngừng run lẩy bẩy, cậu sờ lên mũi của cô, thấy cô vẫn còn thở thì mới dần dần tìm về được lý trí.

Một lần ngất xỉu này, mũm mĩm nằm viện ba ngày chưa tỉnh.

Bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân, phải xem lại hồ sơ bệnh án trước kia của cô và suy đoán rằng đây là di chứng từ vụ tai nạn trước kia.

Khi biết tin, Hà lập tức nghỉ học chạy tới bệnh viện cùng Hoàng để xem sao. Tình trạng của mũm mĩm vẫn bình thường không có bất kỳ dấu hiệu khác lạ, giống như đang ngủ mà thôi. Có điều ngủ lần này vô cùng sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh!

Cùng lúc đó, ở bệnh viện trung tâm thành phố, cha mẹ ruột của Quế Anh đang suy sụp và tự trách.

Vụ tai nạn vào năm sinh nhật mười lăm tuổi của Quế Anh đã qua rất lâu rồi, cho nên họ bắt đầu quay về cuộc sống bình thường. Ba cô ép buộc con gái học hành, muốn cô kết thúc chương trình phổ thông phải đi du học, còn đặt nặng thành tích, dẫn đến việc cô bị rối loạn tinh thần.

Áp lực vô hình từ người đàn ông trụ cột trong gia đình này khiến Tú - người sống trong cơ thể Quế Anh tưởng chừng như sống không nổi nữa, bởi vậy cô nàng mới liên hệ cho Quế Anh và nói muốn trở về vị trí cũ.

Hôm nay, khi mẹ của Quế Anh vào phòng kiểm tra xem con gái có học hành chăm chỉ không thì thấy cô đang nằm trên giường, nằm im lìm không biết gì cả. Bà thử gọi vài lần, kết quả con gái không nhúc nhích, không phản ứng làm bà sợ đến nỗi suýt ngất.

Bà ở trước phòng bệnh vừa đánh vừa mắng chồng:

“Tại ông hết! Tôi đã nói là đừng có ép con nữa mà, lần đó nó bỏ đi bị tai nạn sống thực vật phải nằm viện, ông nói gì ông quên rồi hả?”

Khi đó, ông đã nói sẽ không khiến con gái chịu nhiều áp lực nữa. Cuối cùng chính ông đẩy con gái vào đường cùng. Bà lớn tiếng chỉ ra tội lỗi của ông:

“Ông muốn có con trai lắm phải không? Để mà nối dõi tông đường cho ông? Tôi không sinh được nữa nên ông đổ hết trách nhiệm và kỳ vọng lên người con gái tôi, nó mà có mệnh hệ gì thì ông cút khỏi cuộc đời tôi luôn đi!”

Mặc dù bị vợ chửi nhưng ông lại không nói được một từ nào, cúi thấp đầu lắng nghe. Ông biết thời gian qua mình luôn khiến con gái khó chịu, nhưng ông đâu còn cách nào khác. Sâu thẳm trong lòng ông, ông quả thật mong muốn một đứa con trai hơn. Có điều đứa con đầu lòng khiến vợ băng huyết và để lại di chứng, giờ mà sinh nữa chẳng khác nào ông gϊếŧ vợ!



Chớp mắt, đã bảy ngày trôi qua.

Khi Quế Anh một lần nữa mở mắt ra, cô thấy đầu mình đau như búa bổ, cảm giác nhức nhối từ hai bên thái dương truyền tới làm cô khó chịu nhăn chặt mày. Chờ cho tầm nhìn dần rõ hơn, cô mới từ từ đánh giá xung quanh.

Là phòng bệnh, bên cạnh có rèm cửa màu trắng mỏng phất phơ theo gió từ cửa sổ tràn vào, ánh nắng dìu dịu buổi sáng len lỏi ở góc tường, Quế Anh đưa tay đặt lên trán, sau đó nhắm mắt suy nghĩ.

Cô chưa chết, tai nạn nặng như thế mà vẫn may mắn còn sống! Trong đầu cô bây giờ như một mớ bòng bong, rối tung, nhưng cô lại thấy rõ một hình ảnh là cô đã bị tai nạn.

Quế Anh muốn nâng tay lên mà không được, người nặng như đeo chì, khắp nơi đau nhức mệt mỏi…



Ba ngày sau đó, Quế Anh xuất viện trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Bác sĩ chẩn đoán cô bị mất trí nhớ do cú va đập.

“Cháu có biết bây giờ là năm nào không?”

“Dạ? Năm 20xx.” Quế Anh không hiểu sao bác sĩ lại hỏi cái này, nhưng mà cô vãn ngoan ngoãn đáp.

Ông liếc mắt nhìn cô vẻ khó hiểu rồi tiếp:

“Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ, cháu mười lăm.”

Mười lăm? Bác sĩ nghe mà không tin nổi, đây là một trường hợp rất hiếm, không có tổn thương về não, nhưng bệnh nhân lại mất trí nhớ tạm thời, quên sạch ký ức của mấy năm gần đây.