Mễ Thu đã xem qua cổ họng của Ô Dịch, bây giờ cô đang chầm chậm cắn miếng bánh bao.
Vị ngon của bánh báo đã khiến cho cô rất có hảo cảm với mẹ của Ô Dịch.
Đinh Đinh bò lên trên đùi của mẹ rồi dựa sát vào người của cô.
Thấy chân mình run run Mễ Thu bèn cúi xuống nhìn bé con trong lòng mình: “Con không đói sao?”
Đinh Đinh hết lắc đầu rồi lại gật đầu, con bé ngước ánh mắt mong chờ lên nhìn mẹ mình.
Bỗng chốc trong mắt Mễ Thu tràn ngập ý cười.
Mới ở chung chưa được hai ngày nhưng cũng đủ để cho Mễ Thu hiểu được ý trong mắt của con bé.
Con bé muốn làm nũng với cô nhưng lại ngại.
Thấy Mễ Thu chỉ ăn bánh bao không mẹ Ô Dịch chỉ đành đi đến nhà bếp tìm một chút xem có đồ gì ăn kèm không, cuối cùng bà tìm thấy một chút rau tía tô cùng với trứng. Mẹ Ô Dịch lập tức cho nước nóng vào nồi, chưa đầy năm phút một nồi canh rau tía tô trứng đã ra lò.
Đinh Đinh nghiêng người ngồi trong lòng của Mễ Thu, bàn tay cô bé với lấy một chiếc bánh bao rồi chậm chậm ăn, cứ một miếng bánh cô bé sẽ uống một ngụm cháo.
Mỗi ngụm con bé sẽ nhai 30 lần, nhìn vô cùng ung dung thư thả mà lại không có chút vội vã nào hết.
Lúc này mẹ Ô Dịch vẫn còn đang băn khoăn xem có nên nhờ mẹ Đinh Đinh chữa giọng cho thằng bé nhưng bây giờ thấy Đinh Đinh ăn ngon như vậy bà lại quên béng mất đi.
Mỗi lần nhìn Đinh Đinh ăn cơm bà đều cảm thấy thật sự rất thần kì.
Đinh Đinh ăn rất chậm, rất có quy luật, lúc cho con bé ăn canh Mễ Thu cũng không quên bản thân mình, đợi cho đến khi Đinh Đinh ăn no uống say cô cũng đã căng bụng.
Lúc này mẹ Ô Dịch mới hoàn hồn, bà nhìn về phía của Mễ Thu.
Mễ Thu dùng ngữ khí giống như ra lệnh nói với mẹ Ô Dịch: “Chiều mai lại đưa thằng bé qua đây uống thuốc.”
Những người may mắn gặp được phù thủy ở trong rừng sâu đều sẽ mang vàng bạc châu báu đến xin thuốc. Cô cũng chẳng thèm để ý đến việc mẹ Ô Dịch có tin mình hay không, Mễ Thu biết rõ ở cái thế giới này cần phải có chứng chỉ hành nghề bác sĩ thì mới có thể khám bệnh cho người khác được, nhưng cô vốn dĩ là phù thủy đương nhiên sẽ chẳng liên quan gì đến y thuật của thế giới loài người cả.
Vết thương của Đinh Đinh đã hoàn toàn khép lại đương nhiên khiến cho mẹ Ô Dịch ý thức được cách chữa bệnh của cô khác hẳn với y thuật truyền thống, thấy thái độ của Mễ Thu như vậy bà lại nhìn về phía con trai của mình đang ngồi yên lặng đọc sách ở đằng kia, mẹ Ô Dịch chỉ có thể gật đầu.
Trong vòng năm giây cô đã sớm dự định được hết những kết quả có thể xảy ra. Chỉ cần có hy vọng thì bất luận kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì bà cũng chấp nhận.
Mễ Thu chẳng quan tâm xem mẹ Ô Dịch có trả lời hay không, thậm chí đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Cô chỉ muốn nhân sâm 300 năm, cho dù mẹ Ô Dịch không muốn chữa cũng phải chữa.
Kết cục của việc chọc giận phù thủy đều viết trong truyện cổ tích.
Lỗ tai Đinh Đinh giựt giựt, cô bé nhanh chóng đứng lên rồi kéo Ô Dịch đến bên cửa sổ.
Một chiếc xe bus màu vàng của nhà trẻ chầm chậm đi đến rồi dừng ở trước cửa nhà bên cạnh, một giáo viên mầm non bước xuống đón mấy đứa trẻ lên xe.
Sau khi quy hoạch ba trường đại học sáp nhập vào trấn Bình An các chủ đầu tư rất coi trọng việc đầu tư vào việc phát triển nơi đây, ở bên cạnh làng đại học có một tiểu khu nhỏ tầm 300 mẫu tên là Bình An.
Ở trong tiểu khu Bình An từng hàng từng hàng những căn chung cư nhỏ được xây một cách ngay ngắn chỉnh tề đối xứng với các trường đại học.
Khuôn mặt của Đinh Đinh cứ luôn nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó.
Ô Dịch kéo kéo tay của mẹ, một tay cậu bé chỉ vào chiếc xe ở phía nhà trẻ một tay chỉ vào Đinh Đinh.
Mẹ cậu xoa xoa đầu cậu, đợi cho Đinh Đinh nhìn chiếc xe bus đi xa bà mới bế cô bé lên trên sofa rồi chậm rãi nói: “Đinh Đinh muốn đi nhà trẻ sao?”
Biết nhà nghèo cho nên Đinh Đinh chỉ đành lắc đầu.
Rõ ràng muốn đi mà lại lắc đầu, mẹ Ô Dịch không nhịn được mà hôn một cái lên trán cô bé.
“Dì có tiền, dì sẽ đưa con đến nhà trẻ có được không?”
Đinh Đinh vẫn lắc đầu.
Mẹ Ô Dịch nói nhỏ vào tai của cô bé: “Dì muốn cho Ô Dịch đến nhà trẻ nhưng lại sợ thằng bé không nói được cho nên sẽ bị các bạn bắt nạt, Đinh Đinh có thể đi cùng để bảo vệ anh Ô Dịch có được không?”