Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 17: Lông tay & bản kiểm điểm

Hai đứa rượt đuổi nhau về đến nhà, Quế Anh vừa mới đi vào đã thấy mẹ đang cầm vòi nước tưới cây ở sân trước.

Giọng bà gấp gáp:

“Nắng cháy đầu rồi, vào nhà nhanh đi con!”

Quế Anh nhoẻn miệng cười rồi chạy đến bên cạnh bám lên tay bà Hoa, cả người nhếch nhác làm bà mắng cho:

“Mồ hôi mồ kê không à, tránh ra đi cô, đừng có ôm tôi!”

“Hê hê, hôm nay ăn gì vậy mẹ?” Quế Anh biết mẹ chỉ mắng yêu nên cô vẫn ôm bà.

Hơn một tháng trôi qua, cô đã dần quen với cuộc sống mới và cả ba mẹ mới. Mặc dù biết tình thương mà hai người dành cho cô vốn dĩ thuộc về Tú, nhưng cô vẫn lờ đi, mặt dày nhận lấy. Trước kia gia đình cô lúc nào cũng ăn cơm ở bên ngoài, rất ít có thời gian quây quần cạnh nhau. Cô ước gì mẹ chỉ cần quan tâm cô bằng một phần năm cách mà bà Hoa - mẹ của Tú yêu thương Tú là cũng khiến cô hạnh phúc rồi.

Bà Hoa đánh đánh vào vai con gái, nói:

“Ăn canh chua cá lóc, đi vào nhà tắm rửa nhanh lên!”

Quế Anh ui da mấy tiếng rồi mới nói:

“Dạ dạ, con biết rồi mà!”

Cô vào phòng và mở tủ tìm quần áo, những bộ quần áo size XXL nằm bên trong là minh chứng tốt nhất cho quá trình nỗ lực của mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mặc cái áo thun đã cũ vào, thấy nó không còn chật nữa, cô vui vẻ xoay một vòng rồi vỗ vỗ bụng mỡ, nói:

“Sắp phải tạm biệt mày rồi, bé mỡ!”

Quế Anh tự cổ vũ bản thân xong rồi xuống nhà dọn cơm ra bàn, chuẩn bị dùng bữa cùng mẹ. Ba hôm nay có hẹn nên đi ra ngoài, chỉ có mẹ con hai người ngồi trong góc bếp vừa ăn vừa tâm sự với nhau.

Bây giờ Quế Anh đã thả lỏng chế độ ăn hơn, mỗi ngày cô sẽ ăn một bữa chính đầy đủ dinh dưỡng, những bữa khác thì kiêng như thường. Cô cũng lén lút đặt một ít thuốc giảm cân để uống, nó sẽ khiến cô mất cảm giác thèm ăn chứ không có tác dụng giảm béo.

Bà Hoa gắp cá cho con gái, hỏi:

“Dạo này học hành sao rồi con?”

“Dạ vẫn ổn, con thông minh lắm đó, mẹ đừng lo!”

Bà Hoa nhìn Quế Anh chăm chú, không ai rõ trong lòng bà đang nghĩ gì hay đoán được phía sau ánh mắt hiền từ kia là gì.

Quế Anh đột nhiên hơi chột dạ, không dám nói nhiều nữa mà cúi đầu ăn cơm. Cô nhìn qua những trạng thái trên tường nhà facebook của Tú rồi đoán tính cách của cô nàng và bắt chước, nhưng kiểu gì cũng sẽ sơ hở. Có lẽ mẹ của Tú đã phát hiện ra con gái kỳ lạ từ bao giờ mà không thèm vạch mặt cô.

...

Hai ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật, thằng Hoàng vẫn luôn cắm cọc ở nhà Quế Anh không chịu đi, đòi cô ôn bài cho bởi vì bài thi trước của cậu ta điểm không tốt lắm.

Hôm nay cậu ta đã đi bệnh viện kiểm tra lại một lần và bị bác sĩ răn dạy một hồi vì cố tình không chịu đến khám sớm theo lịch hẹn. Sau khi gỡ cái cục bột điều trị nứt xương ra xong, tay Hoàng có biến chuyển. Ban đầu khu vực ở gần cổ tay cũng đã có một chút lông tơ, và sau quá trình ủ lâu dài, chỗ đó mọc lông gấp đôi bình thường.

Hoàng vừa làm bài tập vừa nhìn cổ tay mình mãi, bí bách quá phải lên tiếng:

“Tú, nhà mày có kem tẩy lông không?”

“Quái? Tìm kem tẩy lông làm gì?” Quế Anh ngồi trên giường ăn trái cây ngẩng đầu lên. “Mày định tẩy lông chân à?”

Theo như cô quan sát thì thằng Hoàng có kha khá lông chân, vừa dài vừa xoăn, ôi trời, đúng là rất nam tính ha. Lông tay cậu ta thì không có bao nhiêu cả.

Hoàng ngồi trên bàn học của cô, đặt cây bút xuống rồi kéo cái ghế đến bên cạnh giường, ngồi trước mặt cô và giơ tay ra:

“Mày nhìn nè.”

“Có gì đâu?” Quế Anh hỏi lại.

“Lông tay đó má! Nè, nhìn kỹ vô!” Hoàng chỉ vào chỗ từng bó bột, buồn bực nói: “Nó mọc nhiều hơn hẳn.”

Cậu dứt lời còn giơ hai tay đến gần nhau và đưa cho cô bạn của mình so sánh độ dày, độ thưa của lông tay.

Quế Anh cẩn thận nhìn một lát rồi hô lên:

“Ồ quao, thật luôn. Nhưng mà con trai không lông đời không nể, mày tẩy làm chi? Tẩy xong nó ra nhiều hơn đó.”

Cho dù cô đã nói thế nhưng Hoàng vẫn khăng khăng một mực, kiên định với ý nghĩa của bản thân:

“Tao kệ, thà tẩy cả hai bên đi rồi chờ nó ra cái mới còn hơn, tự nhiên bên rậm bên thưa, nhìn ngứa con mắt quá!”

“Không có kem tẩy lông nhưng có cái miếng dán.”

“Được hết, sao cũng được!” Hoàng bất chấp.

Bấy giờ cậu còn chưa thể nghiệm sự đáng sợ của miếng dán tẩy lông, mạnh miệng hối thúc Quế Anh. Chờ đến khi Quế Anh mượn một ít đồ nghề của mẹ về phòng dán vô tay Hoàng, cậu ta mới sực tỉnh:

“Ê có đau không?”

“Không đau.” Quế Anh nhe răng cười.

“Sao tao thấy… Á á á á!”

Hoàng còn chưa nói hết câu thì đã nghe một tiếng “xoẹt”, trên tay truyền tới cảm giác đau rát kinh khủng, cậu không nhịn được mà há hốc mồm ra, mặt mũi nhăn nhúm.

Lúc nãy, khi Hoàng còn đang ngơ ngác thì Quế Anh đã nhanh gọn lẹ giật hai miếng dán trên tay cậu ta ra.

Hoàng chưa từng tẩy lông kiểu này, ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vào hai tay mình, cắn răng nói:

“Sao mày nói không đau?”

“Thì tẩy lông cho mày tao không đau là đúng rồi!” Quế Anh lươn lẹo đáp.

Mặt mũi Hoàng đầy vẻ cam chịu, cậu cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ những cô gái wax lông bằng phương pháp này, họ thật dũng cảm và gan dạ!

Quế Anh cười hì hì nói:

“Sau này cần tẩy lông nữa thì kêu tao nhé, bạn nhỏ yếu đuối!”

Biệt danh hay thật! Cậu nào có yếu đuối, là do Quế Anh giật miếng dán ra một cách quá bất ngờ! Đau thì đau, nhưng thành quả khiến cậu khá hài lòng, sạch bong kin kít.

Quế Anh đột nhiên nắm cổ tay Hoàng, nhìn cánh tay cậu rồi nói:

“Trên này cũng có lông nè.”

“Hả? Không! Tránh xa tao ra!” Hoàng lập tức giãy giụa khi nhận ra con bạn của mình định tiếp tục xử lý mấy bé lông của cậu. “Con trai phải có lông tay lông chân mới được, không cần tẩy nữa, á, mày bỏ ra!”

Quế Anh nhào qua lôi kéo, dọa Hoàng sợ muốn chết, hai đứa giỡn phát ra tiếng rầm rầm, may mà người lớn trong nhà đều tương đối dễ tính nên không la mắng.

Cách ngày, Hoàng đi học và bị gọi lên phòng giám thị. Quế Anh định theo cậu sang đó giải thích một phen để giúp cậu giảm tội, nhưng cậu lại búng lên trán cô một cái và nói:

“Tao tự làm tao tự chịu, mày không phải đi đâu cả.”

“Nhưng tao sợ ba mày biết sẽ uýnh tét mông mày đó.” Quế Anh lo lắng nhìn bạn mình.

Hai đứa đứng bên một góc ngoài sân trường, gần vị trí phòng giám thị nói chuyện. Phía xa xa, có hai đứa nào đó đang ngồi xổm dõi theo.

“Ê mày, hai đứa nó yêu nhau thật à?” Bảo lấp ló sau bụi cây.

Hà híp mắt quan sát rồi nói:

“Theo như linh tính của tao mách bảo thì hình như thằng Hoàng thích con Tú.”

“Sao không phải ngược lại?”

Hà túm cổ áo thằng Bảo kéo nó vào khi thấy nó đang lộ nguyên cả thân hình ra, ai đi nhìn trộm mà lại như nó chứ?

“Mày cẩn thận chút, tụi nó thấy bây giờ!”

Không chỉ có hai người theo dõi Quế Anh mà còn có một tên điên nào đó mắt vẫn còn bầm cũng núp lùm để quan sát cô. Cậu ta chồm người tới trước, vén cái chòm lá phượng đang lắc lư trước mặt ra, từ tầng hai nhìn xuống, vẻ mặt cau có như ai ăn hết cơm nhà mình.

Phát vẫn còn ghét Quế Anh, thậm chí càng ghét hơn khi bị bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, nhưng thật ra trong lòng cậu ta vẫn tồn tại một chút tò mò. Tò mò không biết bây giờ cô thế nào rồi, có thật sự yêu đương với Hoàng không, còn tự hỏi bản thân đã làm sai chỗ nào?

Phát lẩm bẩm tự nhủ:

“Chắc mình ghét nó quá nên mới thế.”

Đang tập trung tinh thần, bỗng phía sau có một cánh tay vươn ra đập lên vai Phát làm cậu ta hoảng hồn quay đầu lại.

Lớp trưởng 10A3 bước tới một bước, hỏi:

“Mày nhìn gì chăm chú thế?”

Phát lấp liếʍ:

“Có gì đâu.”

Nói rồi vì để tránh cho người khác phát hiện, cậu ta đi thẳng xuống lầu và tiến về phía phòng giám thị. Giáo viên hẹn cả hai người họ tới làm việc chứ không riêng gì Hoàng cả.

Hôm đó, Hoàng bị mắng một trận xối xả bởi giáo viên chủ nhiệm của lớp 10A3 dù đã hoàn thành bản kiểm điểm và rời khỏi phòng giám thị.

Cô Thanh đi ở phía sau Hoàng, nặng nề lên tiếng:

“Tôi nói cho anh biết, ở nhà ba mẹ anh không dạy được anh thì tới trường tôi sẽ dạy cho. Cái loại giang hồ học hành chẳng ra gì còn thích gây sự như anh sau này ra đời sẽ bị đời vùi dập, không làm nên tích sự gì đâu.”

Mỗi câu đều mang tính xúc phạm nặng nề, nhưng bởi vì người phụ nữ này là giáo viên nên Hoàng không dám cãi lại. Việc có những người làm trong ngành giáo dục thiếu sự kiềm chế như cô Thanh cũng bình thường thôi, Hoàng gặp qua nhiều rồi, thậm chí một vài người còn đáng sợ hơn nữa.

Hoàng im ỉm đi về lớp, nhưng thái độ của cậu làm cô Thanh nóng giận thêm:

“Tôi nói chuyện với anh mà anh dám bơ tôi à? Anh có được dạy là phải tôn trọng giáo viên không hả? Chờ cuối tuần họp hội đồng tôi sẽ nêu tên anh ra cho mọi người biết.”

Mặc dù cô ấy luôn miệng gọi Hoàng bằng “anh” nhưng thực chất chỉ đang mỉa mai, cách nói chuyện chua ngoa, gay gắt. Giáo viên chủ nhiệm của 10A1 thì tương đối trẻ nên rất lịch sự, đi ở phía xa nghe thấy những lời kia thì bước tới, cười nói:

“Cô Thanh bớt giận, để em dạy lại thằng bé. Dù sao hai đứa cũng viết bản kiểm điểm rồi mà, cô bỏ qua cho em nó đi nhé?”

“Ôi giồi, tôi bỏ qua rồi sau này nó lại đánh con nhà người ta thì sao?”

Cô Thanh dùng ánh mắt khinh khỉnh khó chịu liếc về phía Hoàng như thể cậu đã phạm tội tày trời, khiến cho cô Thúy không chịu nổi nữa:

“Cô nói vậy sao được? Trong bản kiểm điểm của em Phát cũng ghi rõ là thừa nhận mình có nói những lời không hay trước rồi mà?”

“Ơ hay, cô cũng cãi tôi đấy à? Đúng là cô nào trò nấy nhỉ?”

Nói một câu mỉa như vậy xong, cô Thanh liếc trắng mắt rồi bỏ đi. Trong trường cũng có giáo viên này giáo viên nọ, không phải mỗi người đều có tư tưởng cởi mở và thoải mái với học sinh phạm lỗi.

Hoàng nghe những lời nói đó mà mặt không đổi sắc, vào tai này ra tai kia, cậu còn nói:

“Cảm ơn cô đã nói thay em.”

“Em cũng thật là, đánh nhau làm gì chứ!” Cô Thúy không trách móc mà chỉ cảm thán một câu.

Những người trẻ thì tương đối dễ chịu và cũng tâm lý hơn nhiều so với lứa trung niên một chút. Thời thế thay đổi, xã hội phát triển nhanh, sự bảo thủ sẽ khiến cho con người ta thụt lùi lại so với xung quanh.

Cô Thúy vỗ nhẹ lên lưng Hoàng:

“Thôi không sao, sau này rút kinh nghiệm nhé.”

“Dạ.” Hoàng cười cười.

Cậu biết đánh nhau là xấu, nhưng cậu không quan tâm lắm. Lúc ấy cậu chỉ muốn xông lên bảo vệ danh dự và mặt mũi cho người mình thích mà thôi.